- Sao rồi? Sao rồi?
Hướng Thiển Ngôn vừa về tới nhà, hành lý còn chưa cất xong đã bị Hà Vãn mang
cái mặt bà tám sang tra hỏi. Hai ngày hai đêm ghi hình thật là mệt mỏi,
mà sự việc phát sinh sau khi đưa bố con Khương Trì về càng khiến cô đau
đầu hơn.
Cô vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện với Khương Trì về việc bánh bao
nhỏ quá mức thân mật với cô, ngay cả khi tổ chế tác phải rời khỏi nhà họ ra về, Khương Triết vẫn cứ ôm chân Hướng Thiển Ngôn mãi không buông.
Thân mật một hai lần còn có thể nói là tình cờ, nhưng tổ chế tác chương
trình bao nhiêu người thế, hành động của bánh bao nhỏ cứ vậy khiến ai
cũng có thể thấy là có vấn đề.
Nếu chỉ bà tám như Từ Vi Vi thôi thì đã đành, cô chỉ lo trong tổ có người
soi mói, hay là chuyện đến tai cấp trên, thì kiểu gì cô cũng bị xử phạt. Đã vậy, lúc này cô cũng đành trông mong vào tình cảm của mọi người với
cô mà thôi.
Cái chính là vẫn không thể ngăn được ngọn nguồn mọi chuyện – Bánh bao nhỏ.
- Này tớ đang nói chuyện với cậu đấy! – Hà Vãn kéo cô ngồi xuống salon,
mặt hớn khó tả. – Chưa gì đã không nhịn được mà đắm chìm trong ngọt ngào với thần tượng à?
- Tiểu Vãn này…
- Gì?
- Cậu ăn hết thức ăn để dành của tớ rồi à?
Hà Vãn ngượng ngùng cười cười:
- Cậu cứ bảo cậu không phải chúa lạc đề đi, tụi mình rõ ràng là đang nói
chuyện cậu dây dưa với thần tượng, đừng có lấy đồ ăn ra đánh lạc hướng
tớ chứ.
- …
Hướng Thiển Ngôn cảm thấy Hà Vãn kiên trì mở phòng môi giới hôn nhân quả là một lựa chọn sáng suốt:
- Tớ nói cả ngàn lần rồi, tớ không hề có lấy một chút ảo tưởng nào với
thầy Khương cả, với cả lý do tớ không yêu đương mấy năm nay cậu cũng rõ
rồi mà.
- Làm gì có… đã mấy năm rồi, nếu anh ta không quay về thì cậu định cứ ở
vậy mãi à? Còn nữa, cậu có chắc bây giờ cảm giác của cậu đối với anh ta
còn như trước kia không?
Đề tài này đã được nói đến vô số lần, nhưng Hướng Thiển Ngôn vẫn luôn cố
chấp không muốn bàn sâu. Thực ra bản thân cô cũng không rõ bao nhiêu năm qua cắn răng gìn giữ cái gì nữa. Mệt mỏi thả mình xuống sofa, cô vươn
chân đặt lên đùi Hà Vãn:
- Mệt chết đi được, bóp chân cho ta mau.
- Dạ vâng, thưa nương nương. – Hà Vãn vâng lời xoa bóp bàn chân nhỏ bé
của cô. – Tay của nô tỳ đã vừa lực chưa ạ? Nương nương có cảm thấy dễ
chịu không ạ?
- Nếu mạnh lên thêm chút nữa thì tốt quá. – Hưởng thụ chán chê rồi Hướng
Thiển Ngôn mới cảm thấy rất là bất bình thường. – Sao hôm nay tự dưng
cậu lại sang nhà tớ thế?
Hẳn là chọc đúng huyệt của cô nàng, Hà Vãn bỗng mạnh tay làm cô giật nảy
mình kêu đau. Buông lỏng tay tựa mình vào sofa, cô mệt mỏi quay ra nhìn
cô bạn thân của mình:
- Có nhớ lần trước tớ kể với cậu về một anh chàng không?
- Ai cơ?
- Cái gã chả hiểu sao thình lình xuất hiện ở nhà tớ ý. Hôm nay anh ta… anh ta…
- Thổ lộ à?
- Sao cậu biết?
Hướng Thiển Ngôn cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, thấy Hà Vãn phản ứng gay
gắt vậy thì lòng không khỏi hiếu kỳ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ
không mấy quan tâm.
- Còn có thể có chuyện gì nữa chứ, đây là lần đầu tiên cậu nhắc tới anh ta với cái vẻ ngượng ngùng như thế này đấy.
- Ngượng ngùng chỗ nào chứ! Là hốt hoảng đấy nhé! Cái tên biến thái đó
còn muốn phá kèo không thèm làm hội viên của tớ nữa, yêu thích tớ gì đó
nhất định là cái cớ để hắn ta phá rối.
Đúng là con bé nói một đằng nghĩ một nẻo, Hướng Thiển Ngôn cũng không vạch
trần, cô chỉ cần ngồi chờ ăn kẹo là được rồi. Nghĩ vậy cô cũng chẳng
buồn truy hỏi thêm nữa, đứng dậy nhấc túi hành lý của mình.
- Tớ đi tắm rồi ngủ đây, bà chủ cứ tự nhiên nhé.
- Ơ này! Tớ đã nói xong đâu!
Mà bên nhà Khương Trì…
- Tiểu Triết, con có thể tâm sự cùng bố một chút không?
Cửa phòng Khương Triết mở ra ngay lập tức, bánh bao nhỏ mặc bộ đồ ngủ hình cậu bé bọt biển tựa cửa mơ màng nhìn bố.
Ôm lấy con trai, Khương Trì ngồi xuống cái ghế salon hình tròn.
- Tiểu Triết, có phải bố khiến con bị áp lực quá lớn không?
Khương Triết lắc đầu, cậu rõ ràng không biết bố gây đã gây áp lực gì cho mình, cậu chỉ biết mình phải thật ngoan thì bố mới không kiếm về một bà mẹ kế xấu xa để quản cậu, phim truyền hình đều như vậy mà.
- Thế hai hôm nay con có thấy thích không?
- Thích lắm ạ.
- Con có thể nói cho bố biết vì sao con thích chị Hướng không?
Bánh bao nhỏ vốn dĩ cũng không muốn giấu diếm suy nghĩ của mình, cậu ngẩng đầu do dự một chút rồi hỏi lại bố mình.
- Bố ơi, khi nào bố mới kiếm mẹ mới về cho con đây?
Ẩn ý trong đó không phải là anh không hiểu được, chính là muốn Hướng Thiển Ngôn làm mẹ nó. Nhưng chuyện cưới hỏi đâu có đơn giản như mong muốn của con trẻ, anh nhẹ nhàng cười xoa đầu con trai:
- Tiểu Triết nói vậy không sợ mẹ con giận sao?
Rõ ràng, nào giờ cậu bé vẫn không nghĩ đến chuyện này, cảm giác của Khương Triết đối với mẹ ruột kỳ thực còn không bằng với cô bảo mẫu. Nhưng nói
cho cùng cậu vẫn có lỗi, Bánh bao nhỏ nắm lấy tay Khương Trì đầy ăn năn:
- Con xin lỗi…
- Bố cũng không trách mong muốn của con, nhưng con à, con nên nhớ bố mới
là người thân nhất của con. – Khương Trì nói đoạn liền khẽ hôn lên trán
cậu bé. – So với việc thấy con trở thành một cậu bé ưu tú, bố càng mong
sao con có thể giống như những bạn khác nằm trong lòng bố mà làm nũng ỉ
ôi.
- Bố à…
- Bố yêu con lắm.
Khương Trì cũng không nhớ rõ lần gần đây nhất anh nói câu này với con trai là
khi nào. Mà Hướng Thiển Ngôn đã nói với anh rằng, tình cảm nào cũng cần
phải được biểu đạt bằng lời nói, trẻ con không biết nhìn thấu lòng
người, nên tốt nhất vẫn là thể hiện trực tiếp cho chúng hiểu.
Anh ôm con trai đặt vào chiếc lều nhỏ, trao cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Đến tận khi cửa phòng đóng lại, Bánh bao nhỏ mới sực tỉnh khỏi cơn khiếp
sợ. Làm nũng mè nheo thực sự không sao ư? Vừa nghĩ tới kết cục của những đứa trẻ không ngoan trên TV, cậu lại run rẩy rúc vào ổ chăn, trước khi
tìm được mẹ mới cho mình thì ngoan ngoãn vẫn hơn.
Bỗng nhớ tới một chuyện suýt chút nữa mình đã quên mất, Khương Triết chui ra khỏi chiếc lều, nhẹ nhàng hé cửa phòng ngó đầu ra dò xét xung quanh rồi cẩn thận đóng lại.
Lấy ra cuốn sổ nhỏ dưới gối mình, Khương Triết tìm dãy số mình cần, lấy điện thoại ra bấm số:
- Xin hỏi có phải chú Lý không ạ? Cháu là Tiểu Triết ạ.
Một đứa bé con đêm hôm khuya khoắt lại đi gọi cho mình, đối phương thấy hơi bất ngờ.
- Cháu muốn nhờ chú giúp cháu một việc, chú có thể đừng nói với bố cháu
không ạ? – Tụi trẻ con đều rất coi trọng vụ “Ngoéo tay thề thốt, trăm
năm không đổi”, đã đồng ý rồi thì sẽ thật sự tuân thủ, cho nên Khương
Triết vừa thấy đối phương nhận lời đã buông lỏng và nói vào việc chính.
Cậu đâu hay biết rằng ông chú họ Lý mà cậu tin tưởng này trước sau vẫn kể
chuyện này cho bố cậu, rồi cứ làm bộ như không hay biết thôi.
*****************
Mấy khi được một giấc ngủ ngon, Hướng Thiển Ngôn liếc nhìn Hà Vãn ngủ không biết trời đất gì trên giường, đánh răng rửa mặt rồi cầm bánh bao sữa
tươi vội vàng ra khỏi cửa. Suốt mấy ngày nay, khi cô đứng chờ trong sân
ga đều cảm thấy tâm tình rất là tốt. Sau đó bước lên tàu thì thấy khá
nhiều chỗ trống, Hướng Thiển Ngôn vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ thì điện
thoại rung lên bần bật.
Một dãy số xa lạ, khi cô nghe thấy giọng đối phương thì thật là choáng váng:
- Tiểu Triết?
- Dì Hướng.
Thấy Bánh bao nhỏ không gọi mình là mẹ nữa, Hướng Thiển Ngôn đại loại là
mừng lắm lắm, nhưng bỗng nhiên lại biến thành dì, cô mơ hồ cảm thấy con
dao phay của thời gian đang múa may trước mặt mình. Mặc dù đã ngấp nghé
đầu ba, nhưng giống như Hã Vãn đã nói, tuổi của tâm hồn bọn cô vẫn còn
trẻ trung lắm, cộng với tuổi sinh lý chia đôi cũng chỉ ra mười tám tuổi, không thể gọi là “dì”.
- Dì ơi, tối nay qua nhà con ăn cơm được không ạ? Con nhớ dì lắm lắm.
Được bé con nói nhớ mình dù sao cũng là chuyện đáng mừng, Hướng Thiển Ngôn
nghĩ mình cũng không bận gì nên nhận lời Bánh bao nhỏ, còn chưa kịp nói
thêm gì đã thấy Bánh bao nhỏ hớn hở chào tạm biết, rồi sau đó là một
chuỗi âm thanh vội vã…
Có vẻ như thằng nhóc này giấu bố nó gọi điện.
Đây là lần đầu tiên không phải lấy lý do công việc để đến nhà Khương Trì,
không có người trong Tổ chế tác chương trình ở đây, cô thực sự có thể
không ngại ngần khi ở bên Bánh bao nhỏ. Xe cộ bên ngoài nối đuôi nhau
trôi như dòng nước, cô cũng thầm suy tính trong lòng.
Tối nay đến nhà thầy Khương nhất định phải bắt Tiểu Triết sửa lại cách xưng hô.
Cô vẫn tương đối thích người ta gọi mình là “chị Hướng” hơn.