Một
Ninh Nhất mắt nhìn thẳng đi theo con đường tuần tra, dựa trên tình báo, nhóm nhân viên tuần tra này vừa thay không mấy ngày, còn chưa hiểu rõ lẫn nhau, như vậy cậu có không gian rất lớn để phát huy.
Cậu vừa đi vừa đem bố cục tòa nhà truyền cho đồng đội, đột nhiên cậu bị tiếng ồn trong góc hấp dẫn ánh mắt. Cậu thuận theo tiếng nói nhìn sang, phát hiện một đám người đang chặn tiểu học bá, mà tiểu học bá chỉ có một mình tranh cãi cùng bọn họ.
Ô? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu học bá mặt đỏ lên, “Để tôi đi qua! Chỉ tiêu chất dẫn dụ của mấy người kia không đạt chuẩn không thể biến tính!” Mấy người trước mặt vẫn chặn cậu nhóc lại, “Thật có lỗi boss ra lệnh không thể để cậu đi gây trở ngại.”
“Chú——” Tiểu học bá gấp đến độ muốn đẩy bọn họ ra, trong lúc vô tình nhìn qua khe hở thấy Ninh Nhất cách đó không xa, Ninh Nhất nhíu mày liếc mắt nhìn cậu nhóc, sau đó ra hiệu bằng tay một vài tư thế không rõ. Tiểu học bá hiểu ý, lập tức che bụng mình nửa ngồi xổm trên đất, người xung quanh dùng mắt ra hiệu: Mày đánh nó hả? Không đụng cũng không chạm!
Một người trong bọn họ nhẹ vỗ vỗ lưng tiểu học bá, “Cậu sao vậy?” Tiểu học bá giả bộ một mặt thống khổ, “Đột nhiên… Đau dạ dày…” Người một bên đưa mắt nhìn nhau, cho dù biết cậu ta là tác yêu cũng không tiện vạch trần, dù sao boss nói rồi nếu như muốn tạo ra nhiều Omega còn cần từ chỗ cậu ta lượng lớn dữ liệu.
“Vậy cậu có muốn đi gặp bác sĩ không?” Tiểu học bá len lén liếc Ninh Nhất một cái lại tiếp tục ôm bụng nói: “Không cần…… Các chú đưa tôi quay về phòng là được rồi.” “Nhưng chúng tôi không thể rời đi —— Ai, tuần tra bên kia! Lại đây!”
Ninh Nhất thuận thế đi tới chờ một bên, bọn họ bèn đem tiểu học bá giao cho Ninh Nhất, “Mày mang cậu ta về phòng, đừng có xảy ra sai sót gì.”
Hai
Ngay sau khi khóa cửa lại, Ninh Nhất đột nhiên tóm lấy phía sau tiểu học bá rồi ném lên giường, tiểu học bá bưng gáy một mặt tủi thân hỏi: “Anh làm gì vậy.”
Lúc này trên mặt Ninh Nhất không còn mang theo tươi cười thường ngày, cậu lạnh lùng nhìn tiểu học bá, “Xui khiến người khác biến tính, tự mình bắt đầu sử dụng giải phẫu phi pháp, hiệp trợ buôn lậu Omega, để tôi tới tính xem cậu muốn ngồi bao lâu trong cảnh cục.” Tiểu học bá trợn tròn mắt, “Buôn lậu Omega? Em không có!”
Ninh Nhất hừ lạnh một tiếng, “Xem ra là một thiếu niên lạc bước?” Cậu dùng máy tính để bàn truyền sang một đoạn video, là video về sàn giao dịch ngầm.
“Nghiên cứu của cậu có thể cứu người, cũng có thể hại người, trí óc là một thứ tốt, tôi hi vọng cậu có thể sử dụng nó thật có ích ở những phương diện khác.”
Ba
“Sếp! Thêm dữ liệu Ninh Nhất truyền tới thì bản đồ được bổ sung đầy đủ rồi!”
“Tần Phong bên kia thế nào?”
“Góc chết đã dọn dẹp xong.”
“Thông báo Ninh Nhất, hành động.”
Bốn
Video rất ngắn, chỉ có mấy chục giây, nhưng lại có thể đem tiểu học bá đang sa trong lý tưởng tốt đẹp kéo về hiện thực.
Cả khuôn mặt tiểu học bá trở nên trắng bệch, cả người không tự chủ mà run rẩy, trên dưới miệng khẽ nhếch nhưng không thể thốt ra lời, Ninh Nhất nhận được mệnh lệnh nhiệm vụ, cậu đi tới vỗ vỗ vai cậu nhóc, kín đáo đưa cho cậu ta thứ gì đó, “Muốn rời khỏi thì thừa dịp hiện tại, cố gắng hết sức đi về phía cửa ra.”
Sau đó cậu quay người đi về cửa trước, khi nhấc lên tay nắm cửa thì ngừng lại một khắc, cậu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đột nhiên quay người đá một cái văng cửa sổ rồi thả người nhảy xuống!
“Loảng xoảng đùng ——” Cửa khóa trái lập tức bị người bạo lực đá mở, một nhóm người lao vào tiến hành lục soát cả căn phòng, sau lại không tìm ra nhân vật mục tiêu, người cầm đầu bọn họ đối diện với cửa sổ mở toang chép miệng, mang theo ý tứ thăm dò hỏi: “Cửa sổ kia sao lại mở?” Tiểu học bá hít sâu mấy hơi sau đó dùng tay hung hăng chà mặt, khi cậu nhóc thả tay xuống biểu tình đã khôi phục bình thường, ngoại trừ mắt vẫn đỏ rực.
“Không có người, chỉ là gió lớn mà thôi.”
Khuôn mặt người dẫn đầu nháy mắt đen đi, nhưng ngại chỉ thị bên trên cũng không dámlàm gì cậu, hắn ta giơ tay, người chung quanh lập tức bắt lấy tiểu học bá, “Xin mời, boss muốn gặp cậu.”
Năm
Ninh Nhất trốn trên một cái cây, lúc này bãi đỗ xe ngoài cao ốc đã là một mảnh chiến trường tràn ngập bom đạn khói súng, hai phe dựa vào ô tô làm lá chắn bắn qua lại, thỉnh
thoảng còn có tổ phá hủy cố ý châm lửa chiếc xe hơi làm nó nổ tung.
Ninh Nhất cũng không vội tham dự vào, mục tiêu của cậu là boss.
Cửa ra cao ốc có người canh gác, boss sẽ không làm ba ba trong hũ, hắn ta nhất định đã rời khỏi cao ốc rồi, cao ốc này phụ cận phạm vi trăm dặm đều là rừng cây, rất thích hợp để chạy trốn.
Bỗng nhiên, Ninh Nhất quan sát được một chỗ không giống chiến trường nhỏ, có mười mấy người đơn độc trốn sau chiếc xe đẩy lùi kẻ địch, nhìn như phân tán, kì thực đang chu đáo che chở người ở chính giữa kia! Mặc dù không ngừng thay đổi vị trí, đội hình cũng không biến đổi.
Xem ra boss chính là y, Ninh Nhất hơi nhíu mày, người bảo vệ hơi nhiều, khó đối phó đây……
Ninh Nhất ấn mở máy truyền tin, “Sếp à người tìm được rồi, nhưng mà bảo vệ có hơi nhiều, anh xem có thể tới yểm trợ hỏa lực không?”
“Ô hô tiểu hỏa bạn (*) dính chặt với cậu không phải luôn ở đó chờ à.” Thanh âm trêu ghẹo của sếp theo tai nghe truyền tới, cách khá xa mà vẫn có thể cảm thụ được giọng điệu bỉ ổi của anh ta.
(*) tiểu hỏa bạn (小伙伴): chỉ bạn cùng chơi hồi bé hoặc chỉ bộ phận sinh dục nam
“Tần Phong?” “Ừ.” Một từ thật đơn giản, lại làm Ninh Nhất thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu cười hỏi đối phương, “Người có thể nhiều đấy, đối phó được không?”
Tần Phong giờ khắc này nằm phục trên điểm cao nhất, hắn mò mẫm súng ngắm trong tay, trước đây hắn dùng nó giết người, hiện tại hắn dùng nó bảo vệ người.
“Yên tâm, có tôi ở đây.”