Làm Một Tiểu Thụ Thổ Hào Đúng Tiêu Chuẩn

Chương 2: Chương 2: Tiêu chuẩn fan cuồng




Lúc Kim Hào được ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ xong thì hắn cũng chỉ là một fan thông thường mà thôi, cùng lắm thì có chút yêu thích vị người tốt đó.

Làm fan hâm mộ, Kim Hào tự phát cho Vinh Thịnh thẻ người tốt, sau đó đi mua một hộp bạch tuộc viên ăn sạch, rồi mới bị tài xế đón về nhà.

Kim Hào làm một học sinh tiểu học rất xứng chức, thành tích tốt nghiệp khá tốt, không có tam bách, nhưng song bách thì vẫn có, tại vì ngữ văn bị mất 2 điểm.

Nhận được bằng tốt nghiệp tiểu học, còn là thành tích khá tốt, nên hắn vô cùng cao hứng, vừa về đến nhà Kim Hào bèn lật đật chạy đến khoe với bạn thân Đại Mao.

Đại Mao gặp Kim Hào vào lúc nó vừa nửa tuổi, lúc đó trời đổ mưa lớn, còn nó thì ngồi trốn trong thùng giấy, được Thư Tô nhặt về nuôi, từ đó trở thành bạn chí cốt với Kim Hào, cũng là ‘người’ bạn lâu nhất, tốt nhất của hắn.

Hiện tại Đại Mao cũng đã gần 9 tuổi rưỡi, quá già, suốt ngày chỉ thích nằm lười, nếu có thể không cần động là nó liền cả ngày không động luôn, nhìn thấy Kim Hào cầm một tờ giấy kích động cùng nó cằn nhằn không ngừng, Đại Mao cố gắng hết sức cọ cọ Kim Hào, Kim Hào liền ôm lấy Đại Mao đang nằm bất động.

Kim Hào hiểu, Đại Mao là ‘người’ mà hắn quan tâm nhất, từ lúc biết được tiêu tiền, hắn thường thường đi kiểm tra xung quanh chỗ của Đại Mao, an bài thức ăn dinh dưỡng, thức ăn cứng ban đầu đều được đổi sang mềm hết.

Kỳ thật trong lòng Kim Hào rất sợ, mặc dù tuổi nhỏ, hắn đã loáng thoáng minh bạch, hiện tại thứ hắn có được duy nhất là tiền, nhưng tiền vẫn không thể nào lưu được thứ hắn muốn giữ, điều đó làm hắn hiểu được cái gì gọi là bất lực.

Ôm Đại Mao một lát, Kim Hào phát hiện Đại Mao đã ngủ, thật cẩn thận hôn trán Đại Mao, Kim Hào cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp đứng lên.

Không còn ai muốn xem bằng tốt nghiệp của hắn nữa rồi, Kim Hào nghĩ như vậy.

Không có người chờ mong Kim Hào, sự thật này ở lần đầu tiên Kim Hào cầm bảng thành tích cuối kỳ phấn chấn chạy về đến nhà đã hiểu rõ được.

“Đây là điều thiếu gia ắt phải làm.” Quản gia đối với Kim Hào đang rất cao hứng, nói.

“Tránh ra, đừng cản đường tao!” Đây là người anh lớn hơn Kim Hào 2 tuổi nói, được mệnh danh là tiểu thiên tài, bất quá cũng là một đứa trẻ mà thôi, đối với Kim Hào lại vô cùng băng lãnh.

“Tôi xem thành tích của cậu làm gì?” Đây là lời của chủ mẫu Kim gia, ả đang ngồi trên ghế với dáng vẻ cao quý ưu nhã, chuyên chú nhìn móng tay vừa mới làm xong của mình, chưa từng liếc qua Kim Hào dù chỉ một cái.

“Anh chị của cậu đã quá ưu tú rồi, cậu không cần đem việc nhỏ này đến quấy rầy tôi.” Gia chủ Kim gia đứng ở cửa thư phòng nói với Kim Hào, sau đó lập tức đi vào thư phòng, tùy ý Kim Hào ở đó.

Lúc ấy Kim Hào trở về phòng mình, yên lặng nói với chính mình “Mẹ chắc chắc rất tự hào.” Sau đó Kim Hào biết chữ càng ngày càng nhiều, liền bắt đầu tra từ điển và lý giải hết những lời Thư Tô đã nói trước lúc nàng mất.

Kim Hào cất kỹ bằng tốt nghiệp xong, bị quản gia gọi đi thay quần áo để ra ngoài, bởi vì bọn người Kim gia muốn đến Vinh gia dự tiệc tối, để hoan nghênh đứa con lớn Vinh Thịnh của Vinh gia du học trở về.

Đứng ngây ngốc cho người sửa soạng, Kim Hào cứ thế một thân vest trắng đi đến Vinh gia, hắn cho rằng mình sẽ chịu đựng cả một buổi tối nhàm chán, không ngờ lại phát hiện nhân vật chính hôm nay là người tốt lúc trưa, thì ra người tốt tên là Vinh Thịnh đó nha.

Kim Hào nước chảy bèo trôi gọi một tiếng: “Anh Vinh Thịnh!”

Cũng nhỏ giọng nói nhanh một câu: “Anh Vinh Thịnh lúc trưa thật đẹp trai!”

Vinh Thịnh cười cười, suy nghĩ một chút mới nhận ra tên nhóc trước mặt, người luôn cẩn trọng tỉ mỉ trong mọi công việc – Vinh Thịnh, thuận miệng đáp lại một câu: “Chúc mừng em tốt nghiệp xong, sau này chắc chắn em sẽ là người thành đạt.”

Vô tình cắm liễu, liễu lên xanh (1), Vinh Thịnh cứ như vậy đánh thẳng một kích vào lòng Kim Hào, bạn nhỏ Kim Hào đạt được cổ vũ tràn đầy uy lực, trịnh trọng gật đầu, bắt đầu vững bước trên con đường fan cuồng không còn lối về.

(1) Ý chỉ một chuyện gì đó xem như nhỏ nhặt, tùy ý làm lại nhận được kết quả thành công bất ngờ.

Là học sinh tiểu học am hiểu internet, không, là sơ trung rồi, Kim Hào vô cùng tường tận lịch sử huy hoàng của Vinh Thịnh, nhưng mà bấy nhiêu còn chưa đủ.

Kim Hào lặng lẽ mua rất nhiều hình của Vinh Thịnh, mỗi ngày đều đem ra xem đến mấy lần, xem nhiều hiệu ứng càng nhiều, Kim Hào không khống chế được bản thân, cứ như thế phóng tầm mắt vây quanh Vinh Thịnh.

Thiếu niên đương độ tuổi xuân – Kim Hào, trở thành một fan cuồng tiêu chuẩn, mà hắn cũng chỉ có một yêu cầu không thể làm được, đấy là tới gần Vinh Thịnh, lý do cũng rất đơn giản, vì hắn khẩn trương đó nha.

Kim Hào cứ thế lặng lẽ nghe ngóng, lặng lẽ theo dõi, Kim Hào thích nhất là những ngày nghỉ, càng thích nhất những ngày nghỉ mà Vinh Thịnh vẫn cuồng công tác. Bởi vì là ngày nghỉ, không có ai chú ý đến hắn, hắn có thể yên tâm thỏa sức ngắm nhìn Vinh Thịnh, bởi vì là ngày nghỉ, mà Vinh Thịnh vẫn cố công tác, cho nên Kim Hào không cần lo lắng mình là trẻ vị thành niên không thể vào được, hắn chỉ cần mua chuộc nhân viên hậu cần, cùng nhau đi vào thang máy là có thể nhìn lén Vinh Thịnh một hồi rất lâu.

Bất quá tiệc vui chóng tàn, sự nghiệp nhìn lén Vinh Thịnh cũng không làm được bao lâu, không nói đến hệ số nguy hiểm rất cao, khả năng bị phát hiện lại vô cùng lớn, huống chi nơi Vinh Thịnh xử lí công việc không chỉ có mỗi một chỗ.

Kim Hào có tiền liền đổi sang phương thức khác, hắn ra giá cao mời thám tử tư. [Edit: ò.Ó]

Trường kỳ chú ý một người đối với thiếu niên Kim Hào chỉ có thể đi đến duy nhất một kết quả, lần đầu Kim Hào mộng tinh, mơ thấy chính là Vinh Thịnh, dục vọng của Kim Hào cũng từ đó mà… sinh ra.

Hơn nữa dục vọng tại năm 16 tuổi, cứ thế nói ra trong lúc uống say, để cho mọi người đều biết.

Kim Hào là ai nha?! Chính là bại gia chi tử không thể nổi hơn được nữa ở Tây Hải, không thể không nói Kim Hào phải có da mặt dày như trường thành luôn ấy.

Sau khi dục vọng cá nhân bị mọi người biết, mới 16 tuổi, Kim Hào đã bắt đầu học cách theo đuổi người yêu.

Đem chuyện sai phạm lúc say rượu quăng ra sau đầu, sau khi Kim Hào ngăn không cho bạn bè gọi đến hỏi chuyện, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là gọi điện đặt mua 99 đóa hồng, trực tiếp đưa đến cao ốc Vinh thị, chỉ đích danh người nhận là Vinh Thịnh.

Nhân viên cửa hàng bán hoa lễ phép hỏi: “Xin hỏi, ngài có cần đưa thiệp kèm theo hay không?”

Kim Hào vuốt mặt, khó giấu được nỗi kích động, hỏi: “Là loại thiệp riêng tư sao? Viết cái gì đều được hả?”

Cô nhân viên rất tiêu chuẩn hồi đáp: “Vâng.”

Trong đầu bất chợt lóe ra nhiều thứ ‘Em muốn thượng anh!’ ‘Vinh Thịnh, gả cho em đi!’ ‘Vinh Thịnh, cùng nhau hẹn hò đêm nay nhé!’ ‘Oppa, sarang-haeyo!!!’ ‘Chúng ta có thể cùng nhau sinh hầu tử không?’ cùng các loại ngữ khí tương tự như thế, cuối cùng, Kim Hào cảm thấy, lần đầu tặng hoa, vẫn nên lãng mạn rụt rè một chút.

“Tôi sợ anh ấy thẹn thùng…” Kim Hào nói như vậy, cô nhân viên có điểm muốn cười, sau đó liền nghe đến giọng nói cực kỳ êm tai của thiếu niên kia thốt lên “Cô cứ viết một câu ‘Anh Vinh Thịnh,không biết Khang Nhạc Bảo (2) cùng Cao Bang (3), cái nào dùng tốt hơn?’”

(2), (3) Cả hai đều là nhãn hiệu hàng hóa nổi tiếng ở Trung Quốc. Cao Bang là nhãn hàng thời trang nhưng Khang Nhạc Bảo là tên nhãn hiệu BCS dạng lỏng được ưa chuộng ở TQ. Cái này do một bạn chỉ, hai đứa t cũng chả hiểu sao hai cái nhãn hiệu này lại đặt chung một chỗ để nói nữa…

Cô nhân viên có chút không rõ cho lắm, hỏi lại mấy chữ không hiểu để viết chính xác, gói hoa hồng thật đẹp cùng thiệp đính kèm rồi mang đi, xuất phát từ hiếu kỳ muốn tìm tòi một chút, cái gì gọi là Khang Nhạc Bảo cùng Cao Bang —— đồ chuyên dụng của các đồng chí, tổng cảm giác thế giới này trở nên quá mức mù mịt, một thế giới cô không quen thuộc nữa rồi.

Fan cuồng Kim Hào giả vờ rụt rè, sau khi rửa mặt đã thấy bắt đầu hối hận, chuyện riêng tư như thế hắn nên tự tay viết nha! Không biết chữ cô bán hàng có đẹp hay không nữa! Vạn nhất khó xem thì làm sao! Lỡ Vinh Thịnh nghĩ lầm mớ chữ gà bới đó thành của hắn thì làm sao! Thật là…lo lắng quá đi!

Kim Hào thoạt nhìn có chút phá bình phá suất (4), nên gan của hắn cũng đặc biệt lớn, kỳ thật trong lòng hắn đã lường qua tình huống xấu nhất luôn rồi. Hắn đã suy nghĩ logic thế này, Vinh Thịnh nghe nói có người muốn bao dưỡng mình, khẳng định đối với người kia ấn tượng vô cùng tệ hại, chắn hẳn chẳng chút hảo cảm nào, dù sao mọi chuyện cũng đã xấu đến thế rồi, hắn cứ lên mặt điểm danh luôn đi, ít ra cũng khiến Vinh Thịnh nhớ kỹ hắn, nhớ kỹ trên đời này còn có một người tên là Kim Hào, vì thế cho nên, hắn đã làm xong công tác tư tưởng bị người ta ghét bỏ rồi.

(4) Vò mẻ chẳng sợ nứt: ý chỉ chẳng còn gì phải sợ cả

Kim Hào nhéo nhéo cái mũi đang bắt đầu chua xót, lấy di động ra, lên weibo vốn chỉ có vài ba người theo dõi của hắn, ghi lại một câu: Dù sao, tôi vẫn mãi là kẻ cô độc.

Nhìn màn hình di động trên tay đang hiện lên một dãy số, Kim Hào hung hăng dụi dụi hai mắt, đây là thứ mà hắn đã lén lút mất rất nhiều khí lực, cuối cùng mới lấy được, là số điện thoại tư nhân của Vinh Thịnh! Trời đất quỷ thần ơi! Vinh Thịnh muống mắng hắn sao? Hay là muốn thưởng thức kẻ không có mắt là hắn? Hay là muốn trực tiếp kêu hắn đừng làm phiền y? Lỡ hắn kích động quá mức, để lộ ra bản tính thì biết làm sao!

Trong đầu miên man suy nghĩ, chờ đến lúc Kim Hào muốn nhấn nút trả lời, màn hình tắt ngỏm từ lâu…

Kim Hào vẫn còn đang kích động, hắn cảm thấy mình nên rụt rè năm giây rồi hẵng bắt máy, nói câu đầu tiên phải cho tốt vào: “Alo, tôi là Kim Hào, xin hỏi anh là…?”

Sau đó màn hình lại sáng, cũng là số vừa nãy gọi, Kim Hào giật mình ấn nút nghe xong, buột miệng thốt ta một câu: “Vinh Thịnh, anh tắt máy đi, em còn chưa chuẩn bị xong mà.”

“Đô —— đô —— đô ——” Đầu bên kia thật sự cúp máy…

Kim Hào muốn khóc thật rồi! Hắn quã thực không xứng làm fan cuồng mà!! Cư nhiên dám yêu cầu Vinh Thịnh cúp máy!!!

Kim Hào không có thời gian tự trách lâu lắm, bởi vì màn hình lại sáng lên lần nữa, Kim Hào quyết định nhanh chóng bắt máy, mở miệng chính là thanh thúy nói ra một câu: “Anh Vinh Thịnh, em sai rồi.”

Vinh Thịnh cười khẽ, lời nói quả quyết đập thẳng vô mặt Kim Hào: “Nghe nói cậu muốn bao dưỡng tôi?”

Kim Hào nghe chất giọng trầm thấp của Vinh Thịnh, cảm thấy như bị điện cao thế giật tưng tưng, đầu óc choáng váng, theo bản năng đáp lại: “Ừm, em muốn bao dưỡng anh…”

Giọng thiếu niên kia vẫn còn nét trong trẻo mềm mại, xuyên qua điện thoại, truyền đến tai Vinh Thịnh, sắc mặt y không khỏi nhu hòa xuống, thanh âm cũng mang theo mấy phần ấm áp: “Vậy cậu lấy gì để bao dưỡng tôi?”

Kim Hào ngốc hồ hồ đáp: “Em có tiền, anh muốn không?”

Lại nửa ngày không nghe được tiếng đáp lại, Kim Hào cầm điện thoại, ngốc lăng lăng.

Cửa văn phòng bên kia bị người gõ nhẹ rồi chợt mở ra, Vinh Thịnh ngẩng đầu, liền thấy một bó hoa hồng lớn được người ôm vào, thư ký trưởng nói: “Vinh tổng, có người tặng hoa cho ngài.”

Vinh Thịnh cười cười, giơ tay ôm lấy: “Ra ngoài đi.”

Thư ký trưởng nhìn biểu tình Vinh tổng nhu hòa như thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng thân làm một thư ký xứng chức, anh ta nhanh chóng đi ra, trong lòng âm thầm dự đoán, người tặng hoa kia chính là tổng tài phu nhân tương lai đó nha!

Kim Hào nhìn nhìn di động, xác định vẫn còn đang trong cuộc gọi, lại hỏi: “Em chỉ có tiền thôi, anh muốn không?”

Vinh Thịnh một tay mở thiệp, nghe thiếu niên hỏi với giọng điệu khá là vội vàng, bèn cười cười nói: “Tôi không cần tiền.”

Kim Hào khụt khịt mũi, đây là điều trong dự kiến rồi, sau đó Kim Hào lại nghe đầu bên kia nói: “Tôi chỉ muốn cậu, có thể hay không?”

Kim Hào cảm giác di động của hắn hình như bị hư thì phải, lại nghe bên kia nói thêm một câu: “Tôi cũng không biết Khang Nhạc Bảo cùng Cao Bang, loại nào dùng tốt, nói không chừng Durex (5) cùng Okamoto (6) cũng không tồi, tôi có thể thử cùng cậu xem sao?”

(5) Durex là một thương hiệu bao cao su phổ biến thế giới.

(6) Okamoto là một thương hiệu bao cao su của Nhật Bản, là một trong những loại bao cao su mỏng bậc nhất thế giới, với độ dày 0,03 mm và 0,02 mm PU bởi công nghệ đột phá mang tên SHEERLON.

Kim Hào muốn điên luôn rồi, ngươi ở đầu bên kia đang bàn về bao cao su, còn hắn ở đầu bên đây lại có cảm giác hoa nở xuân về, phảng phất như đang trong mộng.

Hết chương 2

Bạch: Bà con, thế này nhé, t dự định dẫn link trong nhà qua bên Blogspot hết, các cô thấy tiện k? Cho t ý kiến đi

Minh họa:

99 đóa hoa hồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.