Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 75: Chương 75: Bạch nguyệt chu sa (6)




Diệp Thiều An cho các học sinh lớp VIII một miếng bánh mỳ lớn.

Lại còn là một miếng bánh lớn thơm ngọt khiến người ta mơ ước, trăm năm khó gặp nữa chứ.

Thời điểm Diệp Thiều An bị gọi ra, học sinh lớp VIII cũng định đứng ở cửa nghe trộm một chút, nhưng khí tràng của Văn Khang Bình thực sự quá mạnh mẽ, ánh mắt chỉ cần nhẹ nhàng quét qua, có mười người thì đến tám người trực tiếp tản đi, còn lại một vài người vẫn đang cố chống đỡ, cuối cùng dưới khí tràng liên tục tăng lên của Diệp Thiều An và Văn Khang Bình cũng phải lục tục trở về chỗ ngồi.

Cho nên, ngoại trừ Diệp Thiều An, không một ai trong lớp VIII biết vụ cá cược giữa Văn Khang Bình và Diệp Thiều An.

Thế nhưng, cơ hội đánh bại Văn Khang Bình…

… Thực sự là, ngẫm lại liền… kích động nha!

Văn Khang Bình là nhân vật nổi tiếng nhất trong Học viện Thương Hải, trong Học viện, tên của gã còn được nhiều người biết đến hơn cả tên hiệu trưởng, gã sinh ra ở Văn gia – gia tộc lớn nhất ở đế đô, Văn lão gia tử tòng quân, cha gã tham gia vào giới chính trị, mẹ gã làm kinh thương, nghe nói mẹ gã họ Mộc, cũng là một gia tộc lớn ở đế đô, Mộc gia chỉ có một đứa con gái rượu là mẹ gã, cho nên có thể nói từ khi Văn Khang Bình sinh ra, gã đã nắm giữ hai nguồn tài nguyên lớn đến từ Văn gia và Mộc gia, vừa sinh ra đã là một “Thái tử” danh xứng với thực, gã chẳng cần làm gì cũng có vô số kẻ muốn làm vui lòng gã, dựa vào gã mà sống.

Mà cố tình, gã thiên tư thông minh, năng lực cũng mạnh, không thiếu tâm kế thủ đoạn, tính tình lại tàn nhẫn, năm nay gã mới mười lăm tuổi, nhưng nghe nói đã được đến một công ty con của Mộc gia thực tập.

Gã là thiên chi kiêu tử tính cách kiêu ngạo, ngay cả đám Trương Tử Văn, Lục Thiên Hoa có gia thế tương đương, tuổi tác xấp xỉ gã hay đi lại với gã còn không được gã để trong lòng, huống chi là những kẻ khác?

Đám học trò lớp VIII, chỉ có thể ngước lên nhìn Văn Khang Bình.

Thế nhưng bây giờ, có một cơ hội giúp họ đánh bại người mình vẫn luôn ngước nhìn, ai mà không kích động chứ?

Thế nhưng…

Nhỡ thất bại thì làm sao bây giờ?

Kết cục khi đắc tội Văn Khang Bình…

Học sinh lớp VIII chỉ nghĩ đến một chút đã run cầm cập.

Đám học sinh lớp VIII đa số là thiếu niên ngông cuồng mà khí phách, chỉ cần vận dụng một số kỹ xảo ngôn ngữ là đã có thể đạt được mục đích của mình, thế nhưng ảnh hưởng mà Văn Khang Bình xây dựng ở Học viện Thương Hải sâu hơn rất nhiều, vì đều là con em của đại gia tộc, nên mới càng để ý đến lợi ích của gia tộc, cho dù lớp VIII toàn đám công tử bột, thế nhưng chỉ cần là việc hủy hoạt đến lợi ích của gia tộc, họ đều sẽ không dám làm.

Diệp Thiều An nhìn gương mặt của đám học sinh lớp VIII dưới bục giảng thay đổi đa dạng, có mấy người nóng lòng muốn thử xem, có mấy người mang biểu tình nghiêm nghị, có vài người lại hơi lo lắng, không khỏi hơi cong môi, mạn bất kinh tâm nói: “Kỳ thực đây cũng không phải vụ cá cược lớn.”

“Phần thắng của chúng ta vẫn khá cao.”

Học trò lớp VIII: “…”

Có thằng ngu mới tin!

Văn Khang Bình đâu phải kẻ ngu, gã nếu đã có gan mở miệng muốn cá cược tất nhiên phải nắm chắc mười phần, bảo bọn họ đánh cược với gã, không phải là tự tìm đường chết sao?

Trong lúc nhất thời, một nửa lớp VIII trở nên uể oải.

Diệp Thiều An cho bọn họ một miếng bánh mì loại lớn, nhưng so với miếng bánh thơm ngon này, tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều!

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn, thong dong bình tĩnh đứng trên bục giảng của Diệp Thiều An, bảo bọn họ nói lời cự tuyệt… họ lại không biết nên mở miệng thế nào!

Bọn họ sao có thể yếu thế hơn người này được chứ!

Đặc biệt là khi người này vừa đánh họ một trận tơi bời khói lửa, khiến bọn họ mất hết cả mặt mũi!

Không thể yếu thế hơn hắn!

“Vậy cậu định đánh cược như thế nào?” Có một cô gái tô son đỏ thẫm trang điểm lòe loẹt đứng lên, Diệp Thiều An nhận ra cô, là người mới châm chọc Lâm Châu lúc nãy.

So với đám nam sinh, nữ sinh không có nhiều do dự bằng.

Dù sao Diệp Thiều An cũng không đánh các cô.

Đám ngã ở hành lang không bò dậy nổi cũng không phải các cô.

Kẻ bị mất mặt cũng không phải các cô.

“Một vụ đánh cược đơn giản thôi.” Diệp Thiều An ôn nhu cười cười với cô bé đó, nói nhẹ như mây gió thoảng qua, “Đánh cược thành tích của hai cái lớp, so sánh bằng thành tích trung bình của hai lớp qua điểm thi giữa kỳ tháng sau.”

Cô gái đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thiều An, như vừa thấy quỷ giữa ban ngày.

Toàn bộ lớp VIII lặng im, ánh mắt nhìn Diệp Thiều An của họ có chút hoảng hốt, bọn họ…bị lãng tai nghe lộn hả?

“Từ giờ đến lúc thi giữa học kỳ còn khoảng 37 ngày, tính cả ngày hôm nay thì còn 38 ngày, hi vọng mọi người nỗ lực học tập, cố gắng từng ngày, tranh thủ thời gian đừng kéo điểm bình quân của cả lớp xuống.” Diệp Thiều An mỉm cười đảo mắt nhìn từng học sinh trong lớp VIII, thu vẻ mặt họ vào đáy mắt, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: “Nếu đã đánh cược, nhất định phải có tiền đặt cược.”

Bố X ——

—— hóa ra không phải lãng tai à!!!

Bảo lớp VIII bọn họ đua thành tích với lớp I?!!

Cái này khác tự nhảy vào tử lộ ở chỗ nào hả?!!!!

Căn bản là muốn chết mà!

Sau nửa phút vắng lặng, toàn bộ lớp VIII đều nóng nảy.

“** má mày dựa vào cái gì mà muốn đại diện cho cả lớp bọn tao đánh cược hả?! Lại còn có cả tiền đặt cược nữa?! Con mẹ nó, mày muốn cái lớp này chết hết cả đám à?!”

“Căn bản không khả năng!! Thành tích của bọn này sao có khả năng so được với lớp I chứ?! Ngay cả đám mọt sách lớp III, lớp IV cũng không dám nói thành tích của tụi nó theo kịp bọn lớp I!!”

“Đậu xanh rau má mày điên rồi à?! Sao mày lại dùng cái này đánh cược?! Mày muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tao chứ?!”

“Lớp I vẫn luôn là lớp đứng đầu, lớp II lớp III lớp IV tranh đoạt vị trí số 2 kịch liệt nhưng chứ bao giờ uy hiếp được địa vị của bọn lớp I! Mày mới tới Thương Hải thì tốt xấu gì cũng phải biết hỏi thăm một chút chứ! Đáng sợ nhất là có một lần điểm trung bình của lớp I hơn lớp VIII bọn này tận 7 lần! Gấp 7 lần đó! Bọn này có bay cũng không bao giờ vượt qua được lớp I!”

Lớp VIII nảy sinh oán khí, toàn bộ phòng học ồn ào không thôi, Diệp Thiều An đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn phía dưới, sau đó từ từ bước xuống.

Mấy nam sinh ngồi hàng đầu còn đang ba hoa vui vẻ liền nhanh chóng im lặng.

Diệp Thiều An đi qua hai học sinh nam đó, tiếp tục đi về phía cuối lớp, đám nam sinh học tập nhau biết điều ngậm miệng lại, nhìn khóe môi mỉm cười của Diệp Thiều An, mơ hồ cảm thấy người mình đau quá.

—— cảnh người này 1 chọi 32 lúc nãy thật quá đồ sộ, quá đáng sợ QAQ!

—— quả thực giống như một vết sẹo vĩnh viễn khắc vào lòng mỗi nam sinh lớp VIII mà.

Diệp Thiều An lấy ra sách giáo khoa và sách bài tập môn số học, rồi đi về đến bục giảng, lúc này phòng học lớp VIII đã rất an tĩnh, Diệp Thiều An hơi kinh ngạc nhìn mọi người, hỏi: “Mọi người nói xong rồi?”

“Nếu đã nói xong, vậy chúng ta bắt đầu nói chính sự đi.” Diệp Thiều An hơi cong môi, “Tuy Văn thiếu tới tìm tôi cá cược, thế nhưng mọi người có thể coi đây là vụ cá cược giữa lớp I và lớp VIII, dù sao cũng liên quan đến thành tích bình quân của cả lớp mà, cho nên nói đúng ra đây là trận cá cược giữa hai lớp.”

“Đã có cá cược, ắt phải có tiền đặt cược, tin tưởng tôi, tiền đặt cược tuyệt đối sẽ không khiến các bạn phải thất vọng.” Diệp Thiều An lộ ra một nụ cười ôn nhu như gió xuân, “Đương nhiên, cá cược đã thành lập, tôi không có lá gan đi tìm Văn thiếu đơn phương từ bỏ cá cược, nếu ai có gan này, hoan nghênh đi nói với Văn thiếu, cá cược liền sẽ không còn giá trị nữa.”

Lớp VIII yên tĩnh một cách quỷ dị.

Tìm Văn Khang Bình nói hủy bỏ cá cược? Có khác gì tát thẳng một cái vào mặt thằng cha Văn Khang Bình đó đâu?

Bọn họ không muốn tìm chết!

“Đó là tự mày cá cược! Mày tự gánh đi, bọn này không tiếp thu!” Một nữ sinh đột nhiên đứng lên, không khách khí chút nào nói, “Vụ đánh cược này bọn này không theo đấy, mày có thể bắt bọn này làm sao?!”

“Tôi tất nhiên sẽ không bắt các bạn.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói, nụ cười của hắn không có lấy nửa phần miễn cưỡng, vẫn ôn nhuận thong dong, ấm áp như gió xuân.

Nữ sinh kia hơi sửng sốt một chút.

Vừa rồi cô cũng nhìn trộm ra ngoài cửa, có một trong số ít các học sinh lớp VIII kiên trì đứng sau cánh cửa, lúc đó khí tràng của Văn Khang Bình thực sự quá ác, Diệp Thiều An cũng không kém hơn chút nào, không ai có thể xen vào không khí đối kháng lúc ấy, bọn họ cuối cùng đều không thể chịu nổi loại khí tràng này, đành phải trở về vị trí của mình.

Mà bây giờ, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh khí định thần nhàn của Diệp Thiều An, cô liền không biết nói gì cho phải.

Cô mím mím môi, trầm mặc ngồi xuống.

“Nghe đâu học sinh lớp VIII đều rất tôn trọng luật rừng ——” Diệp Thiều An đảo mắt qua đám học sinh đang ngồi, khóe môi hơi cong lên, lộ ra mấy phần lãnh ý, “Cường giả vi tôn.”

“Từ lớp 10 đến lớp 12, trong vòng 2 năm, lớp VIII và lớp VII tổng cộng đã đánh nhau 32 lần, trong đó quần ẩu khoảng 11 lần, để quyết định địa vị, đồng thời cũng phát sinh xung đột với hơn 4 học sinh lớp III, lớp IV.”

Độ cong nơi khóe môi Diệp Thiều An càng ngày càng nhạt, con mắt đen láy hiển hiện ra lãnh ý khiến người ta sợ hãi, “Cường giả vi tôn, ở trong lòng các người, đánh nhau ẩu đả chẳng có gì là sai cả, kẻ mạnh lẽ ra nên đứng bên trên kẻ yếu.”

“Nhưng bây giờ, tôi mới là kẻ mạnh.” Diệp Thiều An hơi cong môi, “Đương nhiên, các người hoàn toàn có thể về tìm gia tưởng mách tội tôi, thế nhưng tin tôi đi, có Văn gia ở đây, ai cũng không thể đuổi tôi ra khỏi Học viện Thương Hải.”

Trước khi cá cược giữa hắn và Văn Khang Bình kết thúc trước, ai cũng không thể đuổi hắn ra khỏi Học viện Thương Hải, bởi vì Văn Khang Bình sẽ không đồng ý.

Trong con ngươi tràn đầy lãnh ý Diệp Thiều An mang theo chút thương hại, “Mà nhỡ để tôi biết, tôi sẽ cho các người hiểu rõ, thế nào là lấy bạo chế bạo.”

“Các người có thể không đi học, có thể quấy rối, có thể không để ý cá cược, có thể không thực hiện yêu cầu, thế nhưng.” Diệp Thiều An phút chốc nở nụ cười, mi mục như họa, lộ ra nét ôn nhu say lòng người, hắn trầm giọng nói: “Tôi am hiểu nhất là lấy bạo chế bạo.”

“Hoan nghênh đại gia đến thử nghiệm.”

Lần này lớp VIII càng yên tĩnh hơn.

Diệp Thiều An lại không thèm để ý, hắn lấy ra một viên phấn, dùng cuốn sách số học gõ gõ bảng đen, lạnh nhạt nói: “Lúc nãy các bạn đã dọa chạy giáo viên dạy môn số học rồi, mà hai, ba tiết tiếp theo đều là môn toán, cho nên buổi học ngày hôm nay, tôi sẽ dạy thay.”

“Nếu như ai có ý kiến gì, xin hãy nói ngay bây giờ.” Diệp Thiều An hơi cười, ngữ khí hiển lộ vẻ nhu hòa tột cùng, “Thế nhưng đợi đến khi tôi bắt đầu giảng bài mới lôi ra nói này nói nọ, tôi sẽ không…”

Diệp Thiều An giơ phấn, nặng nề viết lên bảng đen tiêu đề bài học tiết này trong sách giáo khoa, mỉm cười nói: “… dễ nói chuyện như giờ đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống 001: Một lớp có tận bốn mươi mấy người đó, thịt muỗi nhỏ nữa cũng là thịt nha, kí chủ châm dầu mau bắt họ lại!

Liên quan với vấn đề công thụ, thoáng giải thích một chút, có tiểu thiên sứ cảm thấy công quá không che giấu mọi chuyện, kỳ thực nói trắng ra là, công vẫn luôn xem thường thụ, ở trong mắt gã, thụ là một món hàng thú vị, rất thú vị, gã thấy hứng thú với món hàng thú vị này, thế nhưng không có nghĩa gã sẽ để thụ vào mắt nha.

Thụ mới vừa xuyên qua không tới một ngày, ấn tượng và lối tư duy cố hữu không thể bị công phá nhanh như vậy, công xem thường thụ, cũng không cho rằng thụ có thể mang đến cho mình tổn thương gì, gã là thiên chi kiêu tử cuồng ngạo bất kham, cần gì phải tốn nhiều công phu trên người mình xem thường? Che lấp sâu để làm gì? Coi như biểu hiện ra một mặt ác liệt nhất kém cỏi nhất của bản thân là làm sao, Diệp Thiều An có thể tạo thành thương tổn gì cho gã?

Không thể.

Trong lòng gã nói thế lực ngang nhau nói hắn thú vị, thật ra thì vẫn xem thường, cũng có thể nói là bệnh chung của công đi, mình ta vô địch tự cao tự đại.

Cùng với, công cá cược cơ hồ là chắc thắng, phần thắng của lớp VIII thật sự là quá thấp, lớp I – lớp tốt nhất, lớp VIII – lớp kém cỏi nhất, thời gian một tháng, làm sao có khả năng kéo bình quân cả lớp đuổi kịp? Các bạn có thể nhớ lại thời cấp ba của mình, thành tích của lớp phổ thông kém cỏi nhất trong vòng một tháng đuổi kịp thành tích của lớp trọng điểm tốt nhất, các bạn cảm thấy có khả năng à…?

Đây căn bản là một trận cá cược không công bằng, cho nên bản thụ thân cũng không có ý định dùng phương pháp công bằng để thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.