Làm Không Hối Hận Sống, Không Hối Tiếc

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Đánh người




Hôm nay đã là ngày thứ 3 cô ở thế giới này.

Hôm ấy sau khi ăn cơm xong, giống như Đồng Nhất Vi nghĩ, thiên kiếp tiếp tục giáng xuống nhưng khác với cô đoán ngoại trừ ngất xỉu ra cô không bị sao cả.

Trước đó mọi người đã bàn bạc với nhau, quyết định giao cô cho Bạch Nhiên đế quân. Lai lịch cô không rõ ràng hơn nữa trên người cô còn mang tiên khí rất cao. Nếu cô có âm mưu nào hoặc lỡ bị người khác lợi dụng thì đây sẽ là chuyện vô cùng lớn vì thế nên không thể bỏ mặc cô. Thu nhận cô là một chuyện nhưng ai sẽ thực hiện việc giám xác cô đây? Đáp án chính là thượng thần Bạch Nhiên. Từ đầu đến giờ chỉ có mình cô và Bạch Nhiên nói chuyện với cô hơn nữa tiên khí trên người cô e rằng khắp tam giới này cũng chỉ có Bạch Nhiên, Thiên đế, ma đế và người ấy mới có thể trấn áp được. Thiên đế thì mắc lo cho tam giới, Ma đế thì càng không thể, người ấy lại đang bế quan chỉ còn có Bạch Nhiên.

Sau khi cô ngất Bạch Nhiên đem cô về Lãnh Thiên – nơi sinh sống của Thần tộc.

Cuối cùng thì cô cũng có thể đi thăm quan nơi này rồi, nếu cứ tiếp tục ăn rồi ngủ chắc cô chết vì chán mất.

Sợ cô bị lạc lão Bạch còn cho người đi theo dẫn đường cho cô. Thật ra cô biết dẫn đường chỉ là cái cớ theo dõi mới là thật sự nhưng cô cũng không để tâm, nếu là cô cô cũng sẽ cho người theo dõi.

Người dân Lãnh Thiên giản dị, chất phát, thanh cao. Tất cả mọi người đều biết cô, cô đến đây sống ngày thứ 2 Bạch Nhiên đã giới thiệu cô với tất cả mọi người.

Họ đối xử với cô rất chân thành, mọi người còn sợ cô tuổi thân bảo cô xem đây như ngôi nhà ở thế giới kia của cô, coi mọi người như người thân trong gia đình.

Gia đình! Nghe đơn giản biết bao nhưng đối với cô nó lại rất xa xỉ. Nó luôn khiến cho cô đau lòng từ nhỏ đến lớn. Thứ mà gia đình đem lại cho cô không phải là yêu thương, chở che, bao bộc như bao gia đình khác mà là sự ganh đua, đề phòng, hãm hại lẫn nhau.

Họ không biết khi nghe họ nói vậy tuy bề ngoài cô thờ ơ mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng cô lại rất cảm động, cô thấy rất ấm áp. Cô không ngờ thứ mà cô mong ước bấy lâu lại có thể thành sự thật. Cũng từ lúc đó cô tự hứa với bản thân rằng những người này là gia đình là người thân của cô, cô nhất định sẽ bảo vệ họ mặc dù hình như họ không cần.

“Chúng ta đi ăn đi, tôi đói quá” – Nhất Vi quay sang cười nói với người dẫn đường.

“Được thôi” – Cô gái dẫn đường kiêm người dám sát tươi cười trả lời.

Chẳng bao lâu họ đã ngồi trong một quán ăn. Thức ăn dọn ra cô liền cằm đũa ăn, phải công nhận rằng đồ ăn ở đây ngon thật. Xem ra sau này cô có phúc ăn rồi.

Đang ăn thì có 1 đám người đi vào, nhìn trang phục thì không giống người của thần tộc. Cô nhìn họ một lượt rồi cuối xuống tiếp tục ăn. Họ là ai đi nữa thì cũng không liên quan tới cô.

Cô muốn yên ổn ăn nhưng họ thì lại không muốn. Họ bước tới bước tới bàn cô. Một trong số đó mở miệng, lời nói thể hiện rõ sự dung tục không che dấu: “Hai cô này nhìn cũng được, chủ tử có muốn đem về để hầu hạ ngài không ạ?”

Nhất Vi vừa ăn vừa ngước đầu lên, gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của tên đứng đầu đang nhìn cô. Hắn rất đẹp trai, cao khoảng mét tám dùng từ của thế giới cô để miêu tả là “soái ca“. Y phục của hắn khác những tên còn lại, người mà người lúc nãy gọi là chủ tử chắc là hắn. Nhìn xong cô lại cuối xuống tiếp tục ăn chẳng thèm để ý tới những lời tên kia vừa nói cũng chẳng bận tâm đến ánh mắt lạnh như băng đang nhìn cô.

Thứ nhất cô biết chắc rằng cho dù hắn có muốn đem cô về thì Thiên đế cùng lão Bạch cũng sẽ không cho, mà lão Bạch và Thiên đế là ai chứ? Họ nói một ai dám nói hai. Thứ hai, đàn ông đối với cô cũng chỉ có hai loại thụ và công, theo kinh nghiệm của cô cho thấy những người bề ngoài lạnh lùng như hắn thường sẽ là thụ. Thứ ba và cũng là thứ quan trọng nhất, cho dù hắn có đẹp cỡ nào thì cũng chỉ có thể ngắm không thể ăn, mà không thể những thứ không thể ăn được thì cô không quan tâm.

“Được đem 2 cô nương này về” - Hắn trả lời, lời nói không chút cảm xúc.

Cô gái dẫn đường nghe thế trả lời : “Hai vị xin tự trọng cho, dù các vị là ai nhưng khi các vị đặt chân Lãnh Thiên này thì hãy tuân thủ quy định ở đây. Còn nữa các vị vừa mới lăng nhục chúng tôi xin hãy xin lỗi cho.”

Không hổ danh là người của Bạch Nhiên đế quân, khả năng phân tích và ăn nói không tệ. Nhất Vi nghĩ thầm.

“To gan, cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không mà hỗn xược. Được chủ tử coi trọng là phúc phần của cô, không biết tạ ơn mà còn vô lễ.” – Một nha hoàn bên cạnh tên chủ tử lên tiếng, nói rồi ả ta đi tới bên cô gái dẫn đường, giơ tay lên.

Để cô nhớ lại xem theo như trong phim ảnh thì khi nữ chính bị đám nam nữ phụ ức hiếp, ép buộc như thế này sẽ có một nam chính chạy ra cứu nữ chính. Chắc nam chính sắp tới rồi, không biết là ai đây nhỉ. Nhất Vi vừa ăn vừa suy nghĩ.

Sao chưa thấy nam chính nhỉ? Tiếc thật! Đúng là không nên tin vào phim ảnh. Nhất Vi cảm thán trong lòng.

“Bốp” – Âm thanh vang vọng của tiếng tát tay vang lên, chỉ cần nghe thôi cũng đã khiến cho người khác cảm thấy ê ẩm thay rồi. Ngay cả con trai cũng có thể không chịu nổi cái tát này huống chi người lãnh cái tát này là một cô gái.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhất Vi bình thản cầm khăn lên lau tay mình. Hành động của cô giống như tay vừa chạm phải bẩn, cô thể hiện sự sỉ nhục một cách triệt để. Khi ả nha hoàn kia định tát cô gái dẫn đường cũng là lúc vừa vặn Nhất Vi ăn xong, Nhất Vi đứng dậy bắt lấy tay của ả, giây tiếp theo cô giơ tay còn lại tát một cái vào mặt ả ta.

Mất khoảng mấy giây sau ả nha hoàn mới có phản ứng, cô ta đưa tay ôm mặt mắt rưng rưng nhìn về phía tên chủ tử không nói được lời nào, dáng vẻ yêu kiều đáng thương khiến ai nhìn thấy cũng động lòng. Tất cả mọi người ở đây cũng xác định được tình huống vừa rồi.

“Tốt lắm, trước giờ cô là người đầu tiên dám đánh người của Mục Thương ta ngay trước mặt ta” - Tên chủ tử nhếch môi, giọng nói của tên chủ tử lạnh đến bức người thể hiện rõ sự đe dọa.

Nghe đến tên hắn cô gái bên cạnh Nhất Vi không khỏi nhíu mày. Ở tiên giới không ai không biết đến tên hắn, hắn nổi tiếng máu lạnh vô tình, không ai chọc vào hắn mà có thể sống yên ổn. Không chỉ có pháp lực cao hắn còn là đứa con được sủng ái nhất Huyền đế vì thế nên không ai dám đụng vào hắn. Tuy nhiên đó cũng chỉ là tin đồn thật không ngờ hôm nay lại chạm mặt hắn ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.