Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học

Chương 36: Chương 36: Chương 35




Tề Tam sững sờ, đáy lòng rất khó chịu. Kỳ thật muốn nói ai hại ai, không thể nói rõ được. Dù sao đạo sĩ kia cũng là Tề gia mời tới. Năm đó hắn còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng người nhà của hắn nhìn thấy những điều bất thường trong cử chỉ của Tuệ Nương.

Tề gia cho rằng Tuệ Nương câu dẫn hồn phách hắn, cho hắn uống thuốc mê, để hắn ngay cả cha mẹ người thân cũng không cần. Mới nghĩ tới mời đạo sĩ thu thập Tuệ Nương. Lại không nghĩ rằng cuối cùng người bị hại lại là hắn.

Hắn tận mắt nhìn thấy sau khi mình chết, Tuệ Nương bạo phát ra lực lượng khổng lồ giết chết đạo sĩ, vốn định giết người của Tề gia, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ hắn ôm thi thể của hắn khóc ngất đi, nên đã mềm lòng. Cô từ bỏ trả thù người nhà Tề gia, chỉ cướp đi thân thể của hắn.

Cô đã bỏ ra rất nhiều sức lực, thậm chí bỏ cả hai trăm năm công lực, mới đưa được hồn phách sắp tiêu tán của hắn về, để hắn khởi tử hồi sinh. Nhưng loại phương pháp này là nghịch thiên, sao có thể giữ được lâu dài?

Mà hồn phách của hắn... Vội vàng chắp vá, hồn phách căn bản chưa vững chắc, tùy lúc đều có khả năng tiêu tán.

Tề Tam mở miệng, đưa tay kéo Tuệ Nương lại, giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt.

“Tuệ nương, anh không phải người tốt. Anh không có tốt như em nghĩ. Nếu như không có em, anh đã sớm chết.”

Tuệ nương khẽ giật mình, trong lòng hoảng loạn.

Quả nhiên, cô nghe Tề Tam nói tiếp: “Tuệ Nương, từ bỏ đi. Hãy thả hết hồn phách của mấy người kia đi.”

Sắc mặt Tuệ Nương tái đi, liều mạng lắc đầu.

“Tuệ Nương! Anh đã là người chết. Cho dù bây giờ còn sống thì thế nào? Anh cũng chỉ có thể sống trong bóng tối, vĩnh viễn không gặp được ánh sáng, chỉ có thể vào đêm khuya mới có thể ra ngoài hít thở không khí. Anh vĩnh viễn không có khả năng sống như một người bình thường. Mà trạng thái này cùng lắm là duy trì được hai mươi năm.

Cứ mỗi hai mươi năm, em lại phải tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy mới có thể bảo toàn ta. Có thể bảo vệ mãi về sau không? Cũng bất quá lại là một cái hai mươi năm. Tuệ Nương, thu tay lại có được không? Trước đó là Huyền Môn tàn lụi, về sau lại hỗn loạn. Nhưng bây giờ quốc gia yên ổn, Huyền Môn đầy rẫy nhân tài. Em trốn được một lần, nhưng có thể trốn được lần tiếp theo không?

Tuệ Nương, anh rất sợ hãi. Năm đó vị đạo trưởng kia đối với em như vậy, anh không muốn em lại phải trải qua một lần nữa. Mà năm đó em còn trong sạch, nhưng bây giờ trên tay em dính tới hơn hai mươi mạng người. Tuệ Nương, anh không thể để cho em rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Thu tay lại, thừa dịp hiện tại còn kịp.”

Tuệ Nương vẻ mặt kiên định, “Em không! Em sẽ không thu tay lại, anh chết cái ý niệm này! Em nhất định sẽ cứu anh, tuyệt đối sẽ không để anh rời khỏi em!”

Tề Tam vô cùng bất đắc dĩ, không biết có phải hay không bởi vì vấn đề cảm xúc cùng tâm lý, thân thể ngày càng mục nát, hắn ngồi liệt trên giường, “Tuệ Nương, tất cả đều là lỗi của tanh. Anh....”

Nói được một nửa, Tuệ Nương đứng lên, quay đầu:“Ai! Ra!”

Giọng chưa dứt, bóng người đã bay về phía Lục Nghiêu. Ba người né tránh nguy hiểm, bại lộ thân hình.

Tuệ Nương nhìn bọn hắn quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tống Từ: “Mệnh của ngươi... Ngươi là sáu âm chi thể!”

Cái gọi là sáu âm chi thể, chính là người địa âm sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, khắc âm. Loại người này trời sinh là tu sĩ, đương nhiên, cũng có thể là trời sinh “Lô đỉnh“. Bây giờ Huyền Môn chỉ có thể coi là tu chân cấp thấp, có lẽ cũng không phải ai cũng hiểu ý nghĩa của lô đỉnh, nhưng cái này không cản trở lòng tham của bọn họ đối với lợi ích này.

Tuệ Nương mắt sáng rực lên: “Xem ra là trời muốn giúp ta!”

Muốn lấy được mệnh cách của Tề Tam mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không khó. Nhưng sáu âm chi thể là loại trăm năm chưa chắc sẽ gặp được một lần.

“Vừa hay, anh Tam còn thiếu một cái.”

Cô vừa muốn động thủ, nhưng gặp Tề Tam giãy dụa lấy đứng lên:“Tuệ Nương!”

Nhìn hắn sắp ngã, Tuệ Nương lập tức bay qua đỡ lấy: “Anh Tam!”

Tề Tam hít sâu một hơi, đem Tuệ Nương bảo hộ ở sau lưng, nói với người đứng đầu là Lục Nghiêu: “Các ngươi là tu sĩ?”

“Đúng!”

Tề Tam mặt sắc tái đi: “Người các ngươi muốn tìm là ta, mọi chuyện đều là ta làm, Tuệ Nương không liên quan gì.”

Lục Nghiêu chỉ cảm thấy buồn cười:“Ngươi là một cái xác, nhưng là một cái xác còn sống, không thể tu hành, cũng không có chút pháp lực nào. Ngươi lấy đâu ra bản lĩnh giết người đoạt hồn? Mà vị bên cạnh ngươi, trên người cô ta nghiệt nợ nhân quả cũng không ít.”

Thân thể Tề Tam khựng lại một cái, vẻ mặt lúng túng: “Tuệ Nương là bởi vì ta mới làm xuống những chuyện sai lầm này. Các ngươi tới cứu nhân quả, ta là nhân, cho nên ta gánh chịu cái quả này.”

“Anh Tam!” Tuệ Nương vừa tức vừa vội, nhưng trong lòng vô cùng cảm động. Anh vẫn là anh. Năm đó đối diện với đạo sĩ muốn giết cô, anh dứt khoát đứng tại trước mặt cô, bây giờ cũng thế.

“Anh Tam, anh yên tâm, mấy tên nhóc này không làm gì được em đâu.”

Cô buông Tề Tam ra, vẽ một đạo vòng phòng hộ, để hắn không ra được, người khác cũng không vào được.

Cô vui vẻ cười một tiếng: “Anh Tam anh chờ một chút. Chúng ta lần này vận khí tốt, chỉ cần giết hắn, dùng chín hồn làm thuốc dẫn kéo dài tính mạng, để anh nuốt vào. Đừng nói hai mươi năm, cho dù hai trăm năm cũng đủ. Về sau, chúng ta cũng không cần phải tạo sát nghiệt nhiều như thế nữa. Em đáp ứng anh, nốt lần này, chờ giết hắn xong, sau cứu được anh. Em cùng anh đi khắp nơi, làm nhiều việc thiện.”

Tống Từ:“... Cô ở ngay trước mặt ta nói muốn mạng của ta, còn muốn hồn ta, lấy được không?

Tuệ Nương cũng mặc kệ tốt và xấu, nụ cười trên mặt biến mất, bỗng nhiên biến sắc, một chưởng đã đánh tới. Tống Từ phản ứng cực nhanh, hắn không có tránh, ngược lại cầm theo bảo kiếm của mình chính diện nghênh đón.

Lục Nghiêu dừng lại, trong mắt chứa đầy tán thưởng. Đối với loại người nhất định phải lấy được tính mạng mình, thủ không bằng công. Cho dù không thắng được, cũng không thể sợ. Nên đánh thì đánh. Nói không chừng trong quá trình đang đối chiến xuất kỳ tích, còn có thể tìm được sơ hở của đối thủ.

Tay phải đập vào vòng sắt ở cổ tay trái, thanh đồng kiếm xuất hiện, Lục Nghiêu đi lên gia nhập vào cuộc chiến. Tiếp theo, là Trương Lỗi.

Ba người chiếm ba phương hướng khác nhau, nhưng dù có như thế, Tuệ Nương vẫn thành thạo điêu luyện như cũ. Con ngươi của Lục Nghiêu co rút lại, con yêu quái này không đơn giản. Nhìn bộ dáng của ả, khoảng chừng ba trăm năm. Ả cũng nói mình chín mươi năm trước mới tu thành hình người. Nếu đúng là như thế, cũng không đến mức lợi hại như vậy. Hẳn là...

Lục Nghiêu tâm niệm vừa động, liền bị tay áo Tuệ Nương quét qua bay ra mấy mét, va vào trên vách đá.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tống từ cùng Trương Lỗi gặp hoàn cảnh giống mình, mắt sáng lên. Nếu như Tuệ Nương thật sự chỉ có ba trăm năm đạo hạnh, hợp lực ba người bọn họ lại, có lẽ có thể chiến một trận, nhưng hiển nhiên Tuệ Nương không phải. Cứ như vậy, cứng rắn chỉ có thể làm bia đỡ đạn. Trừ phi đấu trí.

“Trương Lỗi, cậu tấn công Đông hướng Nam. Tống Từ, hướng Tây Nam!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.