“”Anh...Anh...Anh đã làm gì Tiểu Lam hả??? Sao lại để cô ấy ngất xỉu? Tại sao, nói đi?”” Kiều Lan hét ầm lên, tiếng vang vang khắp cả hành lang vẳng vẻ của bệnh viện.
Sở Nam im lặng không nói gì, nhưng trong lòng thì gào thét, tức giận,... tại sao thế??? lần nào người bị mắng luôn luôn là mình chứ hả? Thật đáng thương cho một người đàn ông đẹp troai như mình mà!
Kiều Lan buông cổ áo Sở Nam xuống, người lảo đảo,trực tiếp ngồi bệt xuống đất, khóc to khủng khiếp.
Sở Nam cuống quýt đi vòng quanh Kiều lan, kiểu như con cún nhỏ làm sai, đi vòng quanh chủ nhân nhận tội ý.
---------------------------------------------------
Lát sau, sau khi khóc chán chê mệt mỏi, Kiều Lan trực tiếp ngã vào lòng Sở Nam mà ngủ.
Sở Nam nhìn mà chỉ biết cười khổ, liếc sang chỗ kia thì anh trực tiếp muốn xỉu luôn.
Sở Diệc Mặc ngồi cái ghế gần sát với phòng bệnh nhất. Tư thế vẫn được giữ nguyên suốt từ hôm qua đến hôm nay. Xem ra lần này em trai anh chắc buồn và thất vọng về bản thân mình lắm đây.
Sở Diệc Mặc - một cái tên rất hay, đáng tiếc...chủ nhân của nó lại là một người hay dễ mắc bệnh, lại còn có chứng trầm cảm mức độ nhẹ, không biết sau chuyện này nó có ảnh hưởng gì tới bệnh tình của thằng bé hay không đây?
Sở Nam tặc lưỡi thở dài, giọng điệu y xì như một ông cụ non đang lo cho đứa con bé bỏng của mình.
------------------------------------------------------
6h sáng ngày hôm sau
Mắt của Sở Nam thâm quầng hết cả, mắt còn có tơ máu, cơ mặt mỏi khinh khủng.
Hiển nhiên đã cùng Sở Diệc Mặc thức cả một đêm dài...
Mãi phòng bệnh cũng mở ra, Thành Liên Hạ mệt mỏi duỗi hai tay, hai chân làm vài động tác tập thể dục rồi tiến tới chỗ ngồi của Sở Diệc Mặc
“” Cậu yên tâm đi, cả Tiểu Lam và em bé đều không sao,hừ... cũng may là nhờ bệnh viện có 1 bác sĩ thiên tài là tôi đây, nhặt một mạng về cho vợ con nhà cậu đấy. Này, mấy người nhớ đừng làm cho tâm tình, cảm xúc bà bầu bị dao động mạnh nghe chưa? Nhất là những người mẹ trẻ như Tiểu Lam. Cổ tử cung của cô ấy hơi nhỏ,mỏng. Trong quá trình mang thai, việc mất đi đứa con là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nên cực kì cẩn thận.””
Sở Diệc Mặc nhè nhẹ nói tiếng “”Cảm ơn””
Thành Liên Hạ thở dài quay đi, lúc đi qua Sở Nam cô còn cố ý đẩy anh ta một chút, ai ngờ anh ta lại ngã gục xuống làm cô giật cả mình, cúi xuống kiểm tra tử tế cho hắn.
Hắn là đại thiếu gia nhà họ Hạ đấy. Cô chưa muốn chết đâu, cô còn ông chồng yêu quý ở nhà đang chờ cô về sủng hạnh nữa kia kìa.
Kiểm tra một lượt... kết quả cuối cùng lại là hắn ta đang ngủ.Thành Liên Hạ điên tiết, ấn đầu hắn một cái, rồi bỏ đi.