Dịch: Trần Vân MC
“Lục Nghiêu, đối với kết quả điều tra của bộ Đặc Công, nói tất cả là do antifan gây ra, anh thấy thế nào?”
“Lục Nghiêu, xin hỏi chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Diêu Thấm Tuyên hay không?”
“Lục Nghiêu, trên mạng đều đang khuyên anh giải trừ hôn ước, nói anh không xứng với Diêu Thấm Tuyên, hơn nữa lần này bị ảnh hưởng bởi thuốc tráng dương và Mê Thất Hoa, thân thể bị hao tổn, nói không chừng sống không được mấy năm, đừng làm lỡ Diêu Thấm Tuyên, xin hỏi có phải như vậy không?”
“Diêu Thấm Tuyên, xin hỏi cô sẽ từ hôn với Lục Nghiêu sao?”
...
Đám người chen chúc đi lên, chân Lục Nghiêu chợt lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Diêu Thấm Tuyên thấy thế, nổi giận. Cô ta can đảm đứng ra, chắn trước người Lục Nghiêu, dáng vẻ che chở bảo bọc.
“Các người không được làm vậy. Thân thể A Nghiêu vừa mới khỏe hơn chút, còn rất yếu ớt, không chịu được việc mấy người quá ồn ào. Các người muốn hỏi gì thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói cho các người biết. Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi. Tôi rất xin lỗi vì antifan của tôi mà khiến A Nghiêu và chị gái tôi gặp khổ như vậy. Nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hôn ước của chúng tôi.
Các người đừng nói mấy lời kiểu như từ hôn hay A Nghiêu không xứng với tôi, và không được nói anh ấy sống không được bao lâu nữa. Cho dù tư chất của anh ấy thế nào, sức khỏe ra sao, số tuổi thọ ngắn hay dài, những điều này đều không quan trọng. Năm đó chú Lục và dì Bùi đã cứu cha tôi. Nhà họ Lục có ơn nặng như núi với nhà họ Diêu, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không từ hôn. Nhà họ Diêu tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện vong ân bội nghĩa này.”
Diêu Thấm Tuyên nói năng mạnh mẽ, dõng dạc. Nhưng mỗi một lời nói lại không có câu nào là giải thích cho Lục Nghiêu, mà giống như khẳng định sức khỏe hắn không tốt, tuổi thọ không cao, làm người nghe cảm thấy nhà họ Diêu cao thượng, đặt nhà họ Lục ở vị trí ép buộc bọn họ báo ơn.
Trong đám phóng viên và quần chúng hóng hớt có mấy người là fan cứng của Diêu Thấm Tuyên, nghe thấy lời này liên không vui.
“Nữ thần, việc này không giống nhau. Người cứu nhà cô chính là Lục Thiên Chiếu và Bùi Tuyết, không phải Lục Nghiêu. Có thể báo ơn nhưng không nhất thiết phải dùng hôn nhân để báo, ảnh hưởng đến hạnh phúc của bản thân!”
Trong đám người cũng không biết là ai mở miệng trước, lập tức mỗi người một câu.
“Đúng đó! Có rất nhiều cách để báo ơn, vì sao hai nhà nhất định phải kết thông gia chứ. Kết hôn là chuyện cả đời, ân tình không có nghĩa là tình yêu! Nữ thần, cô phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Thấm Tuyên, cô trắng trẻo, xinh đẹp, còn có bản lĩnh, chẳng những đóng phim giỏi mà đạo hạnh cũng không tệ. Tuổi còn trẻ đã là Thiên Sư thực tập, sắp lên chức Thiên Sư sơ cấp. Trái lại, Lục Nghiêu... Không phải chúng tôi nói anh ta không tốt, nhưng anh ta thật sự không đủ tư cách, không xứng với cô!”
“Thấm Tuyên, chúng tôi đều là fan hâm mộ của cô, đều hi vọng cô sống tốt! Cô phải suy nghĩ thật kỹ, đây là việc liên quan đến hạnh phúc cả đời cô! Nhà họ Diêu lời hứa ngàn vàng, cho dù tình cảnh như thế nào cũng muốn thực hiện cuộc hôn nhân này, nhưng nhà họ Lục không thể mượn ơn cứu mạng mà đòi hỏi tùy tiện, dù sao cũng nên biết bản thân ở đâu!”
Lời này rõ ràng là nói cho Lục Nghiêu nghe. Ánh mắt của người nói chuyện cũng nhìn về phía Lục Nghiêu, vẻ mặt hết sức bất mãn.
Diêu Thấm Tuyên nhíu mày: “Nếu mọi người đều là fan hâm mộ của tôi, vậy đừng ép Lục Nghiêu nữa. Tóm lại...”
Cô ta dừng lại, mím môi, kiên định nói: “Tôi bằng lòng.”
Ôi, cái bộ dạng này càng chứng tỏ nhà họ Lục dùng ân tình ép buộc, còn cô ta vì ân nghĩa mà hi sinh bản thân.
Khóe miệng Lục Nghiêu hơi cong lên. Nếu như là nguyên chủ, nghe được ba từ này của Diêu Thấm Tuyên, sợ là sẽ cảm động đến chết đi sống lại. Đáng tiếc hắn đã không phải tên Lục Nghiêu kia.
Diêu Thấm Tuyên xoay người nói với Lục Nghiêu: “A Nghiêu, chúng ta đi.”
Diễn xong rồi muốn đi sao? Ha ha, cô diễn xong, nhưng tôi còn chưa diễn mà!
Lục Nghiêu giơ tay bóp chặt cổ tay Diêu Thấm Tuyên, ngăn cản ý định muốn rút lui của cô ta. Diêu Thấm Tuyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “A Nghiêu, anh...”
“Thấm Tuyên, bọn họ nói rất đúng!”
Diêu Thấm Tuyên sững sờ, đây là ý gì?
Lục Nghiêu thở dài, vẻ mặt lo lắng: “Thấm Tuyên, hôn nhân là chuyện cả đời, là kết quả tình yêu của hai người chứ không phải ân tình. Thấm Tuyên, anh và em đã nói với nhau, anh luôn rất thích em. Anh cũng biết em có rất nhiều người theo đuổi, bọn họ đều xuất sắc hơn anh. Cho nên khi cha mẹ nói với anh, nhà họ Diêu đồng ý hôn sự của chúng ta, anh rất ngạc nhiên.
Anh cố ý đến hỏi em bởi vì anh sợ em bị ép. Nhưng em gật đầu nói với anh rằng em bằng lòng. Em biết không, lúc đó anh nghe thấy em nói câu này, anh vui vẻ đến cỡ nào? Giây phút ấy, anh cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thế giới này, anh nghĩ, anh sẽ dành mọi thứ tốt đẹp nhất mà anh có cho em.
Hai năm sau đính hôn, em cũng luôn đối xử với anh rất tốt. Em thật sự xem anh là vị hôn phu của em, lúc khó khăn em sẽ nói với anh, để anh ra mặt giải quyết giúp em. Ví dụ em muốn ở ký túc xá cá nhân ở học viện, anh đi nói chuyện với bộ Hậu Cần của học viện, giúp em trả tiền phòng. Em nói em muốn vào ngành giải trí, anh nhờ mẹ đề cử em với người quản lý công ty.”
Trong lòng Diêu Thấm Tuyên căng thẳng, cảm thấy hôm nay Lục Nghiêu không bình thường, trước kia hắn tuyệt đối không nói những lời này với công chúng, cô ta muốn mở miệng cản lại, nhưng vừa hé miệng đã bị Lục Nghiêu cắt ngang.
“Đồ anh đưa cho em, túi xách, quần áo, dây chuyền, đồ trang sức, em cũng vui vẻ nhận lấy. Thậm chí em thấy kiểu mới ra của một số nhãn hiệu là sẽ nói với anh, để anh mua cho em.”
Diêu Thấm Tuyên càng ngày càng hoảng hốt, cảm thấy câu chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng cô ta không mong muốn, bây giờ cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là ngăn cản hắn, nhất định phải ngăn cản hắn, không thể để cho hắn nói thêm gì nữa.
“A Nghiêu, đừng nói nữa, thân thể anh mới khỏe lên một chút, cần tĩnh dưỡng, chúng ta trở về nào.”
Lục Nghiêu lại lắc đầu nói: “Không. Thấm Tuyên, em hãy để anh nói xong. Anh không cảm thấy em như vậy là có cái gì không đúng cả. Chúng ta là vị hôn phu hôn thê, đây đều là việc anh nên làm cho em. Đây là trách nhiệm của một người chồng tương lai. Có thể anh không có cách nào sóng vai cùng em trên con đường tu hành, nhưng ở phương diện khác, anh đều có thể cho em những thứ tốt nhất.
Anh cũng vui khi em đòi hỏi anh như vậy. Bởi vì điều này chứng tỏ em thật lòng xem anh là vị hôn phu của em, Nhưng anh lại đắm chìm trong vui sướng mà quên mất một chuyện. Bây giờ nhớ tới anh mới phát hiện, trong khoảng thời gian này, bên ngoài có rất nhiều lời bàn tác không hay về chúng ta. Lần nào em cũng nói với anh đừng suy nghĩ nhiều, em và nhà họ Diêu sẽ giữ lời hứa, các em sẽ không từ hôn.
Em đã nói với anh vô số lần rằng em bằng lòng. Nhưng em chưa từng nói với anh, em yêu anh. Thấm Tuyên, bây giờ anh hỏi em một câu, em yêu anh không? Em đồng ý đính hôn, em bằng lòng làm vợ tương lai của anh, là vì ân tình hay vì tình yêu?”
Diêu Thấm Tuyên hoảng hốt, chạm phải ánh mắt của Lục Nghiêu, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Yêu? Sao cô ta lại yêu một tên vô dụng được chứ? Nhưng cô ta có thể thẳng thắng nói không yêu ư? Không thể! Nếu như vậy, Lục Nghiêu sẽ nghĩ thế nào, cô ta làm sao điều khiển Lục Nghiêu nữa? Nếu như Lục Nghiêu vì chuyện này mà cáu kỉnh đòi hủy hôn, như vậy...
Cô ta muốn từ hôn, nhưng không thể từ hôn như thế này được!
Nhưng muốn nói yêu? Vậy hình tượng “Vì báo đáp ơn cứu cha mà hy sinh hạnh phúc của bản thân” mà cô ta vất vả dựng nên thì sao? Sau này cô ta làm sao xúi giục dư luận tạo khí thế cho mình nữa?
Cô ta há to miệng, nhưng không đáp lại được.
Bầu không khí chợt lạnh xuống
Lục Nghiêu tỉnh lại trong sự im lặng trước tiên, vẻ hi vọng trong mắt dần dần biến mất: “Em không cần nói, anh hiểu rồi. Thấm Tuyên, thật ra anh nên sớm hiểu rõ. Xin lỗi, là anh mù quáng, khiến hai năm nay em chịu nhiều tổn thương như vậy. Xin lỗi, anh không hề có ý muốn dùng ân tình ép em, ép nhà họ Diêu, nhà họ Lục cũng không có ý đó. Xin lỗi, anh...”
Lỗi này đến lỗi khác ập tới, khiến Diêu Thấm Tuyên càng luống cuống hơn, cô ta nắm chặt ống tay áo của Lục Nghiêu: “A Nghiêu, không phải như vậy. Anh hiểu lầm rồi, thật ra em...”
“Thật ra em thích anh sao?”
Ánh mắt Lục Nghiêu lại tỏa sáng lần nữa, giống như đang chờ đợi hai chữ đang kẹt ở trong cổ họng Diêu Thấm Tuyên, làm thế nào cũng không nói ra miệng được, không chỉ vì “Quy tắc”, “Dư luận”, mà còn vì người kia.
Lục Nghiêu cười khổ: “Thấm Tuyên, thật ra nói một câu thích cũng không khó lắm đâu. Nhưng em xem, em nói không nên lời. Bởi vì em không thích anh. Thấm Tuyên, anh biết em rất tốt, rất lương thiện và cũng rất trọng tình trọng nghĩa. Nhưng họ nói rất đúng, hôn nhân không phải trò đùa. Báo ơn có rất nhiều cách, không nhất thiết phải lấy thân báo đáp.”
“A Nghiêu, em không quan tâm lời nói của bọn họ...”
Nhưng lại bị giọng nói đanh thép của Lục Nghiêu ngắt lời: “Nhưng anh quan tâm! Anh quan tâm vợ anh có thật lòng yêu anh hay không. Anh mong hai bên tình nguyện, hai người thật lòng thật dạ với nhau, chứ không phải cuộc hôn nhân chính trị, hôn nhân thương nghiệp, hôn nhân Huyền Môn, càng không phải là báo ơn! Thấm Tuyên, như vậy là không công bằng với em, cũng không công bằng với anh. Cho nên...”
Lục Nghiêu cong khóe miệng lên: “Chúng ta hủy hôn đi!”
Chúng ta hủy hôn đi!
Ầm, mấy chữ này giống như một quả pháo bắn xuống, phóng viên và quần chúng vây xem đều ngẩn ngơ. Diêu Thấm Tuyên càng ngẩn ngơ hơn. Hủy hôn là chuyện nàng ta muốn, nhưng nếu hủy hôn như vậy thì nhà họ Diêu có phải....
Quả nhiên, Lục Nghiêu nói tiếp: “Năm đó chú Diêu phát hiện một con mãng xà ngàn năm ở Thiểm Bắc, bị nó tấn công suýt nữa mất mạng. Cha mẹ anh đúng lúc đi qua cứu được chú Diêu, giết con mãng xà kia, bất ngờ là lúc xử lý thân thể mãng xà, phát hiện trong bụng nó có một viên Hoàng Đế Hành Tỷ thời kỳ Bắc Ngụy. Sau khi trở về từ Thiểm Bắc không lâu, chúng ta đính hôn. Lúc đó cha mẹ cảm thấy đây là duyên phận, mới lấy Hoàng Đế Hành Tỷ làm sính lễ đưa cho nhà họ Diêu.”
Hoàng Đế Hành Tỷ? Sính lễ?
Đám người mở to hai mắt, đồng loạt hít một ngụm khí lạnh!