Tạ Huân Triết không trả lời, gã tiến lên ôm Diệp Thiều An vào trong ngực, thần sắc chùng xuống, áp suất thấp sắp tràn ra tới nơi, trên mặt viết anh không cao hứng em mau mau an ủi, khiến Diệp Thiều An rất bất đắc dĩ, hắn quay người ôm lấy Tạ Huân Triết, vừa bất đắc dĩ vừa cười trêu nói: “Lại dỗi gì rồi, tiểu tổ tông của tôi?”
Tạ Huân Triết không nói lời nào, chỉ trầm mặc ôm Diệp Thiều An, Diệp Thiều An lúc này mới dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, ý tứ hàm xúc trêu đùa trên mặt cũng phai nhạt dần, hắn khẽ cau mày, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói thẳng?”
“A Triết.” Diệp Thiều An đẩy Tạ Huân Triết ra, hành động này không thể nghi ngờ là đã kinh động Tạ Huân Triết, khi Tạ Huân Triết lại muốn ôm lấy Diệp Thiều An, Diệp Thiều An đã đẩy Tạ Huân Triết lên trên vách tường, gằn từng chữ một: “Nói cho tôi biết.”
Tạ Huân Triết có chút mờ mịt nhìn Diệp Thiều An, đôi mắt đen láy ấy mang theo vài tia sương mù ướt át, sương mù và mờ mịt trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn có mấy phần nhu nhược, mờ mịt luống cuống như một con động vật nhỏ,
Diệp Thiều An kết kết thật thật sửng sốt một chút, hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Tạ Huân Triết.
“Xảy ra chuyện gì?” Con ngươi đen đẹp đẽ của Diệp Thiều An lập loè lãnh ý cực kỳ khác lúc thường, hắn một tay chống lên vách tường, dùng thân thể ép Tạ Huân Triết vào trong góc tường, một tay khoát lên trên bả vai Tạ Huân Triết, trong thanh âm thậm chí mang theo mấy phần cấp thiết, “Tôi ở đây, nói với tôi.”
Đôi mắt của Tạ Huân Triết dần dần có tiêu cự, nhưng vẫn hiện ra vẻ mờ mịt vô cùng, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng yên lặng nhìn gã chăm chú, gằn từng chữ một: “Nói cẩn thận, giữa chúng ta, không cho phép giấu giếm bất kỳ một thứ gì.”
Ánh mắt Tạ Huân Triết hơi thiểm (lóe sáng) một cái, tầm mắt hơi lệch xuống, rơi xuống trên tay Diệp Thiều An, không nhìn thấy ánh mắt của gã, Diệp Thiều An tựa hồ có hơi bất mãn, hắn khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt của Tạ Huân Triết chăm chú,
Sau đó, Diệp Thiều An nở nụ cười.
Bàn tay Diệp Thiều An dùng sức nâng cằm Tạ Huân Triết lên, buộc Tạ Huân Triết hướng ánh mắt về phía mình, lặp lại từng chữ một: “Nói cẩn thận, đừng có mà úp úp mở mở.”
“Hay là nói, mình đã không còn muốn chia sẻ cho tôi chuyện của mình nữa rồi?”
Diệp Thiều An hơi mím môi, trong thanh âm mang theo vài phần khổ sở, hắn cúi thấp đầu xuống, che khuất cảm xúc trong con ngươi, khí lực trên tay cũng càng ngày càng nhỏ, đốt ngón tay hiện ra màu trắng nhợt nhạt, bộ dáng vô cùng thương tâm.
Mí mắt Tạ Huân Triết giật lên, trong mắt lóe ra mấy phần hung ác, sau đó gã đột nhiên ra tay, đem Diệp Thiều An ôm thật chặt vào trong lòng, lực khí của gã quá lớn, ôm rất thành khẩn, phảng phất như một giây sau Diệp Thiều An sẽ biến mất vậy, điều này khiến Diệp Thiều An có hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ đưa tay ra, tính thăm dò sờ sờ phía sau lưng Tạ Huân Triết.
Tấm lưng vốn đang căng thẳng của Tạ Huân Triết trong nháy mắt đó lại căng thẳng hơn một chút, sau đó mới chậm rãi thanh tĩnh lại, gã dán vào bên tai Diệp Thiều An, âm thanh thấp khàn: “An An, em có thích thế giới trước kia không?”
Thế giới trước kia?
Diệp Thiều An sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu: “Thích.”
Tạ Huân Triết khóe môi mím lại cực khẩn, gã lại nói: “Em có thích một thế giới không có tang thi và thú biến dị không?”
“Thích.” Diệp Thiều An trầm giọng đáp lại.
Vậy nếu có thể đem tôi đổi lấy nó, em có nguyện ý không?
Tạ Huân Triết há miệng, lại không phát ra âm thanh.
Gã nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh quản dày hơi chấn động, trong cổ họng ngứa ngứa như bị cái gì đó nghẹn lại, gã khẽ cười nói: “… Vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực, có được không?”
Diệp Thiều An tránh ra khỏi ngực gã, nhìn gã thật sâu, trầm giọng nói: “Được.”
“Mình vẫn chưa nói cho tôi biết, mình ngày hôm nay bị làm sao?” Diệp Thiều An vội vàng hỏi.
Tạ Huân Triết nhìn Diệp Thiều An, con ngươi đen nhánh có một tầng hơi nước mỏng manh, thoạt nhìn vô cùng nhu nhược ôn hòa, gã cười: “Anh chỉ muốn An An lo lắng cho anh một chút mà thôi.”
“Em mỗi ngày đều bận này bận kia, có phải sắp quên mất anh rồi không, hả?” Tạ Huân Triết cắn cắn vành tai Diệp Thiều An, trong lời nói mang theo uy hiếp.
Diệp Thiều An đột nhiên thở dài một hơi, đưa tay sờ mó mái tóc của gã, vô lực nói: “Nếu mình không muốn nói, vậy tôi cũng không ép mình nữa.”
“Nếu như mình muốn nói, hi vọng người đầu tiên mình tìm đến sẽ là tôi.”
Thân thể Tạ Huân Triết căng thẳng, dùng sức chôn mình trên bả vai của Diệp Thiều An,
Đồ ngốc, trừ em ra, tôi còn có thể tìm ai?
“Đến đây.” Diệp Thiều An đột nhiên dắt Tạ Huân Triết ra ngoài, hơi ngụy trang một chút, hắn lôi kéo Tạ Huân Triết đến khu nhà cho người bình thường, đường phố nơi này rất sạch sẽ, thỉnh thoảng còn có mấy thằng nhóc ăn mặc gọn gàng đơn giản vui đùa chạy qua, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười, bên trong những nụ cười đó tràn đầy vui sướng với sinh hoạt hiện tại và chờ đợi với tương lai sắp đến.
Nơi này thoạt nhìn không khác khu nhà cho dị năng giả là bao, chỉ là khu nhà cho dị năng giả không có nhiều người tự do hoạt động như thế này thôi, phần lớn dị năng giả đều ra ngoài săn giết tang thi, mà người bình thường thì lại lưu lại kiến thiết căn cứ, bây giờ dị năng giả vẫn chưa về, thế nhưng người bình thường đã đến giờ cơm, cho nên khu nhà cho người bình thường có rất nhiều người đi lại.
“Mỗi khi tâm tình không tốt, tôi sẽ đến chỗ này.” Trong thanh âm của Diệp Thiều An mang theo vài phần nhẹ nhàng: “Chúng ta đã đi qua những trụ sở khác không chỉ một lần, cũng đã thấy trạng thái cuộc sống của người bình thường trong căn cứ đó, sinh sống ở tầng chót của xã hội, tê dại tuyệt vọng, ăn bữa sáng lo bữa tối, cho dù trả giá mười hai vạn phần nỗ lực, cũng chưa chắc có thể đổi được một ít lương thực, thậm chí còn bị dị năng giả đạp ở dưới bàn chân tùy ý đùa bỡn tìm niềm vui, có khi còn không được coi là con người.”
“Mỗi khi nhìn thấy tình cảnh đó, tôi đều sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.” Diệp Thiều An dừng một chút, lại nói: “Kỳ thực trong mạt thế, đáng sợ nhất không phải là tang thi, động thực vật biến dị, hay những thứ uy hiếp đến sinh mạng và sự an toàn của nhân loại.”
“Đáng sợ nhất chính là nỗi tê dại, là sự tuyệt vọng, là tự giết lẫn nhau, là sự sỉ nhục đùa bỡn mà dị năng giả dành cho người bình thường, những thứ này so với những nguy hiểm hữu hình đó còn đáng sợ hơn.” Diệp Thiều An bước chân ngừng lại, từ vị trí của bọn họ, vừa vặn có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đang dẫn một tiểu cô nương rất đáng yêu về nhà, trên mặt đôi nam nữ mặc dù có sắc thái uể oải, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.
“Toàn thế giới, có bao nhiêu dị năng giả? Lại có bao nhiêu người bình thường? Có người từng làm thống kê, bình quân trong mấy trăm người mới xuất hiện một vị dị năng giả, nói cách khác, nguyên bản tỉ lệ giữa người bình thường và dị năng giả hẳn là XXX: 1, thế nhưng bây giờ, tỉ lệ giữa người bình thường và dị năng giả chỉ còn lại XX: 1, những người bình thường đó đã biến đâu mất rồi? Một nửa chết trong tay tang thi và động thực vật biến dị, nửa còn lại có lẽ đã chết trong tay chính đồng loại là dị năng giả rồi.”
“Mỗi lần đến những trụ sở khác, tôi đều phi thường khổ sở, chỗ đó giống như ban đêm tối đen khó nhìn, dù có chờ đợi trong sự dày vò như thế nào, rất nhiều người không thể cố gắng nổi nữa, không còn nhìn thấy ánh bình minh lúc rạng đông được nữa rồi.” Diệp Thiều An dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Chỉ có ở đây, tôi mới có thể nhìn thấy một chút chút ánh rạng đông.”
“Dị năng giả cường hãn chỉ dùng để tàn sát tang thi, bọn họ muốn nắm giữ đặc quyền, thế nhưng lấy nắm giữ đặc quyền làm tiền đề, bọn họ là kẻ bảo vệ, bảo vệ căn cứ bảo vệ người bình thường, khi bọn họ chỉ ngón tay về phía người bình thường, trong một khắc nhắm dị năng vào người bình thường đó, bọn họ đã mất đi thân phận kẻ bảo vệ rồi, cũng mất đi thân phận nắm giữ đặc quyền.” Diệp Thiều An nặng nề nói: “Một dị năng giả như vậy, không xứng đáng với thân phận dị năng giả của mình.”
“Chúng ta rất từ lâu đã biết, mọi người bình đẳng với nhau, thế nhưng khi đại giới chia nhân loại thành các tầng lớp xã hội, thời điểm người bề trên có thể không kiêng kị mà hành hạ kẻ bề dưới, thời điểm pháp luật, đạo đức, tư tưởng tất cả đều không đáng một đồng, thì đây chính là thời điểm đáng sợ nhất, tối tăm nhất trong tận thế.” Diệp Thiều An đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: “Thế nhưng mỗi khi tôi đứng ở chỗ này, tôi biết, dị năng giả của chúng ta vẫn là dị năng giả, bọn họ vẫn nỗ lực bảo vệ căn cứ, người bình thường của chúng ta vẫn là người bình thường, bọn họ đang cố gắng kiến thiết căn cứ, bởi vì dù có là người bình thường hay là dị năng giả, bọn họ đều là nhân loại, đều là đồng bào.”
“Trong khoảnh khắc xấu xí nhất, lại có thể nhìn thấy ánh rạng đông đẹp nhất.” Diệp Thiều An kéo tay Tạ Huân Triết lại, ôn nhu nhìn gã, chậm rãi nói: “Cho nên, cho dù tôi có thích thế giới trước kia, cho dù tôi có ngóng trông một thế giới không có tang thi không có động thực vật kỳ quái trong tương lai, tôi vẫn yêu cái thế giới sắp xuất hiện ánh bình minh này.”
“Nhờ căn cứ Tầm An, rất nhiều căn cứ càng ngày càng coi trọng người bình thường, chuyện ức hiếp trước kia nay đã dần ít đi, thế giới đang phát triển theo hướng tốt đẹp.” Diệp Thiều An thả tay Tạ Huân Triết ra, đưa đến trước mặt gã, lại cười nói: “Tuy rằng không biết có thể nhìn thấy ngày đó không, cũng không biết mình đang phiền não chuyện gì, thế nhưng mình có nguyện ý, cùng tôi nỗ lực vì một tương lai tốt đẹp không?”
Tạ Huân Triết yên lặng nhìn bàn tay của Diệp Thiều An, đột nhiên nở nụ cười, thế nhưng gã không nắm lấy tay của Diệp Thiều An, mà chỉ nhìn Diệp Thiều An, ôn nhu nói: “An An, em còn nhớ sao, hồi trước, lúc bá phụ bá mẫu bất ngờ qua đời, tôi cũng chìa tay ra với em như thế này.”
Trong mắt Tạ Huân Triết đột nhiên nhiễm phải màu sắc hoài niệm, “Em lúc đó nắm chặt tay của tôi, tôi rất vui vẻ.”
“Tôi vẫn luôn muốn độc chiếm em, không cho kẻ nào nhìn thấy em, chỉ muốn giam em vào một nơi chỉ mình tôi nhìn thấy, cho nên vào lúc ấy, em vùi đầu trong nhà, không đi học, không ra khỏi cửa, tôi sướng đến phát điên lên được.”
“Tôi vui vì tôi có thể độc chiếm em.” Âm thanh của Tạ Huân Triết vô cùng dịu dàng, “Thế nhưng sau khi em đi học, ban đầu, bên cạnh em chỉ có tôi, sau đó, lại có người khác.”
“Tôi rất không vui, tôi muốn bên cạnh em chỉ có tôi, cho nên, tôi dùng một vài thủ đoạn nhỏ…”
“Tôi biết.” Diệp Thiều An ôn nhu đánh gãy Tạ Huân Triết, ánh mắt ôn hòa tĩnh lặng: “Thế nhưng những người đó làm sao có thể so với mình chứ?”
“Không, em không biết.” Tạ Huân Triết bình thản nói, thanh âm của gã không có một tia chập trùng, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Bọn họ đứng ở một góc nhỏ bí mật trên đường phố, Tạ Huân Triết từ lúc bắt đầu nói chuyện đã dựng lên vách ngăn ở chỗ này, dị năng hệ tinh thần nha, mê hoặc người bình thường quả thực là dễ như ăn cháo.
Nụ cười trên khóe miệng gã càng thêm nhu hòa, con ngươi đen bóng lóe ánh sáng ôn nhu: “Tôi là tang thi vương.”
Gã nắm lấy tay Diệp Thiều An, không cho Diệp Thiều An tránh thoát mà đặt lòng bàn tay của hắn lên lồng ngực của mình, ôn nhu nói: “Chỉ cần có tôi, cái thế giới mà em mong đợi đó, sẽ mãi mãi không tồn tại.”
Tác giả có lời muốn nói: Tạ: Tôi và thế giới em kỳ vọng, không thể cùng nhau tồn tại, có tôi thì không có ánh bình minh, An An, em sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Hệ thống 001: Kí chủ của tui 6666666!!! V587 không giải thích! Soái khóc!
*V587: Từ lóng, ý nói bạn rất ngầu hoặc dũng cảm.