Kinh Đô. Lúc này nhà họ Chử đang gặp một cơn bão tố.
Với thủ đoạn cao minh của Tống Ngật, trực tiếp đem một chồng tư liệu điều tra lớn đặt trước mặt người nhà họ Chử. Tất cả người nhà họ Chử đều thay đổi sắc mặt, nhưng Chử Quang Viễn lại vẫn bình thản, phản ứng trước nhất, “Ông thông gia, ông có ý gì đây! nhà họ Chử chúng ta làm việc ngay thẳng. Ai ở sau lưng tính kế nhà họ Chử chúng ta như thế! Châm ngòi quan hệ hai nhà chúng ta!”
Có Chử Quang Viễn mở lời trước, đã nhắc nhở đám người nhà họ Chử, Chử Ngạn lấy lại tinh thần, “Đúng vậy! Cha vợ, hiện tại tình thế Huyền Môn cha cũng rõ ràng. Ai không muốn kéo bốn gia tộc lớn xuống ngựa, mình bò lên. Việc này nói không chừng là âm mưu của người khác nhắm vào chúng ta. Chúng ta rối loạn nội bộ được!”
Tống Ngật cười lạnh, “Tính toán? Âm mưu? Ý mấy gười đây đều là giả, tất cả đều là người khác lập ra để hãm hại mấy người?”
Chử Quang Viễn thờ ơ đẩy tư liệu ra, “Chỉ là một chồng văn tự ai cũng có thể làm giả mà thôi.”
“Cho nên, nhà họ Chử không có Tam lão gia - một đứa con rơi, hay là không có một vị nhị gia? Hoặc là bọn họ không phải qua đời khi hai mươi tuổi?”
Vẻ mặt Chử Quang Viễn lấp lóe, “Ông thông gia, đây là việc riêng của nhà họ Chử.”
“Đúng là việc riêng nhà các người, tôi không xen vào, cũng không muốn quản. Nhưng các người ngàn vạn lần không nên tính toán lên đầu nhà họ Tống tôi!”
Vênh váo hung hăng, hùng hổ dọa người. Chử Quang Viễn cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới Huyền Môn, đâu thể chịu được!
“Ông thông gia! Ông đừng ngậm máu phun người. nhà họ Chử có hai vị con cháu mất sớm khi còn trẻ thì sao? Người Huyền Môn chúng ta, tiết lộ thiên cơ nhiều, ai có ngũ tệ tam khuyết cũng là chuyện thường!”
Tống Ngật giận quá hóa cười, “Cho nên, các người cắn chết không nhận? Các người thật cho rằng không có chứng cứ sao? Đừng quên, cho dù hai vị kia đều đã chết, còn có A Thời! Sự tồn tại của A Thời chính là chứng cứ tốt nhất!”
Trên mặt Chử Ngạn hoảng hốt, ánh mắt Chử Quang Viễn lấp lóe, lại trấn định lại, “Ông thông gia, A Thời cũng là cháu của tôi. Sao tôi có thể hại cháu ruột của tôi! Tôi biết A Thời từ khi sinh ra sức khỏe đã không tốt, bởi vì điều ấy mà ông thương nó. Tôi có thể hiểu được! Nhưng ông cũng không thể bám riết lấy nhà họ Chử tôi không buông, chụp tội danh lên đầu nhà họ Chử tôi!
Những năm nay, bởi vì ông nghi ngờ, tìm bao nhiêu người cùng nghề, Đan sư, chuyên gia. Nhưng kết quả thì sao? Chúng tôi nhập đạo tu hành, là có chút năng lực hơn người khác. Nhưng đứa nhỏ này ra đời có vấn đề về sức khỏe, chúng tôi cũng bất lực!”
Tống Ngật xùy một tiếng, phản ứng của nhà họ Chử ở trong dự tính của ông, cho nên giờ phút này không cảm thấy tức giận cho lắm. Ông đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Chử Quang Viễn, ông cũng nói lòng tôi nghi ngờ nhiều năm như vậy. Nhưng vì sao qua nhiều năm qua tôi không nói ra? Nếu vài chục năm qua tôi đều nhịn, hiện giờ nếu không có chứng cớ chính xác, ông cho rằng tôi đột nhiên làm loạn saoo?”
Trong lòng Chử Quang Viễn run lên, một loại dự cảm bất thường sinh sôi ở trong lòng.
Chỉ nghe Tống Ngật quay đầu đưa mắt với Tống Ngọc An một cái. Tống Ngọc An đi ra ngoài, không bao lâu, đẩy Chử Thời tiến vào.
Chử Thời vẫn ngồi trên xe lăn, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc vừa rời Kinh Đô, thân thể trông càng suy nhược, tinh thần cũng rất không tốt.
Trong mắt Tống Ngật xẹt qua một tia đau lòng, nắm chặt tay nói: “Kiên nhẫn một chút.”
Chử Thời cố gắng nặn ra nụ cười, gật đầu.
Thiên Trung, cưu vĩ, cự quyết...
Giống cách làm của Lục Nghiêu ngày đó, cùng một trình tự.
Thái Cực Đồ hiện ra, tình huống thật sự của Chử Thời phơi bày ở trước người.
Lúc này ngay cả Chử Quang Viễn cũng thay đổi sắc mặt, thân thể lung lay, khó khăn trấn định lại.
Một phút sau, Thái Cực Đồ biến mất.
Tống Ngật thu tay về có chút trầy trật. Người khác không biết, nhưng trong lòng ông rõ ràng. Ông chỉ nhìn Lục Nghiêu thi pháp, y dạng họa hồ lô, mô phỏng biểu tượng. Toàn bộ nhờ công lực thâm hậu của mình chống đỡ. Một môn công pháp, tuyệt đối không phải ngươi nhìn một cái là có thể mò mẫm ra. Nhưng hiệu quả của một chút mô phỏng này mang đến đã có thể nói rõ vấn đề.
Tống Ngật nghĩ, có phải Lục Nghiêu đoán được điểm ấy hay không, cho nên mới cố ý không che giấu, thậm chí lúc thi pháp còn cố tình lộ ra chút phương pháp cho ông thấy. Hắn đã tính tới chuyện ông muốn tìm nhà họ Chử gây phiền phức, cho nên cố ý cho ông “Chứng cứ” này.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Tống Ngật ngẩng đầu nhìn đám người nhà họ Chử, “Bây giờ các người còn có loại chuyện gì? Có phải muốn nói, đây là tôi ra tay hay không? Vậy cũng dễ xử lý. Mời đặc cục điều tra đặc biệt, mời hiệp hội Thiên Sư, mời lão gia tử của các gia tộc lớn tới! Mọi người cùng nhau xem. Xem Tống Ngật ta động tay chân, hay là nhà họ Chử các người làm chuyện xấu!”
Cục điều tra đặc biệt, hiệp hội Thiên Sư, các gia tộc lớn...
Nếu tìm những người này đến, danh dự mấy trăm năm của nhà họ Chử cũng đừng cần nữa! Sau khi phá giải bí pháp, tình huống của Chử Thời rõ ràng như thế, ai nhìn không ra vấn đề! Bọn họ có thể không cần mặt mũi, chết cũng không thừa nhận ở trước mặt nhà họ Tống, nhưng lỡ lan truyền ra ngoài, các vị đại lão Huyền Môn đều không phải kẻ ăn chay.
Chử Quang Viễn hung dữ nhìn Tống Ngật, mười lăm năm, sao Tống Ngật không chịu hết hi vọng chứ! Cũng không biết ông học được thủ đoạn từ đâu, lại có thể phá được bí pháp tổ truyền giấu dưới đáy hòm của nhà họ Chử!
Ầm! Một cái chén bị quẳng xuống đất.
Tống Ngọc Ninh từ đầu đến cuối đứng giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ, chen miệng không được, thần sắc đại biến, bà bổ nhào vào người Chử Thời, “A Thời! Sao lại thế... tại sao có thể như vậy! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Tống Ngọc An thầm hận, “Chuyện gì xảy ra, mày còn không nhìn ra được sao? Nói cái gì mà ban đầu mày bất cẩn tiến vào phòng Chử Ngạn đang say rượu. Bọn bây kết hôn vì con, tất cả mọi người nói mày không cần mặt mũi, bò lên giường Chử Ngạn. Lợi dụng con để được như nguyện, làm bà xã Chử Ngạn. Nhưng sự thật thì sao!
Tất cả đều do Chử Ngạn thiết kế! Anh ta sắp đặt cùng mày gió xuân một đêm, để mày mang bầu Chử Thời, lợi dụng đứa bé này gánh chịu nhân quả nghiệt nợ của nhà họ Chử, lại để cho mày gánh tất cả tiếng xấu! Em gái, mày mở to hai mắt thấy rõ ràng đi!”
Tống Ngọc An nhắc tới Tống Ngọc Ninh, để bà đối diện với Chử Ngạn, “Mày xem thử, đây chính là người đàn ông mày thích! Những năm nay cưới mày lại lạnh nhạt mày, giả bộ tình thâm với người vợ đã chết. Nhưng người vợ đã chết của anh ta có liên quan đến mày sao? Mày là người thứ ba sao? Đều không phải vậy. Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với mày như thế.
Còn có A Thời! Anh ta thương Chử Húc Chử Hàm không có mẹ, thiên vị bọn nó! Nhưng A Thời chẳng lẽ cũng không phải là con của anh ta hả? Anh ta đối xử với A Thời thế nào! A Thời có người cha thế này còn không bằng không có!
Em gái, những chuyện này mày cũng nhịn. Nhưng bây giờ biết tất cả đều là âm mưu của nhà họ Chử, mày còn muốn nhịn sao? Mày nghĩ cho A Thời một chút, nó mới mười lăm tuổi! Từ khi sinh ra đến bây giờ, nói bị bao nhiêu tội, mấy lần ngàn cân treo sợi tóc, mày nhìn tận mắt. Chử Ngạn làm cha nhưng chưa từng coi nó là con, không đau lòng. Mày làm mẹ nó cũng không đau lòng sao?”
Tống Ngọc Ninh toàn thân chấn động. Đúng lúc này, một bàn tay gầy yếu tái nhợt vươn tới, ôm lấy ngón tay của bà, “Mẹ!”
Tiếng nói yếu ớt không chút sức lực nào Chử Thời, trái tim của Tống Ngọc Ninh đau đớn như lăng trì, bà bụm mặt, ôm ngón tay A Thời khóc lớn!
Sắc mặt Chử Ngạn chuyển biến mấy lần, ông ta tức giận nhìn Tống Ngọc An, “Anh đừng ăn nói bừa bãi, liên lụy lung tung. Năm đó, em và Ngọc Ninh đã nói rất rõ ràng, trong lòng em chỉ có người vợ đã chết, không đón nhận tình yêu của cô ấy. Nhưng cô ấy...”
Tống Ngọc An nghiêm nghị cắt ngang lời ông ta: “Không sai, em tôi ái mộ anh, nhưng cũng là sau khi vợ cũ của anh chết. Trước đó, em gái tôi thậm chí chưa từng thấy anh. Anh cũng đã nói không thích em gái tôi. Nhưng anh dám nói chuyện say rượu năm đó là do em gái tôi làm, không có liên quan gì đến anh?
Chử Ngạn! Em gái tôi tôi hiểu rõ. Nó yêu đến điên cuồng, là người tai mềm. Nhưng nó không hồ đồ đến mức sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu này tính kế một người đàn ông!
Tôi dám thề với trời, nếu như năm đó là em gái tôi tính kế thì để Tống Ngọc An tôi chết không toàn thây, để cho nhà họ Tống tôi suy tàn, tổ tiên nhà họ Tống tôi ở dưới âm phủ không được yên bình, con cháu tôi đời đời kiếp kiếp khổ cực, tuổi thọ không dài. Chử Ngạn, anh dám không? Anh dám thề với trời không?”
Sắc mặt Chử Ngạn trắng nhợt. Ông ta cần phải có công lực nhất định mới dám thề, hơn nữa lời thề này sẽ ghi tên trước mặt ông trời. Mặc dù ông trời bề bộn nhiều việc, không phải cái gì cũng phản ứng. Nếu thề như vậy, có một số vụ án Huyền Môn cũng không cần phá, mọi người thề là được.
Nhưng từ xưa đến nay, cũng không ít người được đáp lại lời thề. Đó là vấn đề xác suất. Phải xem tâm trạng của ông trời.
“Em...”
Mới mở miệng, Tống Ngọc An còn nói, “Đừng giả dối với tôi. Chỉ kéo bản thân không tính. Giống như tôi, đem tổ tông qua đời của toàn bộ nhà họ Chử ngươi, đời đời con cháu chưa ra đời đều tính cả!”
Chử Ngạn run lên, sắc mặt càng trắng hơn. Cứ như vậy, cũng không phải là vấn đề ông ta có muốn thề hay không. Người nhà họ Chử cũng sẽ không cho phép ông ta thề. Dù sao năm đó đã xảy ra chuyện gì, người khác không rõ, cả nhà họ Chử còn không rõ ràng lắm sao?
Nếu cái này ứng nghiệm thật. Chẳng phải là toàn bộ sẽ gặp ương sao!
Chử Ngạn cắn chặt môi, tức giận đến lá gan run rẩy, nhưng một chữ cũng không nói ra khỏi miệng. Gia nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Chử, vô số tổ tiên và con cháu, không đánh cược nổi cái lỡ như này!
Tống Ngọc An trào phúng cười xùy, nhìn về phía Chử Húc và Chử Hàm, “Các cậu thấy chưa! Đây chính là người cha tốt của các cậu! Cho nên, đừng tìm em gái tôi và A Thời kiếm chuyện nữa! Cảm thấy bọn họ lòng dạ hiểm ác! Lòng dạ hiểm ác chân chính là nhà họ Chử mấy người! Em gái tôi và A Thời không hề có lỗi với mấy người. Ngược lại là nhà họ Chử mấy người có lỗi với bọn họ!”
Sự tình ầm ĩ đến nước này, có thể nói hai nhà đã không nể mặt mũi nhau. Tống Ngọc An lấy chuyện xưa hơn mười năm trước ra, còn thề với trời, căn bản không cho hai nhà đường lui nữa!
Chử Quang Viễn mặt mày xanh lét, “Hiệu trưởng Tống, ông muốn xử lý thế nào?”
Lúc này ngay cả ông thông gia cũng không gọi nữa, mà là nhà họ Chử ông muốn xử lý thế nào.
“Bây giờ không phải là tôi muốn xử lý thế nào, mà là nhà họ Chử ông muốn xử lý thế nào!”
Tống Ngật chuyển lại câu hỏi, vung tay lên, bảo Tống Ngọc An dẫn Tống Ngọc Ninh và Chử Thời, không thèm nhìn vẻ mặt khó coi của đám người nhà họ Chử, trực tiếp phất tay áo ra cửa.