Thời điểm Từ Chính Dương ở trên mạng thêm Hạ Sơn làm bạn tốt có một đoạn ngọn nguồn rất kỳ diệu, Hạ Sơn cắm rễ ở thành phố G đã nhiều năm,
kiến thức rộng rãi, nhận thức nhiều người, đường đi cũng rộng, Từ Chính Dương gặp chuyện gì thường sẽ xin hắn giúp đỡ, phương pháp báo đáp ân
tình với người ta của hắn cũng rất đặc biệt, chính là kết bạn với người ta ở trên mạng, cứ cách ba tháng hắn sẽ gửi cho anh rể họ mấy bộ AV
chất lượng cao, Từ Chính Dương là thuần gay, dĩ nhiên đối với AV không
có hứng thú gì, cũng sẽ không tốn sức đi sưu tầm, mà là của đám hồ bằng
cẩu hữu của hắn, còn có nhiều người sẵn sàng cung cấp tài nguyên AV cho
hắn, vì vậy hắn liền cướp đoạt, cầm AV từ nơi đó của người khác tới mượn hoa hiến phật, toàn bộ đều gửi cho Hạ Sơn.
Trong ấn tượng của
hắn, từ khi kết bạn tới nay, anh rể họ chưa từng gửi tập tin gì cho hắn, Từ Chính Dương cảm thấy rất kỳ quái, lập tức tải xuống file nén Hạ Sơn
gửi tới, tốc độ download từ trước đến giờ đều rất nhanh, 200M không tới
nửa phút liền tải xong.
Từ Chính Dương suy nghĩ, lo lắng anh rể
họ hắn có phải là đã biết được số điện thoại của mình bị kéo đen, bởi vì trong lòng khó chịu, cho nên cố ý gửi tới virus để hắc máy vi tính của
hắn không, trước khi mở file, hắn đặc biệt dùng phần mềm diệt virus quét qua một lần, xác định không có vấn đề gì mới bắt đầu giải nén.
Giải én ra tập tin là hàng trăm bức ảnh, Từ Chính Dương tiện tay mở ra một
tấm, vừa nhìn, nhất thời sợ ngây người, Kiều Văn đồng dạng trợn mắt
ngoác mồm, khó có thể tin thất thanh nói: “Chuyện này… Đây là giáo sư
Hạ!?”
Trong hình, Hạ Quân nửa người trên mặc một cái áo sơ mi
trắng ngắn tay, nửa người dưới xác thực trần như nhộng, khom người,
nhếch lên cái mông loã lồ, sau lưng là tráng hán cả người trần trụi,
lông lá dày đặc, côn thịt thô đen của hắn đang cắm ở trong cúc huyệt Hạ
Quân, trên đất còn vứt tán loạn một đống quần áo.
Từ Chính Dương liên tục mở ra mười mấy tấm ảnh, tất cả đều là hình ảnh Hạ Quân cùng
tráng hán bắn pháo lộ thiên, mặt khác, mỗi một tấm hình đều đem vòng ký
hiệu nhà vệ sinh nam trên vách tường thu vào trong hình, chụp đặc biệt
rõ ràng, tựa hồ là thợ chụp ảnh cố ý gây ra.
Kiều Văn nhìn trợn
cả mắt lên: “Giáo sư Hạ hắn… Đây là nhà vệ sinh công cộng… Hắn là thụ!?” Kinh ngạc đến ngay cả lời cũng nói không trọn vẹn.
Từ Chính
Dương đóng hết các thư mục, hình ảnh dâm loạn đều biến mất, quay lại màn hình desktop, hình nền là cái đầu đội mũ rơm cười đến không tim không
phổi, chỉ là trong chớp mắt, trước sau phong cách chuyển đổi quá đột
ngột, sự khác biệt quá lớn, nhưng mà cho dù khuôn mặt kia cười đến thiên chân vô tà, cũng không cách nào xua tan sức tấn công mãnh liệt của
những hình ảnh dã hợp dâm loạn vừa chiếu.
Từ Chính Dương cấp tốc
đem hết thảy bức ảnh xoá đi vĩnh viễn, hắn không muốn để cho máy tính
của thầy Kiều lưu lại hình sex của Hạ Quân.
Kiều Văn thật lâu mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, xoay đầu nhìn Từ Chính Dương, hỏi: “Đây là anh tìm người theo dõi hắn chụp trộm?”
Từ Chính
Dương theo bản năng mà nghĩ trả lời “Đúng”, thế nhưng từ trong ánh mắt
trong suốt, sạch sẽ, tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy kia của Kiều
Văn, cái từ “Đúng” này liền kẹt ở trong cuống họng dù thế nào cũng
không nói ra được, hướng mắt về phía người hắn toàn tâm toàn ý yêu tha
thiết, hắn trong tiềm thức không muốn đi thử nghiệm loại nói dối mang
đến cảm giác tội lỗi.
“Không phải, đây là do anh rể họ gửi cho anh.” Hắn cuối cùng vẫn là nghĩa vô phản cố lựa chọn thẳng thắn.
Kiều Văn trong đầu nháy mắt triển khai nhiều loại liên tưởng, hỏi: “Là bởi
vì lúc trước hắn muốn quấy rối em, cho nên anh tìm anh rể họ của anh
chỉnh hắn?”
Từ Chính Dương lập tức rũ sạch: “Lần này hắn ở nhà vệ sinh công cộng chơi dã chiến không phải do anh chỉnh hắn…” Lời vừa ra
khỏi miệng hắn liền ngây ngẩn cả người, thực sự là người sốt ruột liền
ngớ ngẩn, họa là từ miệng mà ra a!
Kiều Văn nheo mắt lại nhìn hắn chằm chằm: “Lần này không phải, như vậy lần trước anh chỉnh đúng không?”
Từ Chính Dương chỉ sợ thầy Kiều trừng hắn như thế, chậm chập nói: “Ừm thì… Đúng..!”
“Làm sao chỉnh?” Kiều Văn hỏi tới.
Quá trình chỉnh Hạ Quân, Từ Chính Dương cũng không rõ ràng. Hạ Sơn chỉ
tiết lộ cho hắn mấy từ mấu chốt, làm cho hắn tự mình não bổ, hắn muốn là khiến Hạ Quân ăn chút vị đắng, cũng không để ý quá trình tiến hành ra
sao: “Quá trình cụ thể cùng chi tiết anh cũng không rõ ràng lắm, việc
này là anh rể họ anh an bài, anh chỉ là gọi điện thoại cho hắn, nhờ hắn
tìm người chỉnh lý Hạ Quân một chút, anh chính mình cũng không biết kế
hoạch của hắn ra làm sao, chỉ là sau đó nghe hắn nói với anh mấy câu.”
“Hắn nói như thế nào?”
Từ Chính Dương thực sự không muốn để cho thầy Kiều biết những sự tình hắc
ám, bẩn thỉu kia, thế nhưng hắn cũng không muốn bởi vì cố ý che giấu mà để thầy Kiều nảy sinh ngờ vực, thương tổn tình cảm giữa hai người, cho
nên hắn cuối cùng vẫn là thành thật nói lại nguyên văn của Hạ Sơn: “Nhà
hoang, tay chân bị trói, máy quay phim, bảy nam nhân, còn có thuốc viên
con nhộng cho tiểu 0.”
Những từ này đại biểu cái gì kỳ thực rất
dễ dàng liên tưởng, Kiều Văn nhíu mày, không đồng ý nói: “Lúc trước anh
đã nặng tay đánh hắn, còn đem hắn đánh đến ngất xỉu, em cảm thấy cho hắn giáo huấn như thế đã đủ rồi, kết quả anh còn tìm người bắt cóc cưỡng
dâm hắn, có phải là làm quá mức rồi không?”
Nhưng mà Từ Chính Dương hoàn toàn không cảm thấy điểm trừng trị ấy có cái gì
quá đáng: “Hắn có ý đồ quấy rối em, nếu như không phải anh xuất hiện
đúng lúc, hắn đã sớm… Loại cặn bã này, coi như ngàn đao bầm thây cũng
không quá đáng, hiện tại chỉ ăn vị đắng một tí tẹo thế kia, xem như là
lợi cho hắn.”
Kiều Văn trong bụng có một đống lời để phản bác,
nhưng mà hắn suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, hắn nghĩ thầm, đây là
lần đầu tiên từ khi quen biết cho tới nay hai người vì một chuyện mà
phát sinh xung đột, quả nhiên hai người sống chung khó có thể mà hoàn
toàn phù hợp, ở chung thời gian dài, đụng phải nhiều vấn đề hơn, mâu
thuẫn dĩ nhiên là sẽ lũ lượt kéo đến.
Kiều Văn là một người phi
thường chán ghét tranh chấp, trong vấn đề có liên quan đến một ít quan
niệm, cũng không thể như toán học phán đoán căn cứ theo công thức, định
lý ăn khớp có thể tính toán ra đúng hoặc sai, rất nhiều chuyện, anh có
giá trị quan của anh, tôi có cái nhìn của tôi, dựa vào tranh cãi căn
bản không ra được kết quả.
Từ Chính Dương nhìn thầy Kiều Văn lặng yên rũ mắt không nói lời nào, trong lòng nhất thời khẩn trương lên:
“Bảo bối, làm sao vậy? Em có phải là cảm thấy anh… Quá tàn nhẫn?”
Kiều Văn khẽ thở một hơi, đem đầu vùi vào trong ngực của hắn, Từ Chính Dương nhanh chóng đưa tay ôm lấy hông Kiều Văn, đem hắn ôm chặt lấy.
Lỗ tai kề sát ở trên ngực Từ Chính Dương, nghe tiếng tim đập có chút
nhanh, Kiều Văn hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Anh có cảm thấy em quá mức
không biết điều? Anh rõ ràng là muốn giúp em hả giận, em ngược lại, lại
quá mức thương hại Hạ Quân…”
Từ Chính Dương không chút do dự mà phủ nhận nói: “Sao có thể a? Anh căn bản sẽ không nghĩ như vậy.”
Kiều Văn rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu, mới mở miệng từ từ nói: “Hai năm trước, một phòng ký túc xá của nữ sinh ở H Đại xảy ra án mạng, thế
nhưng bị trường học phong tỏa tin tức, không truyền ra ngoài. Người chết tên là Đào Lệ, là bạn học cùng lớp với em, cũng như em, được cử đi học
nghiên cứu sinh, hung thủ giết nàng là bà quản lý ký túc xá, một phụ nữ
trung niên bốn mươi tuổi, anh có biết động cơ giết người của bà ta là
gì không?”
Từ Chính Dương lắc lắc đầu.
“Là cho hả giận!”
Kiều Văn nói tiếp: “Có một ngày Đào Lệ về muộn, gần một giờ sáng mới về
ký túc xá, thời điểm bà quản lý mở cửa cho nàng ở sau lưng nàng nhỏ
giọng lẩm bẩm một câu ‘Con gái muộn như vậy mới trở về, không biết kiểm
điểm’, Đào Lệ phỏng chừng bị lời của bà chọc tức, trong cơn tức giận
liền cùng bà làm rùm beng, náo loạn một hồi hai người liền đánh nhau,
cuối cùng vẫn là những bạn học khác nghe được động tĩnh mới chạy đến kéo hai người ra. Chuyện này cuối cùng kinh động lãnh đạo trường học, Đào
Lệ đã bị xử lý kỷ luật, bà quản lý cũng bị răn dạy, khấu trừ tiền
thưởng, hai người còn bị cưỡng chế đứng ra xin lỗi đối phương.”
Nói tới chỗ này, Kiều Văn thở dài một hơi: “Vốn tưởng rằng chuyện này tới
đây thì xong rồi, nhưng Đào Lệ lại không thuận theo, sau đó lúc nhìn
thấy bà quản lý đều sẽ nói vài câu chua chát trào phúng đối phương, bà
quản lý lo sợ bị trừ tiền lương, liền nhịn xuống, nhưng mà… Nàng nuốt
giận vào bụng chỉ nhẫn được ba ngày, buổi tối ngày thứ ba, bà lấy cớ ghi đồng hồ nước gõ cửa phòng ký túc xá của Đào Lệ, Đào Lệ vừa mở cửa, bà
liền thừa dịp Đào Lệ chưa chuẩn bị liền móc ra con dao đâm nàng mười mấy nhát… Đào Lệ còn chưa đưa đến bệnh viện, ở trên xe cứu thuơng vì chảy
máu quá nhiều mà tử vong.”
Kiều Văn lúc này ngẩng đầu lên, ánh
mắt đau thương nhìn mặt Từ Chính Dương, nói: ” Thời điểm bà quản lý
trình bày động cơ giết người với cảnh sát nói bà cầm dao giết người là
bởi vì đối với Đào Lệ ghi hận trong lòng, bình thường không phát tác
được, phẫn nộ từng ngày từng ngày tích lũy, đến cuối cùng thời điểm bạo
phát liền đánh mất lý trí, nhất thời kích động liền làm ra chuyện mất
nhân tính. Ban đầu bất quá chỉ là một hồi cãi vã nho nhỏ, cuối cùng lại
gây ra án mạng, người nhất thời kích động thực sự là đáng sợ hơn bất cứ
thứ gì! Nếu như Đào Lệ biết nàng bất quá do miệng lưỡi nói vài câu chua chát lại dẫn tới họa sát thân, e sợ nàng tình nguyện đem miệng vá lại
cũng không nguyện mở ra cái miệng này, nhưng mà, trên thế giới nào có
nếu như a!”
Hắn đưa tay ra vuốt lên hai má Từ Chính Dương, ngón
tay vẻ loạn râu tua tủa ở dưới cằm: “Em không cảm thấy nuốt giận vào
bụng là chuyện tốt đẹp gì, bị bắt nạt, đùa giỡn chút thủ đoạn trả thù
lại là chuyện thường tình, anh cũng đừng cho là em tính khí tốt bao
nhiêu, ngày đó anh cũng từng được lĩnh giáo đi, nếu chọc em tức giận, em có thể cả ngày cũng không nói chuyện với anh, nhưng trả thù cũng phải
chú ý đúng mực, người đều có điểm mấu chốt, một khi anh dùng thủ đoạn
quá tay, rất có thể sẽ khiến cho đối phương chống trả, thậm chí sẽ làm
cho đối phương trở nên điên cuồng, làm ra chuyện gì mất lý trí, gây
thương tổn đến cho anh.”
Nói xong, Kiều Văn đột nhiên nhếch miệng khẽ mỉm cười, nói: “Làm giáo viên rồi liền càng ngày càng thích giảng
kinh, đây coi như là bệnh nghề nghiệp đi, học sinh nghe thầy giáo giảng
đạo rất thiếu kiên nhẫn đi?”
Từ Chính Dương nhìn thấy hắn bật
cười, trong lòng liền thoải mái nhiều hơn, hắn tóm lấy bàn tay của thầy
Kiều hôn mấy cái vào lòng bàn tay, cười nói: “Nghe giáo viên khác giảng
anh sẽ thiếu kiên nhẫn, em giảng, anh thích nghe! Em yên tâm, sau này
anh sẽ là bé ngoan nghe lời em, tuyệt đối sẽ không lại xằng bậy, em bảo
anh đi hướng đông, anh tuyệt không dám đi hướng tây.”
Kiều Văn
nhẹ vỗ vỗ gò má của hắn, mặt mày đều là ý cười ôn hòa, nói: “Anh lại
nữa!” Nói xong, hắn một lần nữa nắm lấy con chuột, tiếp tục ở trên
website điện ảnh tìm phim mới: “Hồi nãy em nói xem phim nào nhỉ? Ưm… A,
nhớ rồi, (Captain America 2), anh không có ý kiến, vậy thì xem bộ này
đi!”
Từ Chính Dương liền đem con chuột đoạt lại, mở thư mục “Công tác”, trực tiếp chọn một bộ GV Belami của Âu Mĩ, kích đúp mở ra: “Muốn
xem thì liền xem phim hành động tình yêu lãng mạn đi!” Hắn xem GV đã có
nhiều năm lịch sử, kinh nghiệm tương đối phong phú, cấp tốc đem đường
tiến độ kéo đến vị trí hai phần ba, nhảy vọt qua trò vui khởi động, trực tiếp tiến vào màn kịch quan trọng dưa chuột xuyên cúc hoa.
Trên
màn ảnh, hai suất ca cơ nhục Âu Mĩ đang nằm trên giường lớn trắng như
tuyết mãnh liệt vật lộn, côn thịt thô cứng của số 1 cắm ở trong cúc hoa
tiểu 0, nhanh chóng đâm rút, tiểu 0 tự mình động thủ ve vuốt côn thịt
của bản thân, đồng thời còn vuốt ve cơ ngực của mình, hơi nhếch miệng
lên thoải mái rên rỉ…
Kiều Văn không nói, giơ chân lên, mạnh mẽ dẫm lên mu bàn chân của Từ Chính Dương.
“Oa!… Đồ dâm đãng, ông đây lúc trước nói cái gì, lần thứ nhất em nhéo ông một chút, lần thứ hai em lấy cùi chỏ thụi ông, lần thứ ba em cư nhiên dùng
chân công kích ông, không nghĩ tới… Em thật sự nhẫn tâm động cước! Mẹ
nó, đêm nay ông đây nhất định ở trên giường giết chết em, làm đến em…”
Kiều Văn trợn mắt, nam nhân gào gào kêu lập tức á khẩu, đầu gối như nhũn ra, quỳ!