Tôi xa quê hương cùng anh đi thành phố Trung Khánh, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Không sao cả, tôi có bằng cấp, có bản lĩnh, có tay có chân, ở nơi nào cũng có thể sống tốt. Tô không sợ. Chúng tôi có tình cảm rất tốt, chung sống cũng hòa hợp, thậm chí chúng tôi cũng đã định kết hôn.
Ngô Hạo dẫn tôi về nhà, giới thiệu tôi cho cha mẹ của anh. Từ lần đầu tôi đã biết, bọn họ không thích tôi. Ngày hôm sau, dì liền tới tìm tôi. Bà ấy điều tra chi tiết về bối cảnh gia đình của tôi, nẽm những tài liệu này trước mặt tôi, nói cùng lắm tôi ở cùng con trai của bà là vì tiền, để tôi ra giá, rời khỏi con của bà ta.”
Dường như là nghĩ đến lúc chịu nhục lúc đó, Hồ Xảo Linh cắn răng, quay đầu nhìn về phía bà Ngô: “ Điều kiện nhà tôi thua kém Ngô gia. Chì có vậy liền cho rằng lúc trước tôi ở bên Ngô Hạo là vì tiền, lúc trước đến thành phố Trùng Khánh châu, tôi căn bản không biết rõ tình huống cụ thể của Ngô gia, càng không biết cha của Ngô Hạo là tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn ngọc số một cả nước.
Tôi ở bên Ngô Hạo vì con người anh. Vì vậy tôi từ chối. Có thể cũng bởi vì tôi từ chối, ngược lại bà ấy càng cảm thấy tôi vì tiền. Bà nói là vì tôi chê ít tiền, nói tôi lòng tham không đáy. Bà ấy nói, nếu như tôi không biết điều, cũng đừng trách bà ra tay không lưu tình.
Lúc ấy tôi vẫn không rõ bà ấy nói những lời này có ý gì. Cũng chẳng đến vài ngày sau tôi đã hiểu rồi. Bà ấy cho mấy người đến công ty tôi làm ầm lên, khiến tất cả mọi người cảm thấy tôi khồn đứng đắn, làm cho ông chủ vì vậy mà đuổi việc tôi, lại đem chuyện này nói với Ngô Hạo rằng tôi đã sớm ở bên người khác, người ta cũng đã tìm tới tận cửa.
Cũng may Ngô Hạo tin tưởng tôi, không tin bà ấy. Chẳng những không tin bà ấy, mà còn nhận ra những chuyện này liên quan tới bà, làm lớn chuyện với bà. Bà ấy tức giận lên cơn đau tim, càng đem tất cả đổ lên trên đầu tôi. Nói là Ngô Hạo từ nhỏ hiểu chuyện bao nhiêu, hiếu thuân bao nhiêu, nhất định là tại tôi ở sau lưng nói bóng nói gió với Ngô Hạo, làm quan hệ của mẹ con họ tồi tệ đi. Nếu không phải bởi vì tôi, Ngô Hạo không thể nào đối với bà như vậy.
Ngay sau đó, bà ấy vẫn dụng các mối quan hệ làm cha tôi phải chuyển công tác. Cha tôi sứt đầu mẻ trán, không còn cách nào đành gọi điện thoại cho tôi. Thế tôi mới biết õ mọi chuyện. Cũng hiểu rõ ràng, tôi không địch lại Ngô gia được. Chỉ cần Ngô gia muốn, bọn họ có thể không từ thủ đoạn kể cả phạm pháp, có thể làm cho cả tôi và gia đình hỗn loạn. Tôi có thể nín nhịn, nhưng người nhà của tôi cũng có thể sao
Vì vậy, tôi chấp nhận. Tôi chia tay Ngô Hạo rồi trở về quê.”
Hồ Xảo Linh che miệng, khóc không thành tiếng.
Lục Nghiêu biết rằng câu chuyện còn lâu mới kết thúc, nếu chỉ dừng lại ở đây, như vậy cũng không có khả năng sẽ xảy ra chuyện về sau rồi.
Hồ Xảo Linh khó khăn khôi phục lại tâm trạng, giùng giằng mãi rồi mới tiếp tục nói: “Tôi cho là tôi sẽ quên Ngô Hạo, hết thảy mọi chuyện sẽ trôi qua. Chưa được một tháng, tôi chợt nghe được tin tức anh muốn đính hôn, người phụ nữ kia còn đến ở nhà họ trước. Tôi cũng không biết vì sao, đầu tiên lại mua vé máy bay tơí.”
Tôi tự nhủ rằng tôi chỉ muốn đến xem người phụ nữ kia là ai, xem anh có hạnh phúc không. Mà giây phút tôi nhìn thấy anh, tôi biết rằng tôi không đành lòng bỏ anh.
Tôi thấy người phụ nữ kia đến công ty anh, ở dưới tầng chờ anh, anh đối với cô ta sắc mặt không chút thay đổi, trực tiếp để cô ta xuống ở đường cái. Tôi thấy anh lái xe một mình đến quán cà phê tôi thích nhất, ngồi ở chỗ tôi thường xuyên ngồi là chỗ gần cửa sỏ, ngẩn ngơ cả buổi. Khoảnh khắc này, tôi trốn ở góc đối diện, không kềm chế được mà bật khóc.
Một khắc này, tôi rốt cuộc biết, anh không thể không có tôi, tôi cũng không thể không có anh. Nếu như bỏ lỡ anh, tôi chỉ sợ cả đời này cũng không tìm được người yêu tôi nhiều như anh.”
Lục Nghiêu nghe được, lông mi cũng giật giật: “Vì vậy cô hạ Cổ Độc cho hắn. Thân thể của hắn c ngày càng mệt mỏi, bệnh trạng cũng ngày càng rõ ràng. Lý gia rút lui, Lý tiểu thư cũng chuyển ra ngoài. Cô nhận tiện trở về, cẩn thận quan tâm chăm sóc Ngô Hạo.
Như thế so sánh với nhau, bà Ngô nhất định sẽ thay đổi cách nhìn với cô. Ngô Hạo đối với cô cũng càng thêm sâu sắc. Chờ sau khi anh khỏe lại, hai người tự nhiên vẫn có thể tiếp tục bên nhau. Mà can ngăn của gia đình cũng không còn.”
Hồ Xảo Linh cắn cắn môi, không nói gì. Như là thừa nhận.
Ngô Vĩ Bình nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ tới rằng, kiếp nạn của bản thân lúc này, con trai suýt chút nữa thì mất mạng, rõ ràng chỉ bởi vì bạn gái của nó muốn ở bên nó.
Bà Ngô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát Hồ Xảo Linh vài cái.
“Cô... Cô thật là tâm địa độc ác! Hạo tử đối với cô tốt như vậy, sao cô lại nhẫn tâm ra tay với nó! Tim của cô đâu, tim của cô bị chó ăn rồi à? “
Hồ Xảo Linh quay đầu lại: “Vậy còn bà thì sao tâm của bà đâu, bà luôn phá những lúc Ngô Hạo ở cùng ta, chẳng lẽ bà không nhận ra Ngô Hạo rất không vui, khi đó anh ấy bị kẹp giữa chúng ta rất khó khăn và mệt mỏi, sao bà lại nhẫn tâm như vây, đến mẹ mà cũng nhận tâm như thế, lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi. “
Thân thể bà Ngô thoáng khựng lại, sắc mặt trắng bệch. Những lời này rõ ràng của Hồ Xảo Linh như đâm xuyên qua hết thảy sự giả dối của bà, đến tận trong lòng của bà. Bà thấy Ngô Hạo nằm trên giường mất đi sự sống, ánh mắt tuyệt vọng, nhào đến bên giường, nghẹn ngào khóc rống.
Vẻ mặt Hồ Xảo Linh tối sầm lại, lẩm bẩm nói: “Tôi cho là anh rồi cũng sẽ tốt lên thôi. Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, sao lại muốn mạng của anh chứ! Tôi... Cô ấy rõ ràng nói với tôi, Cổ Độc kia có thể giải được mà làm sao lại...”
Ánh mắt Lục Nghiêu lóe lóe:“Cô ấy là ai? “
“Bạn thân của tôi, Phương Phương. Ngày đó tôi suýt chút nữa khóc đến bất tỉnh ở góc bên kia đường của quán cà phê, là Phương Phương đi ngang qua phát hiện ra tôi. Đưa tôi tới khách sạn, cùng tôi uống rượu, nghe tôi thổ lộ hết, không ngừng an ủi tôi, khuyên tôi. Cô ấy biết rõ về sau tôi không muốn rời khỏi Ngô Hạo, đưa ra chủ ý về Cổ Độc này cũng là cô ấy.
Cô ấy tổ tiên nhà cô ấy có bà cô từng làm Vu Sư, Cổ Độc kia là do bà cô đó giữ lại, trông rất đáng sợ và lợi hại, nhưng chỉ cần giải quyết sẽ không tạo nhiều ảnh hưởng với thân thể. Hơn nữa thứ này cũng không hiếm gặp ở Huyền Môn, một Thiên Sư thực tập cũng có thể giải quyết, không cần lo lắng sẽ không tìm được người xử lý.
Tôi do dự rất lâu, bởi vì loại Cổ Độc này tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ, với Huyền Môn cũng càng thêm không rõ lắm. Tôi có chút sợ...”
“Nhưng cô vẫn đã làm như vậy.” Một câu của Lục Nghiêu cắt đứt lời cô.
Hồ Xảo Linh mấp máy môi, không cãi lại.
Cô quả thực đã làm như vậy.
“Tôi thật không ngờ tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy, về sau tôi phát hiện bất thường, liền đi tìm Phương Phương. Thế nhưng...” Hồ Xảo Linh lộ ra nụ cười khổ: “Không thấy cô ấy. Tôi tìm được người nhà của cô ấy mới biết được, cô ấy đã chết rồi. Đã sớm chết rồi, trước khi tôi gặp cô ấy ngày hôm đó. Nếu như thế thì người hôm ấy tôi gặp rốt cuộc là ai