Tạ Huân Triết tự nhận mình không phải là một kẻ thích hứa hẹn, thế nhưng thời điểm đối mặt với Diệp Thiều An, gã lại giống như người bình thường luôn hi vọng lưu lại hình tượng vĩ đại sáng lấp lánh trước mặt người yêu, cũng biến thành thích hứa hẹn.
Trên thực tế, mỗi khi đối mặt với Diệp Thiều An, tất cả đồ vật gã đã từng không trọng thị đều trở nên coi trọng, gã nâng Diệp Thiều An trong lòng bàn tay mình, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo nhỡ không cẩn thận lại khiến hắn bị tổn thương dù chỉ một tẹo.
Chỉ có Diệp Thiều An mới có thể dễ dàng khiêu khích tâm tình của gã, làm cho gã từ bình tĩnh biến thành nổi giận, lại có thể chỉ cần dăm ba câu đã khiến gã từ nổi giận biến thành vui sướng, gã giống như con rối dây trong tay Diệp Thiều An, tâm tình biến hóa chỉ bằng một ý nghĩ của Diệp Thiều An.
Thẳng thắn mà nói, cái cảm giác toàn tâm toàn ý đem tất cả của mình đặt vào lòng bàn tay của người khác chẳng tốt đẹp gì cho cam, đặt biệt với loại nam nhân có thể nói là có dục vọng chưởng khống và ý muốn khống chế rất mãnh liệt như Tạ Huân Triết, thế nhưng không biết tại sao, chỉ cần đối diện với Diệp Thiều An, lại trở nên ôn nhu ôn hòa không giống chính mình, ngay cả một cái quyết định cũng phải ngẫm nghĩ liên tục ba, bốn lần, nhìn thấy Diệp Thiều An khổ sở, so với bị đâm một đao còn khiến Tạ Huân Triết khó chịu hơn.
Tạ Huân Triết cũng không biết tại sao, gã không biết vì sao mình lại có chấp niệm với Diệp Thiều An lớn đến vậy, thế nhưng hình như lúc gã còn rất nhỏ rất nhỏ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiều An, trong lòng gã liền có một thanh âm,
—— là em ấy! Là em ấy! Chính là em ấy!
—— bảo vệ em ấy thật tốt! Bảo vệ em ấy thật tốt! Không được để cho em ấy chạy!
Từ khi còn là một hài đồng ngốc ngốc đến khi biến thành một thanh niên nhẹ nhàng bây giờ, Tạ Huân Triết giữ Diệp Thiều An mười mấy năm, gã thật sự cho rằng Diệp Thiều An là duy nhất của mình, coi trọng hơn bất cứ thứ gì, dục vọng chưởng khống và ý muốn khống chế của gã đều rất mãnh liệt, gã không hi vọng có bất cứ một chuyện gì lọt ra khỏi phạm vi khống chế của mình, thế nhưng thời điểm đối diện với Diệp Thiều An, gã căn bản không cam lòng dùng những thủ đoạn đó lên người này,
Năm đó cha mẹ Diệp Thiều An qua đời, Diệp Thiều An khóc ngất đi trong bệnh viện, Tạ Huân Triết lần đầu tiên nếm trải tư vị bị ăn tươi nuốt sống, trái tim như bị ném vào trong chảo dầu sôi, đau đớn đến tê dại, gã nhìn Diệp Thiều An nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nơi sâu xa nào đó trong đáy lòng lại liên hệ hắn với thi thể trắng bệch trong mộng, một khắc kia, Tạ Huân Triết suýt nữa phát điên!
Từ nay về sau, gã cho dù có muôn vàn tính kế, tất cả thủ đoạn, cũng không nỡ lòng dùng trên người Diệp Thiều An.
An An của gã kiên cường nhưng cũng yếu đuối, nhất định phải cẩn thận che chở, nếu không, nói không chừng một ngày kia, An An của gã sẽ biến mất.
Qua nhiều năm như vậy, gã đúng đã làm như thế, gã thậm chí ngay cả tỏ tình cũng không dám, chỉ có thể mặc cho tình yêu điên cuồng nhấc lên từng cơn sóng thần dưới đáy lòng, mượn buổi tối che đậy nhỏ giọng kể ra khát cầu và dục vọng của mình.
Nếu không, Tạ Huân Triết lo lắng mình sớm muộn cũng phát điên, gã điên cũng không đáng sợ, chỉ sợ xúc phạm tới An An.
Có lúc, Tạ Huân Triết còn hoài nghi, gã sinh ra vì Diệp Thiều An.
Dường như đời trước gã thiếu nợ Diệp Thiều An cái gì đó, đời này đến trả nợ, cho nên mới coi hắn như bảo bối cẩn thận che chở vào ngực mình, muốn thay hắn che đậy hết thảy mưa gió,
Trong lòng gã, luôn có một âm thanh nho nhỏ đang nhắc nhở gã, An An của gã trên thực tế cực kỳ yếu đuối.
—— bảo vệ An An cho tốt, bảo vệ An An cho tốt;
—— người muốn hại em ấy quá nhiều, khó lòng phòng bị;
—— ngàn vạn lần, tuyệt đối không được tổn thương An An.
Tạ Huân Triết khe khẽ thở dài, chỉ có ở vào thời điểm này, mượn cái gọi là tình huynh đệ, gã mới dám nói ra một ít lời giấu kín trong lòng,
An An, tôi sẽ bảo vệ em, tôi sinh ra vì em.
Hít một hơi thật sâu khí tức ở cổ Diệp Thiều An, Tạ Huân Triết đè nén dục vọng đang lan tràn trong lòng mình, nhẹ nhàng thả Diệp Thiều An ra, nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ, chúng ta cần phải tìm một vũ khí tiện tay, tìm xem có gì dùng được không.”
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, vào lúc này, Trương Thiên Nam đột nhiên nói: “… Chúng ta chỉ là một đám sinh viên, đi ra ngoài sẽ chết đó, có nhiều xác sống như vậy!!”
“Chúng ta báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát cầu cứu đi!”
“Báo cảnh sát?” Tạ Huân Triết tự tiếu phi tiếu câu lên khóe môi, gã chỉ chỉ cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Cậu nhìn tầng dưới một chút đi, có bao nhiêu con tang thi, hơn nữa đây cũng chỉ giới hạn trong phạm vi trường học mà thôi.”
“Vậy cậu có biết, trong thành phố này có bao nhiêu dân cư không, bao nhiêu nhân khẩu, bao nhiêu khu buôn bán, bao nhiêu trường học không? Cậu có biết trong thành thị này có bao nhiêu người không hả? Cậu có biết bao nhiêu người bị biến thành tang thi không? Làm sao cậu biết bây giờ bốt cảnh sát không lâm vào tình trạng hỗn loạn?” Tạ Huân Triết tháo một tấm gỗ trên tủ quần áo ra, bóp bóp, khẽ cau mày, ném tấm gỗ sang một bên, “Tận thế đến rồi, cậu còn hi vọng sẽ có người đến cứu cậu?”
“Đừng ngây thơ nữa, Thiên Nam.” Có lẽ vì mấy câu nói vừa rồi của Diệp Thiều An khiến tâm tình của Tạ Huân Triết rất tốt, gã thậm chí còn có tâm tình đi đánh thức Trương Thiên Nam, “Cầu người không bằng cầu mình, đều đã là tận thế, còn có thể đặt hi vọng vào ai?”
“Nói cách khác, đây cũng chỉ là một thành thị của Hoa quốc mà thôi, hiện tại có bao nhiêu thành thị bị luân hãm? Có bao nhiêu thành thị chờ cứu viện? Nếu đã xảy ra trong phạm vi toàn cầu, như vậy làm sao cậu biết trong quân đội hoặc chính phủ lại không xuất hiện tang thi? Cho dù chỉ là mấy con tang thi, nhỡ người trải qua huấn luyện đặc thù lúc biến thành tang thi trở nên lợi hại hơn thì sao? Như vậy đang trong thời điểm không hề phòng bị, đã có bao nhiêu người bị chúng nó cắn?”
“Chờ cái cậu gọi là cứu viện đến, nói không chừng cậu đã bị chúng nó gặm đến xương cốt cũng không còn.” Tạ Huân Triết chuyển sang phá hủy ghế tựa, đồ vật tiện tay trong túc xá thật sự không nhiều, trường học quản quá nghiêm, mỗi ngày đều kiểm tra ký túc xá, cơ hồ không có đồ vật gì có thể sử dụng, quả nhiên lát nữa phải đi tìm bảo vệ hoặc đến phòng bảo vệ nhìn qua một chút, “Còn có, lương thực dự trữ trong ký túc xá của cậu, đủ để cậu ăn mấy ngày?”
Sắc mặt Trương Thiên Nam trong nháy mắt xám xịt, Diệp Thiều An im lặng không lên tiếng lấy ba lô của mình, bắt đầu bỏ đồ vật vào trong, coi như nhờ phúc của nguyên chủ, mấy thứ như mì ăn liền, xúc xích, bánh bích quy này, hắn thực sự tồn kho không ít.
“Trong túc xá không có vũ khí gì tiện tay, có thể lấy tạm cái gì thì lấy đi, có lẽ lát nữa phải đến phòng cảnh vệ hoặc phòng bảo vệ tìm một chút, thử xem tìm được cái gì không, sau đó đi tìm xe, cũng không thể dựa vào cặp giò heo này chạy biến đại giang nam bắc (?), cuối cùng có lẽ nên vào căng tin trường học xem thử xem, chuẩn bị một chút đồ ăn, đừng để trước khi bị tang thi ăn, mình đã đói bụng đến mức đi ăn đồng bạn.” Tạ Huân Triết lời còn chưa dứt, Trương Thiên Nam yên lặng nhặt tấm gỗ tủ quần áo bị Tạ Huân Triết ném qua một bên lên, Tạ Huân Triết liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ tự tiếu phi tiếu nói: “Nếu như không còn vấn đề gì, tớ đi mở cửa đây.”
“Sau khi mở cửa, nỗ lực chạy trốn đi.” Tạ Huân Triết tự tiếu phi tiếu nói: “Tang thi bên ngoài cũng không hề ít đâu, chúng ta còn đang ở tầng 4.”
Tạ Huân Triết dừng một chút, vẫn chưa nói tiếp, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chờ đã! Huân Triết! Chúng ta một khi tách ra, vậy hẹn nhau tập hợp ở đâu?!” Trương Thiên Nam lớn tiếng hỏi.
“Cậu cảm thấy, tang thi sẽ đứng bất động dành thời gian cho cậu tập hợp sao?” Tạ Huân Triết có chút không kiên nhẫn nói: “Cậu chỉ cần tùy ý đứng ở một chỗ không đến hai giây đồng hồ, bảo đảm tang thi lập tức gặm cậu, còn tập hợp?”
Trương Thiên Nam ngậm miệng, y và Ngô Chương Vũ ăn ý một trước một sau lôi kéo kéo một cái, liền đẩy Diệp Thiều An ra sau, Diệp Thiều An khẽ cau mày, cũng không thèm nói gì, chỉ là con ngươi của Tạ Huân Triết phút chốc nguy cơ bắn ra bốn phía, tang thi bên ngoài phảng phất như cảm ứng được gì đó, tiếng kêu gào càng làm người ta sợ hãi.
“Ba, hai, một!”
Tạ Huân Triết đột nhiên kéo cửa ra, đập một cái chân ghế ra ngoài, Trương Thiên Nam cũng trong nháy mắt đập tấm gỗ tủ ra ngoài, sau đó cùng Ngô Chương Vũ chạy ra khỏi ký túc xá, Diệp Thiều An còn bị Ngô Chương Vũ va vào một phát.
Một giây sau, Tạ Huân Triết lôi kéo Diệp Thiều An chạy theo một hướng khác, tiếng tang thi kêu gào phía sau cực kỳ làm người ta sợ hãi, Tạ Huân Triết lôi kéo Diệp Thiều An lên thẳng tầng trên.
“Chúng ta đầu tiên đến phòng bảo vệ đã.” Tạ Huân Triết một bên dùng sức chạy trốn một bên giải thích: “Tìm xem có vũ khí với chìa khóa xe không.”
Tầng một của ký túc xá có xây dựng một phòng bảo vệ bên ngoài, tầng bảy tầng cao nhất cũng có một phòng bảo vệ, để cho tiện quản lý cùng kiểm tra phòng.
“Vẫn được sao?” Tạ Huân Triết khẽ cười nói: “Bình thường bảo cậu theo tớ ra ngoài rèn luyện cậu còn không chịu, bây giờ ăn khổ rồi? Mệt không? Mệt thì nói tớ có thể ôm… Cõng cậu.”
Biết Diệp Thiều An chắc chắn sẽ không đồng ý ôm, Tạ Huân Triết đúng lúc đổi chữ ôm thành cõng.
Diệp Thiều An vẫn như cũ kiên định cự tuyệt, Tạ Huân Triết có chút thất vọng, nói: “Được rồi, nếu như không được, nhớ phải nói cho tớ biết, cậu lúc thường rèn luyện quá ít, đừng cứng rắn chống đỡ.”
Diệp Thiều An có chút miễn cưỡng gật gật đầu, Tạ Huân Triết nói không sai, bộ thân thể này đúng là bình thường rèn luyện quá ít, chỉ kịch liệt chạy mấy trăm bước rồi cấp tốc leo tầng cũng làm cho hắn cảm thấy hơi không khỏe.
Cũng coi như bọn hắn tương đối may mắn, một đường chạy tới, cơ hồ không gặp phải tang thi, chỉ gặp một con, Tạ Huân Triết cùng Diệp Thiều An hợp lực đánh gãy chân, hoàn toàn không đuổi kịp hai người bọn họ.
“Vận khí không tệ.” Tạ Huân Triết nhẹ nhàng nói, trong phòng bảo vệ, gã không chỉ tìm được mấy cái ống tuýp có thể dùng, mà còn tìm được một chiếc chìa khóa xe, xe của vị bảo vệ này bọn họ cũng biết, đỗ ở dưới tầng, “Đi, An An.”
“Đã bảo là đừng cứng rắn chống đỡ cơ mà.” Âm thanh của Tạ Huân Triết đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Cõng, hay là ôm, tùy cậu chọn!”
“Cậu bây giờ đang kéo chậm tốc độ của bọn mình, đằng sau chính là tang thi, cậu còn biệt nữu cái gì?!”
Giống như đang minh họa cho lời nói của Tạ Huân Triết, tiếng kêu gào quen thuộc truyền đến, sắc mặt Tạ Huân Triết đột nhiên biến đổi, không để ý Diệp Thiều An phản đối đã trực tiếp cõng người lên, trầm giọng nói: “Nghe lời, An An, cậu bây giờ nằm trên lưng tớ, mới là tốt cho tớ.”
“Tốc độ của cậu quá chậm, tớ cõng cậu chạy so với hai chúng ta cùng chạy còn nhanh hơn, sau đó còn nhiều thời gian cần phải tốn khí lực để chạy, đừng tốn vào việc giận dỗi, được không?”
“Đằng sau chính là tang thi, thoát thân quan trọng hơn, biết không?”
Diệp Thiều An ngừng giãy dụa, lặng yên nằm nhoài lên lưng của Tạ Huân Triết, sau đó chậm rãi phun ra một hơi.
Độ hảo cảm 99 đó, quả nhiên không phải giả.
“Ngoan.”
Tạ Huân Triết khẽ mỉm cười, trên lưng gã, là cả thế giới của gã,
Thời khắc này, gã đột nhiên hi vọng thời gian có thể dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Huân Triết:
Nếu như em hi vọng tôi là một người tốt, như vậy tôi sẽ là một người tốt;
Nếu như em hi vọng tôi là một người ôn hòa, như vậy tôi chắc chắn ôn hòa thong dong;
Nếu như em hi vọng tôi có thể giúp bọn họ, như vậy tôi chắc chắn vươn tay trợ giúp bọn họ;
Em hi vọng tôi có bộ dạng gì, tôi sẽ biến thành bộ dạng đó;
Em hi vọng tôi sống thành dạng người gì, tôi sẽ sống thành dạng người đó,
Tôi từ nhỏ, sinh ra vì em.