“” Thật sự ko phải của anh mà!”” Sở nam bĩu môi khóc không ra nước mắt, dù có giải thích thế nào, tiểu cô nương kia cũng trừng trừng anh, anh có làm gì tội lỗi đâu, sáng ngủ dậy, thứ nhất không có ai nằm cạnh anh cả, thứ 2 quần áo anh vẫn còn nguyên vẹn, ko có dấu vết gì cả.Vậy mà giải thích hoài mà Kiều Lan cũng ko tin, tất cả là tại cái Thành Liên Hạ kia.
Nghĩ rồi, Sở Nam trừng mắt lườm huýt nhìn Thành Liên Hạ(cô bác sĩ).Thành Liên Hạ nhìn thấy càng cười to hơn.
“” Thế chị bác sĩ, bao giờ Tiểu Lam dậy được?”” Kiều Lan quay sang hỏi Thành Liên Hạ.
“” Đừng gọi tôi là chị bác sĩ nữa,ngại lắm, tôi tên là Thành Liên Hạ, 32 tuổi rồi!, với lại Tiểu Lam nhà cô cũng sắp tỉnh rồi”” Thành Liên Hạ cười cười nói.
“” Cô mà cũng biết ngại cơ à?”” Sở Nam nhìn khiêu khích. Đáng tiếc, anh nhà đã trực tiếp bị làm lơ.
“” uầy.....”” Kiều Lan kinh ngạc một lúc, rồi lại trầm lặng, sau đó hai mắt phát sáng, vỗ tay hỏi
“” Hạ Tỷ em gọi chị thế nhé!”” Kiều lan hỏi
“”Ừ!”” Thành Liên Hạ vui vẻ nói.
“” Chị có chồng chưa?”” Lúc hỏi đến câu này, hai mắt Kiều Lan liền sáng như đèn ô tô. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Kiều Lan bị Bách hợp nữa đấy!
“” em.... hỏi làm gì?””
“” anh trai của Tiểu Lam năm nay cũng vừa 32 tuổi, anh ấy đẹp trai lắm chị ạ, chị ko biết đây anh ấy là thiên tài trong ngành đông y đấy, em kể chị nhé,.......(đã sơ lược)”” Kiều Lan vừa nói vừa thân thiết kéo tay Thành Liên Hạ, hận ko thể kết nghĩa làm chị em luôn.
“” Chị ấy có chồng rồi, cô khỏi phải nói, thật lắm mồm”” Sở Nam tức giận trả lời. Không biết tại sao lúc nghe Kiều Lan kể về người con trai khác anh lại thấy khó chịu đến thế.
“” Bộ tôi nói gì có liên quan đến anh hả, hừ.....vô duyên mất tự nhiên””Kiều Lan tức giận trả lời, càng ngày cô càng ko có hảo cảm với tên Sở Nam này rồi
“”cô thật là...”” Sở Nam đang định nói thì liền bị quát
“” Im hết “” Vâng đó chính là Sở Diệc Mặc người luôn im lặng nãy giờ.Tất cả đều trở nên im lặng bất thường.
Trên giường Tiều LAMnghe thấy tiếng ồn ào liền nhìu nhíu mày mở mắt ra:“”ưm...m””Cố gắng chồng tay ngồi dậy, đang khó khăn ngồi dậy thì có một cách tay giúp cô nâng gối đằng sau lên, dựng người cô dậy đưa cho cô cốc nước.Lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn mở mắt ra, cô cứ nghĩ đó là tay của Kiều Lan liền cảm kích nói một câu
“” Cảm ơn Kiều Lan nha!”” Nói xong liền uống ngụm nước, lúc này mọi thứ mới trở nên đỡ choáng hơn. Mở mắt ra thì cô thấy trước mắt mình là Kiều Lan, Sở Nam và một chị bác sĩ nữa.Tất cả đều há hốc mồm nhìn cô.Kiều Lan đang ở trước mắt mình vậy thì người đưa nước cho mình là ai?
Vừa nghĩ vừa làm, cô liền quay sang bên cạnh.
Người cầm nước đưa cô là một người con trai lạ mặt, nhìn kĩ có vẻ la lá Sở Nam thì phải
Thấy cô sững sờ, Sở Nam liền hồi phục lại, ho khụ khụ giới thiệu
“” Đây là Sở Diệc Mặc, em trai tôi””
“”ơ.... vâng cảm ơn anh”” Tiểu Lam thoát khỏi sửng sốt, cười cười với Sở Diệc Mặc.
“” Không có gì”” Sở Diệc Mặc bình thản trả lời, khuôn mặt vẫn ko cảm xúc.
Sở dĩ 3 người kiahas hốc mồm là bởi vì
Kiều Lan: Hành động này là sao???
Sở Nam+Thành Liên Hạ:“” Thế giới này, loạn rồi!!! một người bình thản với mọi việc như Sở Diệc Mặcmà cung có thể làm thế này á?