Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 71: Chương 71: Bạch nguyệt chu sa (2)




Lớp VIII xác thực trăm nghe không bằng một thấy.

Diệp Thiều An yên tĩnh ngồi ở trong góc, bán kính xung quanh đều là tiếng nói chuyện tán gẫu không thể coi là nhỏ, giáo viên bộ môn trên bục giảng hoàn toàn làm như không thấy, thần thái tự nhiên giảng bài, dù cho chẳng có ma nào thèm nghe.

Mà Diệp Thiều An ngồi ở vị trí gần như không thể nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài, may mà hắn đã học lớp 12, trường Nhất Trung luôn dạy trước giáo trình, cuối năm lớp 11 đã học xong ba năm tri thức của cấp ba, toàn bộ năm lớp 12 đều dùng để ôn tập, hắn có ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ ở một ngôi trường mà học bá chạy rông khắp nơi như Nhất Trung là sự tồn tại của học thần (学神: học thần // không học mà điểm vẫn cao), những kiến thức này đối với hắn mà nói cũng không tính là khó.

Diệp Thiều An chậm rãi lật sách, hắn bây giờ cũng chỉ là đọc lại những kiến thức này một lát thôi, thông hiểu đạo lí.

Rất nhanh, chuông tan học vang lên, giáo viên bộ môn không bỏ lỡ một giây đồng hồ nào, nách kẹp sách giáo khoa tay mở cửa rời đi, tiếng chuông vừa dứt, đã không thấy bóng dáng của giáo viên đâu.

Trong phòng học tiếng huyên náo càng to lớn hơn, Diệp Thiều An đem sách vở chỉnh lý chỉnh tề, lấy một quyển sách bài tập vật lý ra làm, nguyên chủ lựa chọn ban khoa học tự nhiên, giáo viên vừa rời khỏi lớp cũng dạy vật lý, bây giờ hắn lôi sách bài tập vật lý ra làm cũng khá phù hợp.

Diệp Thiều An đối với tri thức của nhân loại cũng có chút hứng thú, hắn vốn là yêu tu, chưa bao giờ tiếp xúc với mấy thứ này, nguyên chủ ở thế giới thứ nhất và thế giới thứ ba không thể tiếp xúc với vật này, nguyên chủ ở thế giới thứ hai đã tốt nghiệp nhiều năm, sớm đã không còn cơ hội, còn nguyên chủ ở thế giới thứ tư thì lập tức đón chào tận thế, nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên Diệp Thiều An tiếp nhận tri thức của nhân loại một cách có hệ thống.

Những tri thức này một câu cũng không hiểu, nhưng lại có chút ý nghĩa với Diệp Thiều An, còn nữa, chờ hắn trở lại thế giới của chính mình, những tri thức này cũng chưa chắc không dùng tới, hắn còn dự định trốn xuống nhân gian mấy trăm năm, tu sĩ lúc độ kiếp sợ bị người quấy rối, cũng sợ linh khí không đủ cuối cùng mất hết linh lực tự hại chính mình, cho nên lựa chọn lúc linh lực sung túc, bày xuống một trận pháp cấm chế ở một đỉnh núi mình quen thuộc, chuẩn bị cho độ kiếp.

Thế nhưng đối với Diệp Thiều An mà nói, căn bản không có mấy người còn sống vượt qua kiếp nạn Cửu Thiên Huyền Lôi này! Nhẹ thì thân thể bị hủy linh hồn suy yếu, nặng thì trực tiếp hồn phi phách tán, hắn để quên não ở nhà mới đi chuẩn bị độ kiếp.

Còn không bằng trốn ở thế giới loài người, thiên đạo dù muốn đánh chết hắn, cũng không thể tự nhiên hạ xuống Cửu Thiên Huyền Lôi giết chết vô số nhân loại vô tội.

Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán, vẫn chưa có đủ bằng chứng xác minh có thể sử dụng.

Diệp Thiều An nhu nhu huyệt thái dương, lật sang một trang sách bài tập vật lý trong tay.

Mà nếu muốn sinh sống ở xã hội loài người, thì phải đương nhiên có sự hiểu biết toàn diện với xã hội loài người, đồng thời còn phải lựa chọn cho mình một thân phận thích hợp, nếu điều kiện cho phép, thân phận này tất nhiên càng cao càng tốt.

Suy nghĩ của Diệp Thiều An như con ngựa thoát cương một đi không trở lại, giải xong đề bài vật lý cuối cùng của trang này, Diệp Thiều An gấp sách bài tập vật lý lại, vừa lúc đó, có một nam sinh la lớn: “Diệp Thiều An, Lâm Châu tìm mày!”

Toàn bộ lớp VIII trong nháy mắt mắt yên tĩnh lại.

Diệp Thiều An ngồi tại chỗ, thoáng cái, dường như tầm mắt của toàn bộ lớp VIII đều tập trung ở trên người hắn, trong đó ánh mắt thiện ý rất ít, gần như không có, phần lớn đều mang theo ác ý và đánh giá.

Diệp Thiều An nhẹ nhàng thở dài trong lòng, Lâm Châu này thật đúng là…biết gây phiền phức cho hắn.

“Thiều An!” Diệp Thiều An vừa ra khỏi cửa phòng học, cô gái tóc đuôi ngựa xinh đẹp một phát kéo cánh tay hắn lại, trong mặt này là lo lắng và phẫn nộ không che giấu, “Vì sao cậu lại bị phân đến lớp VIII? Dựa vào thành tích của cậu, nhất định phải được vào lớp III!”

“Đi! Bọn mình đi tìm hiệu trưởng, ông ta chắc chắn phân sai rồi!” Lâm Châu nói như đinh chém sắt, lo lắng và quan tâm trong mắt cô như muốn tràn ra, càng nói cô càng lo lắng hơn, kéo tay Diệp Thiều An muốn đi.

“À há, tôi nói này Lâm Châu Đại tiểu thư.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên lanh lảnh: “Thật không hổ là học sinh xuất sắc, thích xem thường lớp VIII bọn tôi vậy sao?”

“Tôi không có…” Lâm Châu đỏ mặt, phản bác.

“Nếu không xem thường lớp VIII bọn tôi, thế sao lại muốn bạn học này chuyển lớp nhanh vậy?” Một giọng nam kiệt ngạo đồng thời vang lên: “Cũng đúng, Lâm Châu Đại tiểu thư ở lớp I mà, sao có thể vừa mắt lớp VIII bọn mình chứ?”

Theo thanh âm của y, bọn con trai lớp VIII cười ầm lên.

“Đúng thế đúng thế, Lâm Châu Đại tiểu thư người ta có cơ ở lớp I, chốc nữa sẽ mang bạn học Diệp vào lớp I, sao có thể để mắt đến lớp VIII chứ?”

“Đúng vậy, so với đám thiên chi kiêu tử và Lâm Châu tiểu thư ở lớp I, chúng ta tính là gì chứ?” Có một nam sinh quái gở nói: “Muốn gia thế không có gia thế, muốn học tập không có học tập, muốn thành tích không có thành tích, lại ôm được cái đùi lớn không ai sánh bằng, vào trong lớp VIII bọn này, có thể học được cái gì chứ? Thôi bạn học Diệp mau đi van cầu Lâm đại tiểu thư đi, để Đại tiểu thư mang bạn vào lớp I!”

“Người như Lâm đại tiểu thư muốn học tập có học tập, muốn thành tích có thành tích, muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn tâm kế có tâm kế, ôm được cái đùi lớn có năng lực được toàn trường chú ý, rất lợi hại đó.” Một người nữ sinh châm chọc nói: “Diệp Thiều An sao mày không theo chân người ta học một chút? Cùng là dưỡng tử dưỡng nữ (con trai nuôi con gái nuôi), một đứa vào lớp VIII một đứa vào lớp I, mày nhìn bản thân mày một chút đi, mày lại nhìn người ta một chút đi, mày không ngại mất mặt à.”

“Tôi không có ——!” Cả khuôn mặt Lâm Châu đều đỏ bừng lên, ngón tay của cô nắm thành quyền thật chặt, trong đôi mắt thoáng hiện thủy quang, cả người vừa quật cường vừa oan ức.

Diệp Thiều An khẽ cau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô, bất động thanh sắc đem người bảo hộ ở phía sau mình, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, ôm được đùi lớn cũng là cả một nghệ thuật, có người nằm mộng cũng muốn giao thiệp với ngài đùi lớn đấy, chỉ là ngài đùi lớn không thèm liếc mắt nhìn mà thôi.”

Ngữ khí của Diệp Thiều An vô cùng mềm nhẹ, trên mặt còn mang theo nụ cười, tướng mạo của hắn vốn rất xuất chúng, những lúc thế này lúc này càng ôn hòa tao nhã, thong dong bình tĩnh, giống như công tử văn nhã thời cổ đại, không nhìn ra mảy may cảm xúc.

Thế nhưng lời nói của hắn vừa dứt, mấy tên nam sinh liền đổi sắc mặt, trong đó có mấy nam sinh khá táo bạo lập tức bùng nổ tại chỗ: “—— mày nói cái gì?!”

“Oắt con, mày không muốn sống nữa đúng không?”

“Có giỏi thì lặp lại lần nữa thử xem!”

“Tao nói.” Diệp Thiều An lại cười nói, dương quang xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu lên trên khuôn mặt hắn, càng tôn lên da thịt như ngọc, mi mục như họa của hắn: “Vẻ mặt đố kị của vài người nào đó.”

Diệp Thiều An dừng một chút, ý vị thâm trường nói: “Thật khó xem.”

“Fuck your mother!” Một nam sinh bùng nổ: “Hôm nay bố mày mà không đánh chết mày, bố mày sẽ mang họ mày!”

“Miễn. Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn bảo: “Mày mà theo họ Diệp của tao, tao sợ tổ tông Diệp gia nửa đêm tức giận bò dậy từ trong lòng đất, tao là một người rất sợ ma quỷ đó.”

Hắn nói rất khí định thần nhàn, khóe miệng còn mang theo nụ cười, có thể nhìn ra chẳng sợ bố con thằng nào.

“Tao đ!t mẹ mày!” Nam sinh đó trực tiếp vung một đấm tới, Diệp Thiều An nhanh nhẹn né qua, nam sinh đó tức giận hét lên: “Bố mày hôm nay sẽ dạy mày quy củ, đồ tạp chủng!”

“Cậu dám đánh nhau!” Âm thanh của Lâm Châu vang lên: “Tôi sẽ báo với giáo viên, các cậu dám đánh bạn học!”

Mọi người lớp VIII phát ra tiếng cười lạnh khinh bỉ trào phúng, ánh mắt nhìn Diệp Thiều An và Lâm Châu đều tràn đầy trào phúng và xem thường, một ả nữ sinh tóc vàng xoăn sóng cười nhạo nói: “Mách giáo viên thì làm sao? Có giáo viên nào nguyện ý đến lớp VIII bọn tao đâu?”

“Cứ coi như mày báo với hiệu trưởng thì thế nào chứ? Ký quyết định xong rồi sao? Thông báo phê bình lần một? Chẳng lẽ còn có thể đuổi bọn tao ra khỏi trường học?” Nữ sinh kia cười nhạo nói: “Mày nghĩ bọn tao sợ cái thứ giẻ rách chỉ để lòe mắt thiên hạ đó à?”

Ả hất cằm lên cao, đầy xem thường và khinh bỉ.

Lâm Châu cắn chặt môi dưới, nhìn về thiếu niên đứng trước đang vững vàng che chở cô ở phía sau, trong nội tâm tràn đầy hối hận.

Đều tại mình không tốt… Đều tại mình liên lụy cậu ấy… Nếu như không phải vì bảo hộ mình, Thiều An cũng sẽ không lưu lạc tới bước đường này…

Thiều An từ trước đến giờ luôn được người ta yêu thích, lại biết làm người, đều tại vì mình…

Lâm Châu thống khổ rồi khổ sở, hối hận cắn nuốt trái tim cô, khiến vành mắt cô đỏ au.

Cô vừa mới đến Học viện Thương Hải hơn một tháng, luôn một mực ở trong lớp I, sống dưới sự che chở của Văn Khang Bình, cô mặc dù biết có rất nhiều người không thích cô, nhưng bởi vì không có cơ hội tiếp xúc, cũng không quan tâm lắm, mà lần này, cô cũng vì từ trong miệng người khác nghe nói học sinh chuyển trường mới tới bị phân đến lớp VIII, sau khi biết lớp VIII kém cỏi cỡ nào liền ngang nhiên chạy đến.

Kết quả mang đến cho Thiều An phiền phức lớn như vậy…

Hai con mắt Lâm Châu đỏ hoe.

Tất cả mọi học sinh lớp VIII vây ở đây, Diệp Thiều An dường như chẳng coi bọn họ ra gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Châu, ôn thanh nói: “Mau đi học, cậu về lớp trước đi, lớp VIII cách lớp I cũng khá xa đấy.”

“Không!” Lâm Châu cắn môi lắc đầu liên tục, cô sao có thể để hắn một mình ở đây chứ?

“Ôi ôi ôi, cũng thật là tình chàng ý thiếp mà!” Một nam sinh cười to nói, ánh mắt vô cùng khinh bỉ, những người khác trong lớp VIII cũng cười sằng sặc, Lâm Châu vừa tức vừa gấp, vành mắt đỏ hơn.

“Cứ đi học đi, ngoan.” Diệp Thiều An lại cười nói, hắn tựa hồ không đặt mấy kẻ xung quanh vào trong lòng, chỉ toàn tâm toàn ý dỗ Lâm Châu, “Tớ vẫn chờ cậu mang bút ký cho tớ mượn đấy, ngoan, cứ về lớp trước đi, có được không?”

Lâm Châu đối diện với đôi mắt của Diệp Thiều An, nhìn thấy sự ôn nhu và kiên trì trong đôi mắt ấy, tâm lý đau xót, nặng nề gật đầu, cô biết, dù mình có nơi này, cô cũng chẳng giúp được gì cho Diệp Thiều An, ngược lại còn mang đến phiền phức cho hắn, như vậy còn không bằng đi tìm viện binh.

Cứu binh!

Tên của một người xuất hiện trong đầu Lâm Châu, con mắt của cô trong nháy mắt phát sáng, cô yên lặng nhìn Diệp Thiều An, nghiêm túc nói: “Tớ sẽ trở lại ngay lập tức!”

“Ôi ôi ôi, mới vừa rồi còn tình chàng ý thiếp, bây giờ thiếp đã chạy rồi, chỉ còn chàng ở lại, thực sự là hoạn nạn thấy chân tình mà!” Nam sinh vừa rồi còn muốn đánh Diệp Thiều An lớn tiếng cười nhạo nói, người bốn phía đều cười vang.

“Diệp Thiều An, mày thật biết cách ném mặt mũi của các anh em mà.” Nam sinh kia một thân tà khí, ánh mắt tàn nhẫn: “Nói một chút, để các anh đây dạy mày một chút nhé?”

“Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy.” Diệp Thiều An lại cười nói: “Nhà hào môn, hoa cỏ không thể tùy tiện hái, chó mèo không thể tùy tiện đánh, tao ở Văn gia mười mấy năm, ngay cả nuôi con chó cũng có tình cảm, mày đánh tao cũng chẳng làm sao, nhưng mà mặt mũi Văn gia…”

Diệp Thiều An nhẹ nhàng nhìn người quanh mình, ung dung nói: “Cũng bị mày đánh.”

“Làm sao, mày còn muốn đánh?”

Diệp Thiều An vừa dứt lời, người đứng trên hành lang khúc khuỷu bên kia chuẩn bị xuống tầng liền dừng lại, một người thấy Văn Khang Bình tâm tình không tốt, liền tiến lên trước hỏi: “Lão đại, có muốn giáo huấn nó một chút không?”

Từ nó này, tất nhiên là chỉ Diệp Thiều An.

Văn Khang Bình lạnh lùng lườm, sát khí chợt lóe lên trong ánh mắt khiến người kia ngậm miệng.

Văn Khang Bình thu tầm mắt lại, cười lạnh, được lắm Diệp Thiều An, giờ còn dán thay Văn gia nói chuyện? Không phải vẫn luôn miệng nói sẽ không khiến Văn gia phải xấu hổ sao giờ lại lôi Văn gia ra cậy mạnh rồi?

Ngụy quân tử!

Văn Khang Bình chỉ cao khí dương thầm nghĩ, tâm tình vừa gay go đến cực điểm vì nhìn thấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng được cứu vớt.

“Mày bao nhiêu tuổi rồi, bị ủy khuất còn về mách gia trưởng giáo viên, Diệp Thiều An, mày không ngại mất mặt à?” Nam sinh kia sửng sốt một chốc, nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức này, há mồm châm chọc nói.

Y nhìn thấy Diệp Thiều An vẫn bình tĩnh, cố nén giận trong lòng, há mồm định mắng người, liền nghe Diệp Thiều An hời hợt nói: “Tốt lắm.”

“Đây chính miệng mày nói, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, nếu dám trộm báo với cha mẹ gia tộc giáo viên hiệu trưởng thì sẽ bị làm sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là nụ cười ấy, thấy thế nào cũng mang theo vài phần quỷ dị.

Nam sinh đó giật bắn người, rõ ràng y đang ở thế thượng phong, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Diệp Thiều An, trong lòng y cư nhiên lại có một dự cảm không tốt.

Thế nhưng sao y có thể kinh sợ chứ?!

Bên y có toàn bộ lớp VIII đấy, chẳng nhẽ lại sợ một thằng Diệp Thiều An?!

“Nghe đây!” Nam sinh đó nói như đinh chém sắt: “Các anh em, lên!”

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới này có tên bạch nguyệt chu sa, ý tứ chính là, ánh trăng sáng nốt chu sa đều là em.

“Em là ánh trăng sáng của tôi, em là nốt chu sa của tôi, em là tất cả của tôi.”

——Văn Khang Bình (trong tương lai)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.