Cả căn phòng tràn đầy sự yên tĩnh,...
Tiểu Lam ngồi đó mà chẳng biết hồn đã đi về đâu,...Cô cứ nghĩ vẩn vơ lung tung, cô thật sự không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao đứng cái lúc Sở Nam đang nói giở thì cô lại ngất xỉu nhỉ? Hay...Sở Nam nói xong cô mới ngất???Rất cuộc Sở Nam đã nói gì cơ chứ, tại sao cô chẳng có kí ức gì buổi tối hôm đó gì vậy,haizzz....Hmm...Đoạn kí ức cuối cùng trước khi ngất của cô, không mang lại cho cô liên tưởng nào hết...Đầu thật khó chịu.
Tiểu Lam lắc nhẹ đầu, với với cốc nước ở đầu giường, Sở Nam cứ cúi gằm mặt xuống không biết suy nghĩ gì, thỉnh thoảng lại lấy tay, ôm lấy mặt, từ từ vuốt tóc ngược ra đằng sau, chống cằm, thơ thẩn nhìn ra cửa sổ,...
Mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai biết họ đang nghĩ gì.
Lòng ai cũng nặng trĩu...
Bụng của Tiểu Lam, vang lên tiếng sôi sùng sục nhẹ,căn phòng vốn rơi vào yên tĩnh, sau khi tiếng động vang lên, cả hai không hẹn mà cùng cười.Tiếng động này...khụ khụ...quả là đặc sắc.Phá vỡ mất bầu khồng khí ngại ngùng và im lặng.
Tiểu Lam ngại ngùng, theo thói quen sờ nhẹ vành tai, ho nhẹ để lấy lại bình tĩnh
(T/g: Mấy bạn đừng hỏi mình tại sao là họ làm cái gì cx nhỏ nhẹ nhé ~ Người quý”ss tộc mà, làm gì cx nhẹ nhàng thôi ~ Mấy vị cô nương, công tử đã hiểu?)
Sở Diệc Mặc nhấc ghế đứng dậy, bước lại gần cái tủ kệ nhỏ chuyên để đựng đồ lặt vặt của bệnh nhân cạnh giường của Tiểu Lam. Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, lấy trong tủ ra một cặp lồng nhiệt giữ ấm, trong đó có cháo do anh nấu luôn tại bệnh viện.Ở cự li gần, mùi hương của trà xanh matcha trên người Diệc Mặc thoang thoảng quanh mũi của Tiểu Lam,cảm giác thật sự rất dễ chịu,cô nhớ không nhầm thì hình như uống trà giúp làm tinh thần thoải mái và kiềm chế được cảm xúc, và đặc biệt dành cho người khó kiềm chế được cảm xúc tâm lí, kiểu như trầm cảm.
Bệnh viện cao cấp mà, cái gì chẳng có, vốn anh định đợi cô ấy dậy rồi mới bắt đầu nấu, nhưng sợ đợi lâu, ảnh hưởng đến đứa bé nên nấu trước, để trong cặp lồng giữ nhiệt.Anh thật sơ suất quá mà, cô ấy dậy rồi mà lại...haiz...đầu mới chả óc, càng ngày càng kém.Anh lục đục, xách cái cặp lồng vô bàn bếp nhỏ.
Nhìn bóng dáng bận rộn lấy cặp lồng ra rồi múc cháo ra bát của Sở Diệc Mặc, cô lại tiếp tục ngẩn người,cô đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề:
Thứ nhất là việc tại sao em trai của Sở Đại Thiếu lại ở đây, và chăm sóc cô ân cần như thế?
Thứ hai, vẫn là việc đó,...tại sao cô lại say riệu đến cái mức thậm tệ thế chứ, giờ lại còn thế này nữa...
Thứ ba, rất cuộc thì lần trước Sở Nam đã nói gì???
Vô vàn câu hỏi lướt qua đầu của Tiểu Lam,cô lấy tay di di vô hai bên thái dương.
Thôi không nghĩ nữa, sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.
Vừa định nhắm mắt vào thì, cô lại ngửi thấy mùi cháo thịt thơm phức từ tay của Sở Nam.
Mở mắt ra, thì Sở Diệc Mặcđã ngồi ngay cạnh đầu giường của Tiểu Lam, anh múc một ngụm cháo rồi thổi nhẹ nhẹ, đưa tới miệng của Tiểu Lam, nhỏ nhẹ nói: “”Cô ăn đi, từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì rồi, với cả, cô phải biết... chăm sóc cho...hmm... em bé chứ””
Tiểu Lam nghe xong, trợn mắt, lắp bắp nói:“”sao...sao..anh lại biết được?””
Sở Diệc Mặc bỗng đơ người, anh đặt cái bát xuống mặt tủ, rồi nhìn Tiểu Lam: “”Sở Nam chưa nói gì với cô à?””
-----------------------------------------------------------(mấy bạn còn nhớ mình hông)