“Thầy Khương, tối nay em không đến chơi với Tiểu Triết được, phiền anh chuyển lời xin lỗi bé giúp em.”
Khương Trì không có thói quen nhắn tin, lúc nhận được tin nhắn của Hướng Thiển Ngôn thì ngẩn ngơ một lúc rồi cũng nhắn lại cho cô một chữ “Được”.
- Ôi ngài Khương, có phải dạo này anh lại “lỡ” quấn lấy cô bé nào không?
Khương Trì ngẩng đầu lên thì thấy anh bạn thân Lý Dật Khôn đang cầm một tập hồ sơ đẩy cửa bước vào.
- Cậu lại lên cơn à?
Lý Dật Khôn cũng không phật ý, anh chàng tự nhiên như ruồi đi vào phòng
nghỉ lấy một chai nước ra. Quăng tập hồ sơ lên bàn trà, anh dựa lưng vào sofa nhàn nhã bắt chéo chân:
- Đây chính là người mà con trai bảo bối của cậu nhờ tớ điều tra giúp, cậu không tò mò chút nào sao?
Không lời hồi đáp.
Bánh Bao Nhỏ còn muốn điều tra ai vào đây nữa, Hướng Thiển Ngôn là cái tên
đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, nhưng anh vẫn không ngờ con trai mình
lại hứng thú với cô ấy nhiều đến thế.
Thấy anh không phản ứng gì, Lý Dật Khôn với lấy tập hồ sơ lấy ra một tờ rồi làm bộ nghiên cứu:
- Con trai cậu lấy hết tiền lì xì ra làm thù lao đấy, nếu cậu muốn biết
con trai cậu điều tra những gì, có phải cũng nên cho tớ chút thù lao hay không nhỉ?
- Cậu muốn gì?
- Phỏng vấn độc quyền, sau khi chương trình lên sóng, cậu và Tiểu Triết chỉ có thể cho tớ phỏng vấn.
Tập hồ sơ cũng khá dày, Khương Triết lại còn là con trai cưng của anh, mà
dù gì anh chả cho tạp chí của tên này phỏng vấn độc quyền. Khương Trì
bèn đẩy ghế xoay, đứng dậy đi đến bàn trà cầm lấy tập hồ sơ.
Thành giao.
- Tớ không quấy quả cậu nữa đâu, chiều tớ đi đón Tiểu Triết rồi sẽ mời bố con cậu ăn một bữa hải sản hoành tráng. – Lý Dật Khôn nháy mắt với anh
rồi đóng cửa rời đi.
Không rõ cậu quý tử nhà mình yêu cầu cụ thể thế nào, mà ở đây có đủ hết các
kiểu tư liệu về Hướng Thiển Ngôn, chiều cao, cân nặng, sở thích, thói
quen đã đành, đến cả tư liệu về bạn trai thời đại học của cô cũng có đầy đủ luôn.
Các ngôi sao thường đều có trang Weibo riêng của mình, Khương Trì cũng vậy, nhưng trang Weibo của họ đa phần đều do bộ phận quan hệ công chúng quản lý, đăng cái gì như nào hay quan tâm theo dõi ai trên Weibo đều do họ
một tay lo liệu. Cho nên, anh cũng không mấy thông thạo mạng xã hội
Weibo này, giờ anh vào đây cũng chỉ vì thấy mấy chữ “cuồng Weibo” được
ghi trong hồ sơ.
Khi vào trang có nickname “Tôi phải phấn đấu trở thành biên kịch giỏi”,
Khương Trì mới biết thì ra người ta có thể đặt nickname dài đến vậy. Nếu để anh tự đặt tên Weibo cho mình, hai chữ “Khương Trì” là quá đủ rồi.
Weibo của Hướng Thiển Ngôn hơi vắng lạnh, bạn bè cũng không nhiều,
status đăng lên chỉ là một chút cảm khái về cuộc sống, có đôi câu khiến
Khương Trì đọc đến mà khóe miệng bất giác cong lên.
Lúc này Hướng Thiển Ngôn đang ở cơ quan, không hề hay biết weibo nhỏ nhoi
ngày ngày vẫn dõi theo thần tượng của mình giờ đây đang được vị thần
tượng đó – Khương Trì đại nhân thẩm duyệt. Bây giờ mọi nơron thần kinh
của cô đều đang dồn chú ý vào tin nhắn mới nhận được từ cô bạn thân Hà
Vãn:
“Tan làm tớ đến đón cậu, đưa cậu đi mở mang đầu óc cho biết thế nào mới là đại tiệc hải sản chân chính.”
Đọc những dòng này Hướng Thiển Ngôn vui lắm, không phải chen chúc tàu xe,
lại còn được ăn miễn phí một bữa ra trò, cô vẫn luôn là người dễ nuôi,
không cần mất công mất sức là cô thấy tốt lắm rồi.
Không biết chừng lại là đi xem mặt cái người vẫn luôn bị Hà Vãn gọi là cực kỳ vô sỉ kia.
- Tiểu Ngôn, tớ vừa bói cho cậu một quẻ. – “Bà đồng” liếc mắt canh chừng
trưởng phòng, đạp chân đẩy ghế trượt đến cạnh cô. – Đường tình duyên của cậu rõ lắm đây này, tối nay thôi đóa hoa đào đó sẽ xuất hiện trước mặt
cậu.
- …
Cô nàng cứ nhất định phải bói tình duyên cho mình mới chịu sao?
- Cậu đừng có nghi ngờ, dạo trước tớ vừa bói cho Tiểu Long mấy hôm xong là cậu ta tìm ngay được đối tượng đấy nhé!
- Nhưng chỉ mấy hôm sau là cậu ta bị đá mà…
Rõ ràng không thể chấp nhận người khác nghi ngờ trình độ của mình, “bà đồng” nhăn nhó tỏ ý hờn giận:
- Tớ chỉ bói ra lúc hoa đào của cậu ta xuất hiện, chứ có bói lúc nào chia tay đâu.
- Được rồi, tớ tin cậu là được chứ gì? – Hướng Thiển Ngôn lấy từ trong
hộp kẹo trên bàn ra một viên sô-cô-la dúi vào tay “bà đồng”. – Sau này
không phiền cậu bói tình duyên cho tớ nữa đâu.
- Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, người ngoài còn lâu tớ mới bói giúp! Cơ mà, phản ứng của cậu quá chậm chạp, không biết chừng sẽ để vuột mất
hoa đào cũng nên, hay là tối nay tớ đi kèm cậu nhé?
- Không cần phiền đến cậu đâu mà.
Nhưng mà “bà đồng” lại coi lời từ chối khéo của cô thành khách khí, bóc kẹo thả vào miệng:
- Không phải khách khí đâu.
- Thật sự không cần mà…
- Thật là không cần đấy?
- Không cần, sếp ra rồi kìa, cậu mau về chỗ đi. – Hướng Thiển Ngôn chưa
bao giờ mong chờ sếp ra khỏi phòng riêng như thế, khó khăn lắm mới
khuyên được “bà đồng” về chỗ, còn mình cô ngồi trước máy tính bỗng thất
thần.
Thực sự có hoa đào ư? Nhưng mà bông hoa đào của cô còn ở tận nước Mỹ cơ mà…
Đúng như Hướng Thiển Ngôn dự đoán, sau khi lên xe cô nhận thấy vị “tiện nam” đáng băm thành nghìn mảnh mà Hà Vãn vẫn thường kể đến đang ngồi ở ghế
lái phụ.
- Khụ khụ, đây là tiện nam, An Dịch… Đây là bạn thân của tôi, Hướng Thiển Ngôn.
- Chào anh! – Cô rất là sốc khi thấy Hà Vãn có thể thản nhiên nói thẳng
như vậy trước mặt người ta. Nhưng mà thực tế thì cái vị được gọi là
“tiện nam” kia cũng chẳng buồn xấu hổ.
- Chào cô! – An Dịch quay đầu cười với Hướng Thiển Ngôn đang ngồi ghế
sau, rồi lại bình thản quay lên ngồi yên vị ở ghế lái phụ của mình. –
Bao giờ em mới đổi biệt danh này cho tôi?
- Anh không thấy hai chữ này quá là hợp với bản tính của anh sao? – Hà
Vãn tập trung lái xe, không thèm liếc nhìn anh ta một cái, nhưng thực ra tâm trạng cô nàng đang rất tốt. – Mấy biệt danh trước đều là do tôi
chưa hiểu rõ anh mới gọi thế.
Hướng Thiển Ngôn nhìn hai người họ mà lòng không khỏi ngưỡng mộ, hai người
này nếu thật đến với nhau, hẳn sẽ rất là tưng bừng đây. Muốn cố gắng làm mờ nhạt sự hiện diện của mình ở đây, nhưng có một vấn đề lại khiến cô
hiếu kỳ vô cùng:
- Tớ có thể hỏi cái này được không?
- Hỏi đi.
- Những biệt danh trước đây cậu đặt cho anh ấy là gì?
- Tớ chưa nói với cậu à? – Hà Vãn đáp, nhìn thấy cô lắc đầu qua kính
chiếu hậu. – Vô lại, bẩn bựa, vô sỉ, khốn nạn…. ôi, tớ cũng không nhớ
hết được.
Khi cô bạn hùng hồn kể ra những biệt danh trược đây thì Hướng Thiển Ngôn
lặng lẽ chuyển vị trí, tìm một chỗ có thể soi được vẻ mặt của An Dịch
qua kính chiếu hậu, bất ngờ khi thấy khóe miệng anh ta cứ cong lên.
- Thế mới bảo, hai chữ tiện nam này là bao hàm tất cả những tính chất đặc điểm của anh ta, mà đọc ra còn rất là thuận miệng nữa cậu không thấy
thế sao?
- Ờm. – Hướng Thiển Ngôn gật đầu phối hợp, muốn nói lại thôi, không biết
anh chàng tiện nam An Dịch này gọi Hà Vãn là gì nhỉ. Để xứng với tiện
nam, hẳn là tiện nữ… nhưng mà…
Sặc, đây có đúng là cô bạn mình không?
Hướng Thiển Ngôn âm thầm tự phê phán mình, thấy hai người kia không nói năng gì nữa thì cũng nhìn lặng yên ra ngoài.
- Cô Hướng đã có bạn trai chưa nhỉ?
Trước câu hỏi đột ngột của An Dịch, Hướng Thiển Ngôn vừa mở miệng đã bị Hà Vãn cướp lời:
- Anh có ý đồ gì?
- Tôi thấy cô Hướng đây xinh đẹp dịu dàng như vậy chắc hẳn có không ít người theo đuổi, muốn độc thân cũng khó.
- Tiện nam, anh không nói không ai bảo anh câm đâu! – Ngã tư trước mặt
chuyển sang đèn đỏ, Hà Vãn nhấn phanh rồi quay đầu lại lừ mắt nhìn anh
chàng. – Đừng có ôm ý đồ gì với Ngôn Ngôn nhà tôi!
- Tiểu Vãn à, trí tưởng tượng của em ngày càng phong phú rồi đấy, chẳng
qua tôi thấy không khí tẻ nhạt quá nên muốn kiếm chuyện mà nói thôi, em
sao phải cuống lên thế? – An Dịch nói đoạn đưa tay xoa xoa đầu cô nàng.
Tiểu Vãn, anh chàng này lại lấy ân báo oán cơ đấy!
Hướng Thiển Ngôn còn chưa kịp cảm thán thêm, bỗng thấy Hà Vãn rú rít lên ầm ĩ:
- AAAAAAAAAAAAAA! Đồ tiện nam! Tôi làm mãi mới được kiểu tóc ưng ý! Cái đồ khốn nạn nhà anh!!!!
Hướng Thiển Ngôn an phận ngồi yên ở ghế sau, bây giờ mới vỡ ra vì sao An Dịch nghe thấy mình bị gọi bằng bao nhiêu biệt danh như vậy mà lại cười đến
là quỷ dị. Thì ra anh ta thuộc loại phúc hắc!
Vậy là, cả quãng đường đi Hướng Thiển Ngôn chỉ tiêu khiển bằng việc nhìn Hà Vãn và An Dịch đốp chát nhau, nhịn cười thiếu chút nội thương.
Ban đầu, Hướng Thiển Ngôn không tài nào hiểu được, một nhà hàng hải sản cao cấp tại sao lại lấy tên là “Cá Mập Trắng”, nhưng đến khi cô theo chân
hai người vào trong, nhìn thấy con cá mập đang nhe răng dữ tợn sau những tấm kính lớn thì cô mới vỡ lẽ.
- Tiểu Vãn, tớ chợt cảm thấy cậu chính là một đại gia. – Chơi với Hà Vãn
bao lâu như vậy, Hướng Thiển Ngôn tất nhiên biết rõ tiềm lực của cô
nàng, nhưng mỗi lần đi ăn tiệc lớn thế này vẫn luôn có cảm giác ăn bám
nhà giàu.
- Làm bạn với đại gia có thích không nào?
- Dì Hướng!
Hướng Thiển Ngôn còn chưa kịp nói ra lời từ “Thích”, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình, vừa xoay người đã thấy Bánh Bao Nhỏ nhào vào lòng
mình:
- Dì Hướng, dì cũng đến đây ăn cơm ạ?
- Ừ. – Hướng Thiển Ngôn đáp lời, ngẩng đầu mỉm cười chào Khương Trì, bên
cạnh anh còn có một người đàn ông mà cô không quen biết.
- Dì Hướng, mình ăn cùng nhau được không ạ?
- Ơ…
- Dì Hướng còn phải ăn cơm cùng với bạn của dì ấy, mình không nên quấy
rầy họ, ngoan nào con. – Khương Trì nói đoạn ôm lấy Bánh Bao Nhỏ rồi xin lỗi Hướng Thiển Ngôn.
- Con chỉ muốn ăn cùng dì Hướng thôi… – Bánh Bao Nhỏ ghé vào vai Khương
Trì nhỏ giọng ỷ ôi, tuy nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để tất cả mọi người đều
nghe được.
Lý Dật Khôn nãy giờ vẫn đứng ngoài xem náo nhiệt giờ đây mới bất ngờ lên tiếng:
- Hay là ngồi bàn bên cạnh cũng được.