Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 13: Chương 13: Vậy mà lại có đường hầm




Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Sau khi thất bại trong kế hoạch giải cứu Sở Phi, Hạ Tử Dụ không nghĩ ra cách nào khác.

Cho đến nửa đêm nọ, hoàng cung nhốn nháo không thôi.

Khu vực cung điện bỏ hoang phía tây bất ngờ bốc cháy, ngọn lửa thấp thoáng chiếu đỏ rực một vùng trời, các cung nữ hoảng hốt hô to đi lấy nước, hoạn quan thị vệ thì vội vã gánh nước dập lửa.

Hạ Tử Dụ ngủ trong tẩm điện giật mình tỉnh giấc, y chống khuỷu tay ngồi dậy gọi Vương tổng quản.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ôi trời bệ hạ,“ Vương tổng quản vội vàng chạy vào điện, “Ngự lâm quân nổi loạn rồi! Bây giờ đang đánh vào từ phía Sùng Hoa Môn, cấm quân lập tức qua đó để trấn áp rồi!”

“Đang yên đang lành sao lại nổi loạn?” Hạ Tử Dụ còn chưa tỉnh ngủ.

“Câu hỏi này của bệ hạ đúng là... Xưa nay quân nổi loạn chỉ có một mục đích, người trong cung đêm nay mới phát hiện, thế nhưng đám phản tặc đó tất nhiên là đã âm mưu nhiều năm rồi.” Vương tổng quản vội vã lấy áo choàng ra rồi choàng lên người y, “Ngài cứ choàng áo vào trước đã, có lẽ Nhiếp chính vương hoặc Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân sẽ mau chóng dẫn binh lính đến thôi.”

“Một đám ăn không ngồi rồi, người ta khởi binh tạo phản rồi mà vẫn không biết,“ Hoàng đế nhỏ tức chui ra ngoài, “Trường Khánh Cung ở phía tây, còn không mau hạ lệnh sai người đi... À không, Dã Quỷ ngươi tự đi một chuyến, đừng để Dung Nhi phải sợ hãi.”

“Bây giờ mới canh ba, ta muốn ngủ tiếp.” Hạ Tử Dụ khinh bỉ lườm một cái.

“Ngủ cái gì mà ngủ, hôm nào không cần vào triều sớm là ngươi lại ngủ đến tận lúc mặt trời đứng bóng, đến trẫm còn không lười như ngươi! Mau đi đi!”

Hoàng đế nhỏ bay qua bay lại, lúc bay xuyên qua cơ thể Hạ Tử Dụ thì cảm giác lạnh lẽo không dễ chịu chút nào, y đành phải rề rà ngồi dậy.

“Người đâu, trẫm muốn thay quần áo.”

“Bệ hạ, bệ hạ à, lúc này mà ngài còn muốn đi đâu?!”

“Trường Khánh Cung.”

Thế là nửa đêm khuya khoắt, một đám thị vệ và thái giám vây quanh ngự liễn, chầm chậm tiến về phía Trường Khánh Cung.

Phía xa, ngọn lửa vẫn bùng lên tận trời, khói đen cuồn cuộn. Hạ Tử Dụ đứng bên này không sốt ruột gì cả, cung tỳ đi phía trước cầm đèn soi đường. Đi được nửa đường, hoàng đế nhỏ đã bay xa lắm rồi nhưng sau đó hắn lại vội vã vòng về.

“Không ổn.”

“Sao thế?” Hạ Tử Dụ ngáp dài.

“Có thích khách ngồi trên nóc nhà, trẫm nhìn thấy rồi.”

Hạ Tử Dụ ngay lập tức tỉnh cơn buồn ngủ, y ngồi thẳng người dậy toan gọi thị vệ thì bỗng dưng xung quanh xuất hiện vài bóng người màu đen. Ngự liễn lập tức bị đặt xuống đất, Hạ Tử Dụ ngồi trên đó hơi lảo đảo, y nhìn thấy các thị vệ đã xông lên. Đao kiếm va chạm leng keng, đám thích khách ấy nhắm thẳng vào Hạ Tử Dụ.

“Hộ giá! Hộ giá!”

Vương tổng quản luống cuống hô to, các hoạn quan cung tỳ lập tức đi lên vây quanh Hạ Tử Dụ, đám thị vệ thấy vậy thì xông vào cản thích khách lại, Hạ Tử Dụ đứng lên sửng sốt nhìn xung quanh.

“Đúng thật là một đám ăn không ngồi rồi, bao nhiêu người như vậy mà có kẻ đột nhập vào cung cũng không phát hiện ra.”

“Trẫm đã bảo rồi, chẳng có ai đáng tin cậy cả.” Hoàng đế nhỏ bức xúc nói.

Bất thình lình có một mũi tên bay tới, Hạ Tử Dụ cúi người xuống để tránh. Các hoạn quan phía sau đã ngã xuống, y thấy vậy thì hoảng hốt nhìn xung quanh, lập tức chạy vào cung điện gần nhất.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Bệ hạ ngài đi đâu vậy....! Lúc này xin ngài đừng manh động!” Vương tổng quản và các thị vệ lập tức đuổi theo.

“Đừng có to tiếng như thế, trẫm cho các ngươi làm hoàng đế là được chứ gì!” Hạ Tử Dụ vừa chạy vừa cởi bộ long bào rất nổi bật ra, Vương tổng quản thấy vậy thì hiểu ngay, vội vàng bảo hoạn quan thị vệ cởi hết áo ngoài.

Thế là một đám người chỉ mặc áo trong chạy tán loạn hết lên, trong màn đêm thật sự không thể phân biệt rõ ràng.

Vun vút vài tiếng, lại có mũi tên được bắn ra, hoàng đế nhỏ hô to ở bên cạnh: “Sang trái sang trái! Ngồi xuống!... Đúng rồi chính là lúc này, chạy mau!”

Thế là mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng Hạ Tử Dụ chạy đi không ngoái đầu lại mà vẫn có thể né được từng mũi tên một cách chính xác, như thể có thần thánh giúp đỡ. Cho đến khi “vèo” một cái, Hạ Tử Dụ chạy vào một cung điện rồi đóng cửa lại, vội vàng khóa cửa rồi thở hồng hộc.

“Mau xem giúp ta, đám thích khách ấy có đuổi theo không?”

Hoàng đế nhỏ bay ra ngoài một vòng rồi quay về, “Có vài tên theo tới đây, làm sao bây giờ, tìm chỗ nào để trốn nhé?”

Hạ Tử Dụ hoảng hốt nhìn xung quanh, mở một cánh cửa sổ ở phía sau để giả vờ như mình đã trèo cửa sổ ra ngoài, sau đó chui xuống dưới gầm giường.

“Ngươi trốn như thế thì kiểu gì cũng bị phát hiện.”

“Ngươi giỏi thì đi mà làm!” Hạ Tử Dụ lườm hắn một phát cháy mặt, “Thị vệ đi tuần tra hoàng cung đâu, lúc nào mới đến?”

“Bọn chúng ngu ngốc như lợn ấy, bây giờ chắc là đang đi dập lửa.” Hoàng đế nhỏ lẩm bẩm, “Xem ra chuyện phóng hỏa không hề đơn giản, biết thế trẫm đã không bảo ngươi ra khỏi tẩm điện rồi.”

Hạ Tử Dụ co người nằm sát vào trong, “Ngươi biết thế là tốt.”

“Rầm!” Thích khách phá cửa xông vào, lưỡi đao sắc bén ánh lên tia sáng, có tiếng chân dồn dập ở bên ngoài, tiếp theo đó là âm thanh vén rèm và mở tủ. Hoàng đế nhỏ hét toáng lên bay tới bay lui, nghe âm thanh thì có vẻ như thích khách đang đến gần chiếc giường.

Hạ Tử Dụ nín thở, thầm nhủ thôi lần này tiêu rồi, tay sờ soạng vào phía bên trong thì bỗng chạm phải thứ gì đó, cơ thể y ngay lập tức hẫng một cái rồi rơi tọt xuống dưới.

Ngay sau đó, thích khách ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gầm giường trong bóng đêm, bên trong đã sớm không còn ai cả.

- --

“Mẹ nó.”

Trong đường hầm vang lên một tiếng chửi.

Hạ Tử Dụ xoa cái mông bị dập, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đường hầm đã đóng lại, “Không ngờ tổ tiên ngươi đã để lại cho ngươi một đường hầm trong hoàng cung, ngươi không biết à?”

“Sao mà trẫm biết được?” Hoàng đế nhìn xung quanh, “Bình thường trẫm cũng hay chui xuống đất chơi, nhưng không phát hiện ra có đường hầm.”

“Có lẽ ta biết đám người kia vào hoàng cung bằng cách nào rồi.” Hạ Tử Dụ cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Y lấy một cây đánh lửa trong ngực ra rồi thắp lửa lên, mồi lửa vẫn hoạt động bình thường, chắc chắn đường hầm này có thông gió, “Nhất định không chỉ tồn tại một đường hầm này, chắc là chúng đã có từ mấy trăm năm trước, từ khi mới xây dựng hoàng cung.”

“Tên công tượng nào dám xây đường hầm để lẻn vào hoàng cung, muốn chết à?”

“Chưa chắc, các triều đại khi xây dựng hoàng cung đều xây thêm một số đường hầm bí mật để thoát thân, nhưng thông thường thì không ai biết cả.”

Đường hầm này rất hẹp, chỉ đủ cho một người lớn bình thường nằm bò. Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi, dập tắt ngọn lửa rồi bò theo đường hầm. Bây giờ trên đầu có thích khách, không thể ở lại đây lâu.

“Trẫm phát hiện ra ngươi còn hiểu biết về những thứ này hơn cả trẫm.” Hoàng đế nhỏ bay lững lờ ở bên cạnh, “Cứ bàn đến việc nước là có cảm giác ngươi hạ bút thành văn.”

“Có à?”

“Biết đâu mấy trăm năm trước ngươi cũng là một hoàng đế.”

Hạ Tử Dụ khẽ cười, “Nào, gọi một tiếng hoàng gia gia nghe thử.”

“Dã Quỷ, ngươi thật là láo xược!”

Hạ Tử Dụ bò về phía trước, không biết đã qua bao lâu, giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi mấy lần. Y thầm tính toán khoảng cách và thời gian, cắn răng tiếp tục bò, may mà có hoàng đế nhỏ ở bên cạnh tiếp chuyện. Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề.

“Ngươi nhanh lên, cẩn thận lại lên cơn hen suyễn.” Hoàng đế nhỏ nhíu mày.

“Đừng lo,“ Hạ Tử Dụ hít thở hơi khó khăn, “Ngươi bay lên xem thử, còn bao xa nữa.”

Hoàng đế nhỏ bay lên phía trước, nghe thấy có tiếng nước chảy, quay về nói rằng hắn nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Hạ Tử Dụ hỏi hắn, “Ngươi có cảm thấy xung quanh nóng dần lên không?”

“Trẫm là hồn phách, không cảm thấy nóng.”

Một lúc sau, Hạ Tử Dụ bò đến bên cánh cửa nhỏ, khẽ ấn xuống một cái.

“Ùm!” Hạ Tử Dụ rơi xuống nước, ho sặc sụa rồi dần chìm xuống, tiếng hoàng đế nhỏ ở bên cạnh trở nên mơ hồ không rõ, y dần chìm xuống tận đáy. Hạ Tử Dụ vừa mới cảm nhận được làn nước vô cùng ấm áp thì đã bị ai đó xách lên.

“Xoẹt!” Lưỡi kiếm đặt lên cổ y rồi lại thu về ngay lập tức, y ho dữ dội không ngừng, đột nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ngay gần mình.

Nhìn không rõ lắm, nhìn lại lần nữa cho chắc.

Hạ Tử Dụ nheo mắt nhìn kỹ, sao người này trông giống Tần Kiến Tự thế nhỉ.

“Bệ hạ có thể giải thích vì sao ngài lại chui ra từ hồ nước tắm của thần không?” Giữa màn hơi nước mờ ảo, Tần Kiến Tự cúi đầu nhìn y.

- ---------------

Tống Chiêu Chiêu:

Sau này sẽ thường xuyên dùng sử dụng đường hầm này hê hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.