Năm nay lớp VIII làm tiệc liên hoan hết sức long trọng.
Đám trẻ lớp VIII phần lớn là con trai thứ hai hoặc thứ ba, nếu không cũng là con trai út của hào môn thế gia, chẳng có phiền nào phải kế thừa gia nghiệp, được người nhà chiều chuộng đến coi trời bằng vung, bản thân cũng không định thừa kế gia nghiệp cướp đoạt gia sản, vì thế quan hệ với anh cả trong nhà khá tốt, huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu, trưởng bối cưng chiều, cho dù bây giờ đã rời trường học bước chân vào xã hội, nhưng cũng không thay đổi nhiều so với năm đó.
E rằng điểm khác biệt duy nhất chính là bọn họ đều học lên đại học, đăng ký những chuyên ngành mình yêu thích, sau đó dựa vào thế lực của gia đình, tìm một công việc mình cảm thấy hứng thú, sống vừa tiêu sái vừa hạnh phúc.
Cho nên, bọn họ cực kỳ yêu quý và biết ơn Diệp Thiều An.
Nếu không có Diệp Thiều An, bọn họ dù đã lên lớp 12 nhưng vẫn mơ hồ sống qua ngày, năm đó Hoa quốc hủy bỏ danh sách đặc chiêu sinh [1] của các trường đại học lớn, còn tổ chức thi đầu vào cực kỳ nghiêm túc, trong giới bọn họ có một người thi chỉ thiếu vài điểm nữa là vào được đại học A, người nhà muốn nhờ bề trên [2] dàn xếp một chút, kết quả thiếu chút nữa hại cả gia tộc!
[1] Đặc chiêu sinh: học sinh đặc biệt được tuyển thẳng
[2] Bề trên: người làm to trong cơ quan nhà nước, như mấy bác bộ trưởng, thủ trường….
Bởi vậy, thời điểm học sinh lớp VIII bằng thực lực của mình thi đậu đại học, người nhà hết sức vui mừng khen không dứt miệng, khi chuyện xấu của gia tộc kia tuôn ra, không chỉ riêng lớp VIII, người nhà bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu không có Diệp Thiều An, thành tích của bọn họ chắc chắn bết bát không nhìn được, người trong nhà lại vận dụng quan hệ xã hội nhờ vả bề trên, đến lúc đó kết cục của bọn họ là gì, không ai dám nói ra…
Cho nên dù Diệp Thiều An đã năm năm không về nước, tất cả cựu học sinh lớp VIII vẫn tự cảm thấy hắn rất tốt bụng, bây giờ nghe tin hắn về nước thì đều muốn tham gia buổi họp lớn năm nay, rất nhiều bạn học cũ lớp VIII vì bề bộn công việc không thể đi dự cũng dồn dập tìm biện pháp thoát thân, đặc biệt có một người tên Ly Huy ngày kia phải tổ chức hôn lễ, xui tận mạng, anh ta tìm mọi cách ăn vạ mẹ mình đổi ngày kết hôn, nói phải tham dự họp lớp, mẹ anh ta lúc đầu còn không cho, năm nào đám học trò cũ lớp VIII cũng họp lớp, đều là người quen cả, không đi có sao đâu?
Cuối cùng Ly Huy bất đắc dĩ phải báo cáo tin Diệp Thiều An về nước, mẹ anh ta sững sờ, cũng nhớ lại chuyện lớp 12 năm ấy, vung tay lên, xéo xéo xéo, chuyện hôn lễ cứ để mẹ anh đi thương lượng với sui gia.
Giải quyết xong chuyện kết hôn đồng nghĩa với việc có thể đi họp lớn, Ly Huy cao hứng tung hô mẹ là số một, mẹ tuyệt vời nhất, khen mẹ mình hết nước hết cái.
Cứ thế, ngày họp lớp bao người chờ mong cuối cùng cũng đến.
Bạn học cũ lớp VIII diện toàn trang phục dạ hội, giờ hẹn sớm hơn mấy lần trước rất nhiều, Diệp Thiều An còn bận mấy việc linh tinh ở viện nghiên cứu khoa học, một khoảng thời gian sau mới rời căn cứ nghiên cứu khoa học đến chỗ hẹn được, nhìn mọi người ăn mặc chỉnh tề, đồng loạt nhìn về phía mình, không khỏi ngẩn người, cười nói: “Tôi không đến muộn chứ?”
“Không không không không!” Biệt Tương Chi liên thanh phủ nhận, sau đó bá vai bá cổ Diệp Thiều An, lớn tiếng nói, “Các vị, lớp trưởng đại nhân của chúng ta đã trở về, phạt cậu ta mời tập thể lớp mình một chén có chịu không?”
“Chịu!” Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang tận mây xanh.
Lúc Diệp Thiều An đi vào không đóng chặt cửa, mấy bộ đội đặc chủng đứng bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, dòm qua khe cửa xác nhận an toàn mới khẽ lắc đầu một cái, sau đó tản ra mỗi người canh một phía.
Hôm nay nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn của Diệp Thiều An, chứ không phải khiến hắn mất hứng.
Cực học sinh lớp VIII tuy mấy năm qua đều tham gia họp lớp nhưng chưa bao giờ tụ tập đầy đủ như hôm nay, thế mà vẫn giống hồi cấp ba, là một lớp học rất có mối liên kết, sau đó nhờ có Diệp Thiều An, cả lớp giống như những con châu chấu trên một chiếc dây thừng, dù lâu không gặp nhau cũng không cảm thấy lúng túng gì, mọi người vui vẻ cười cười nói nói, dường như họ vẫn còn là những cô cậu học trò lớp 12 năm nào.
Mọi người đang high uống không ít, rất nhiều người cầm ly rượu đến nói cảm ơn với Diệp Thiều An, không ít người móc tim móc phổi nói những lời từ tận đáy lòng với Diệp Thiều An, chẳng có âm mưu tiền tài danh vọng – những thứ thường xuất hiện trong buổi họp lớp của giới thượng lưu, tất cả mọi người như trở về tuổi 17 hồn nhiên trong sáng, tay nắm tay, vai sóng vai, đi cùng đi.
Trong vô thức, bầu không khí ấy đã lây nhiễm Diệp Thiều An.
Chơi với nhau đến tận khuya mọi người mới giải tán, Biệt Tương Chi cứ nói phải đưa hắn về tận nhà, Diệp Thiều An cự tuyệt nhiều lần, cuối cùng bất đắc dĩ khuyên: “Tôi nói thật mà, tôi có người đón rồi, ông động não một chút đi, hai ta là bạn bè ông giúp tôi là chuyện thường tình, nếu tôi không có người đón tôi sao lại không nhờ ông đèo về chứ?”
“Hứ, chuyện thường tình cái giề!” Biệt Tương Chi cười chửi một câu, nhưng cuối cùng cũng yên lòng nghe theo, sau khi biết Diệp Thiều An sẽ không khách khí với mình, trực tiếp vẫy vẫy tay, nói: “Vậy tôi về trước đây.”
“Về đi về đi, sâu rượu không về nhà thì đi đâu?” Diệp Thiều An ghét bỏ nói.
“Ông mới là sâu rượu ế!” Biệt Tương Chi há mồm mắng một câu, liền chui vào trong xe, bảo tài xế đèo cậu ta về nhà.
Diệp Thiều An nhìn thấy tất cả mọi người đều đã được đưa đón về hết, thẳng thắn tìm phòng vệ sinh rửa tay, bầu không khí ban nãy high quá, nhu cầu sinh lý cũng bị lãng quên mất, bây giờ mới có cảm giác phải giải quyết nhu cầu sinh lý.
Diệp Thiều An ra khỏi toilet đến bồn rửa tay rửa tay, đứng bên bồn rửa tay là một người đàn ông cao lớn, hai tay gã ôm quyền, lười nhác dựa lên thành bồn, đôi mắt tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Diệp Thiều An,
Dáng đứng thoạt nhìn rất lười biếng, nhưng khí tức lại xâm lược khó chịu.
Văn Khang Bình.
Diệp Thiều An than thờ phun ra ba từ này trong đầu, khí định thần nhàn đi đến bên cạnh Văn Khang Bình, tiếng nước chảy vang lên, Diệp Thiều An ung dung thong thả rửa tay.
Hắn biết Văn Khang Bình đã chờ ở đây cả một buổi tối rồi.
Thời điểm Diệp Thiều An nhìn về phía Văn Khang Bình, Văn Khang Bình cũng đang ngắm nhìn Diệp Thiều An.
Thoạt nhìn Diệp Thiều An chẳng thay đổi gì.
Văn Khang Bình tham lam nhìn người trước mặt, nhưng vẫn phải khắc chế ánh mắt và động tác của mình, ngay từ ánh nhìn đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiều An hạ thể của gã đã cứng đau, mỗi một tế bào khắp cơ thể từ trên xuống dưới đều đang kêu gào kéo người thanh niên này vào trong ngực của mình, tùy ý làm nhục hắn, làm đến khi hắn gào khóc rên rỉ, không xuống được giường mới thôi.
Diệp Thiều An từng bước từng bước đi về phía Văn Khang Bình,
Cơ thể Văn Khang Bình căng thẳng trong vô thức, gã thấy chàng thanh niên gã nâng niu trên đầu quả tim rất nhiều năm từ từ lại gần mình, người ấy có làn da trắng nõn, khóe môi đỏ mọng, ngay cả hai bên má cũng phơn phớt hồng như được dặm phấn, đuôi mắt hoe hoe đỏ như cánh hoa đào, thoạt nhìn câu dẫn lắm.
Dục hỏa sôi trào mãnh liệt liên tiếp ùa tới, chỉ trong khoảng khắc nhìn thấy Diệp Thiều An, Văn Khang Bình mới biết, hóa ra mình nhớ hắn đến nhường nào.
Nhớ đến mức đau tận đáy lòng.
Hằng đêm tỉnh mộng, nhớ lại quyết định năm năm trước, Văn Khang Bình lại hối hận muốn chết.
Mặc dù biết rõ một khi hắn đi sẽ không bao giờ trở về nữa, tại sao lại thả hắn đi?!
Tại sao lại thả hắn đi?!!
“Văn thiếu.” Đóng van nước lại, Diệp Thiều An ung dung lấy giấy ăn ra thong thả lau ngón tay, mỉm cười nói, “Ngài mất công đứng đây ôm cây đợi thỏ, chẳng lẽ có lời muốn nói?”
“Nếu có thể, xin hãy thu liễm ánh mắt của mình chút đi, nó khiến tôi cảm thấy bị quấy rối.” Diệp Thiều An khách khí nói.
“Thu liễm? Quấy rối?” Văn Khang Bình trào phúng lặp lại hai từ này, đôi mắt ưng sắc bén như đao, gã phì cười một tiếng, ám muội liếm liếm khóe môi cười nói: “Vậy có lẽ, sau này cậu sẽ bị quấy rối càng ngày càng nhiều đấy.”
“Cậu phải tập quen dần đi.” Gã nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Diệp Thiều An hơi nhíu lông mày, không tiếng động nhìn Văn Khang Bình, Văn Khang Bình bị hắn nhìn thầm căng thẳng, mắng một tiếng trong lòng, giọng khàn khàn: “Sao hả, còn dám về nước?”
“Không nhớ rõ lời tôi từng nói à?”
Sắc mặt Văn Khang Bình oai lệ, ánh mắt hung ác, lặp lại đúng đến từng câu từng chữ: “Một khi đã xuất ngoại thì đừng bao giờ trở về nữa.”
“Cả đời này mày không thể đặt chân lên lãnh thổ Hoa quốc một lần nữa đâu, còn Lâm Châu, cô ta có chết cũng đừng hòng bước ra khỏi vùng đất Hoa quốc!”
“Mày không phải thích nó sao? Vậy tao sẽ để cho hai chúng mày trọn đời trọn kiếp không thể gặp nhau!”
“Văn Khang Bình tao, nói được thì làm được!”
Những câu nói ấy, mỗi một câu đều khắc sâu vào đáy lòng của Văn Khang Bình, nửa đêm tỉnh mộng, từ câu từng chữ lại vòng vòng trong đầu như muốn hút khô dòng máu của gã, đau đớn khó nhịn.
“Nếu mày đã về…” Bàn tay Văn Khang Bình nhấc cằm Diệp Thiều An lên, một ngón tay chậm rãi ma sát quanh má mang đến khí tức ám muội vô tận, “… thì phải nghe theo quy củ của tao!”
“Nếu không…” Văn Khang Bình cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ như cánh hoa hồng ấy, chậm rãi cúi đầu.
Một luồng khí vụt đến sau đầu gã, Văn Khang Bình thuận thế ôm lấy Diệp Thiều An né sang một bên, trong vô thức gã đã đẩy Diệp Thiều An ra sau lưng mình bày ra tư thế bảo hộ!
Tránh được một lần nhưng không tránh được lần hai, đặc biệt khi kẻ tập kích lại là bộ đội đặc chủng xem chiến trường là nhà, coi như Văn Khang Bình biết đánh đấm cũng không tránh thoát được mấy người các anh vây công, trong nháy mắt bị đấm một quyền vào bụng!
“Dừng tay!” Diệp Thiều An kêu lên: “Anh ta là bạn học của tôi.”
“Rõ!”
Diệp Thiều An vừa dứt lời, ba anh lính đặc chủng liền dừng lại, quan sát bọn họ từ chỗ tối cũng nhìn ra hai người họ hình như là người quen cũ, thế nhưng vừa nhìn thấy Văn Khang Bình khinh nhờn cưỡng bức Diệp Thiều An, không ai trong các anh còn nhịn được, chớp mắt đã vung tay lên.
Đường đường là một nhà khoa học báu vật của quốc gia, sao lại bị khinh nhờn cưỡng bức được? Coi các anh chết hết rồi à?!
Một bộ đội đặc chủng tức giận bất bình nghĩ.
Văn Khang Bình kinh ngạc nhìn ba người các anh ngoan ngoãn lùi về một góc, tựa hồ chỉ nghe lệnh của Diệp Thiều An, gã từng được rèn luyện trong quân đội, gã còn học được cách đánh đám từ một bộ đội đặc chủng xuất ngũ cho nên ba người này vừa ra tay gã đã nhận ra.
Nhưng vấn đề ở đây là, vì sao ba người lính đặc chủng này lại nghe lời Diệp Thiều An?!
Lẽ nào… ba tên lính đặc chủng này đang bảo vệ Diệp Thiều An?
Bụng đau đớn khó chịu, sắc mặt Văn Khang Bình trắng bợt cả ra, thế nhưng gã tuyệt đối không cho phép bản thân lộ ra nửa phần yếu thế trước mặt Diệp Thiều An, do đó gã thậm chí còn không ôm bụng mình.
Diệp Thiều An nặng nề nhìn gã, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Văn Khang Bình, anh vẫn chưa nhận ra tình huống bây giờ sao?”
“Thật đáng tiếc.”
Diệp Thiều An than thở.