Nói thì dễ nhưng việc dọn phòng chuyển nhà không phải chuyện Diệp Thiều An muốn là làm được, đương nhiên, quan trọng là việc hắn đi hay ở không phải vấn đề lớn nhất.
Ngắn thì hai mươi ngày nhiều thì tròn một tháng hắn phải làm ổ trong phòng thí nghiệm, nếu thí nghiệm có đầu mối nghiên cứu thì không biết còn phải ngâm mình trong phòng thực nghiệm mấy tháng mới được thả, nhưng dù sao cũng phải ra ngoài hít thở ăn cơm nghỉ ngơi, cho nên không đến mức hoàn toàn mất liên lạc, chỉ là muốn gặp nhau tương đối khó khăn mà thôi.
Văn Khang Bình vốn tràn đầy mong đợi về chung một nhà với Diệp Thiều An, kết quả người ta ở đến chiều đã phải về căn cứ, hơn nữa chờ một tháng sau vẫn không thèm trở về.
Đừng nói hôn môi ôm ấp hẹn hò làm tình, ngay cả call video với nhau còn không làm được, thời gian gọi điện cũng bị giới hạn, một ngày nói được với nhau tầm nửa tiếng đã phải cám ơn trời đất, tranh thủ tối nào đó rảnh rỗi, nghe được giọng nói mệt mỏi bên đầu dây của Diệp Thiều An, anh cũng không đành lòng làm phiền hắn;
Đôi khi đang gọi Diệp Thiều An mệt quá ngủ quên, Văn Khang Bình đau lòng muốn chết.
Anh bây giờ mới hiểu rõ, tại sao Diệp Thiều An lại bảo chỗ đó chỉ là một nơi nghỉ chân mà thôi, cuối cùng cũng rõ ràng tại sao tủ lạnh của hắn lại trống trơn, một tháng Diệp Thiều An có thể về nhà hai ngày đã là tốt lắm rồi, lấy đâu thời gian mà sắm sửa nữa?
Văn Khang Bình u oán lắm.
Có lúc Văn Khang Bình còn hoài nghi, khi Diệp Thiều An đồng ý cho anh theo đuổi, có phải đã dự đoán được tình cảnh này của bọn họ không? Dù sao mình cũng chẳng gặp được hắn.
Thế nhưng mỗi một lần gọi điện cho Diệp Thiều An, nỗi buồn oán trong lòng Văn Khang Bình đều tan thành mây khói, so với 5 năm cắt đứt liên lạc đó, bây giờ ngày nào cũng được nghe giọng của An An thì còn gì bằng.
Mấy ngày sau, Lâm Châu gọi điện thoại đến, hỏi anh dạo này có liên lạc được với Diệp Thiều An không, tâm lý Văn Khang Bình bỗng dưng kiêu ngạo khôn kể, hình như anh cũng từng phải gọi điện cho Lâm Châu để dò hỏi thông tin của Diệp Thiều An nhỉ, bây giờ Lâm Châu muốn tìm Diệp Thiều An thì phải hỏi mình cơ mà, vui quá trời quá đất luôn.
Văn Khang Bình thận trọng đáp: “Có.”
“Có phải anh tỏ tình với Thiều An không hả?” Giọng của Lâm Châu đột nhiên trở nên bất thiện, “Em đã bảo mà, hèn chi mấy hôm nay gọi điện cho Thiều An tổng đài đều báo máy bận, tin nhắn cũng không rep, anh nói thật đi, có phải anh chiếm cứ hết thời gian của ảnh không?!”
Không khí xung quanh Văn Khang Bình bắt đầu nổi bong bóng hồng, ít gặp nhau thì có làm sao? An An dành hết khoảng thời gian trống cho anh rồi nè!
Văn Khang Bình cúp điện thoại trong nháy mắt, cười híp mắt định đi học nấu cơm, chờ An An trở về, bọn họ không cần phải ra ngoài ăn nữa, An An ăn mấy món do chính tay mình nấu gì đó, quá tốt.
Lâm Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình điện thoại của mình, trong lòng mắng Văn Khang Bình như chó!
Rõ ràng nhờ mình cái tên khôn này mới thức tỉnh được, bây giờ cả ngày đều chiếm lấy Thiều An, mình muốn hỏi mấy nguyên lý cũng không được, Văn Khang Bình đáng chết, sớm biết thế lúc trước phải chửi thêm mấy câu nữa!
Hiện tại, không nói đến việc Thiều An không đứng về phía cô, không có Diệp Thiều An hộ giá hộ tống, cho cô mười lá gan cô cũng không dám mắng Văn Khang Bình đâu.
Tức quá mà.
Muốn cho anh ta mấy cái tát ghê.
Hai ngày nay Diệp Thiều An rốt cục cũng tranh thủ được chút thời gian xin giáo sư Triệu cho nghỉ phép, mặt giáo sư Triệu phức tạp, thâm trầm hỏi: “Tìm bạn gái hả?”
“Không có.” Diệp Thiều An trả lời rất là kiên định.
Giáo sư Triệu nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt của Diệp Thiều An, mới thở phào một hơi: “Nhìn biểu hiện của cậu hai hôm nay, tôi còn tưởng rằng cậu biết yêu đương rồi đó.”
“Đúng là đang yêu ạ.” Diệp Thiều An ôn hòa đáp: “Chỉ có điều không phải bạn gái.”
Giáo sư Triệu: “…”
Rõ ràng đang yêu mà bảo không có bạn gái???
“Bạn trai?” Giáo sư Triệu thử dò xét hỏi.
“Vâng.” Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, đặc biệt ôn nhu.
Giáo sư Triệu: “…”
Trong nháy mắt giáo sư Triệu đeo lên mặt biểu tình khổ đại cừu thâm, nói lời thấm thía: “Thiều An à, không phải tôi không muốn phê duyệt đơn xin phép của cậu, nhưng cậu nghĩ xem, cậu mới về nước, lại còn là nhân tài trọng yếu trong ngành công nghiệp quân sự thế này, hồi trước lúc chưa lộ ra vụ cậu là nhân tài công nghiệp quân sự bên kia còn không chịu thả cậu, bây giờ cậu sắp bại lộ họ còn không lấy cái danh nào đó tròng vào cậu sao? Phòng thực nghiệm của chúng tôi có thể bảo vệ cậu được ư? Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì, thí nghiệm này sao có thể tiếp tục tiến hành được nữa chứ? Ra ngoài ở? An ninh bên ngoài sao so được với trong này? Nhỡ cậu có mệnh hệ gì chúng tôi biết làm sao đây? Vạn nhất liên lụy đến anh người yêu của cậu thì sao? Bình thường cậu ở trong phòng thực nghiệm của quân khu, người yêu cậu phải làm gì bây giờ? Còn nữa dù có ra ngoài ở thì cậu tính về nhà mấy ngày một lần? Làm xong một thí nghiệm cũng mất ít nhất mấy tháng, dù có ở chung thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Người trẻ tuổi.” Giáo sư Triệu chững chạc khuyên nhủ: “Đâu phải cứ yêu nhau là phải bên nhau sáng sáng chiều chiều? Tranh thủ khi còn trẻ, cống hiến cho quốc gia nhiều hơn chút.”
Diệp Thiều An: “…”
Diệp Thiều An muốn nói lại thôi, cuối cùng uyển chuyển nói: “Ngài mấy hôm trước còn hối thúc Tiểu Trương tìm bạn gái mà.”
Giáo sư Triệu nghĩ thầm đúng là tôi muốn mấy đứa tìm bạn gái, thế nhưng cậu tìm bạn trai đó, nhìn cái thân thể nhỏ bằng hạt vừng của cậu xem, hú hí với nhau một đêm xong còn phải nghỉ ngơi tận mấy ngày, tiến độ thí nghiệm tăng miếng nào chết liền!
Giáo sư Triệu vỗ vỗ vai Diệp Thiều An, trấn định tự nhiên nói sang chuyện khác: “Là ranh con nhà ai vậy? Hôm nào dẫn đến đây ra mắt đi, để mấy ông già này tham mưu cho cậu.”
Thuận tiện nhìn xem cậu có khả năng hú hí một đêm rồi nghỉ mất mấy ngày mới khỏe không.
Diệp Thiều An hơi mím môi, nở nụ cười: “Người ấy giáo sư Triệu cũng quen mà.”
“Hả? Tôi biết?” Giáo sư Triệu sáng bừng hai mắt: “Chẳng lẽ cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học?”
Cái này tốt, ra ngoài ở chung cũng có anh có em, tuyệt đối không kéo chân sau làm hỏng tiến độ thí nghiệm.
“Không phải.” Diệp Thiều An lắc đầu một cái: “Là Văn Khang Bình, con cháu Văn gia.”
“…” Giáo sư Triệu đẩy kính mắt của mình một cái, trầm mặc lúc lâu, nói: “Chính là cái tên lần trước đánh cậu ấy hả?”
Diệp Thiều An mỉm cười gật đầu.
Giáo sư Triệu: “…”
Xem ra không chỉ làm một lần nghỉ mấy ngày thôi đâu, nghỉ tận bảy, tám ngày cũng có khả năng á!
Không cho phép ở chung!
Giáo sư Triệu lại một lần nữa nói lảng sang chuyện khác, “Nghỉ ngơi tốt chưa? Đi thôi, phòng thực nghiệm vẫn đang chờ chúng ta đấy.”
Diệp Thiều An khẽ gật đầu, thần sắc khôi phục lại sự nghiêm túc bình tĩnh.
Buổi tối hôm đó, Văn lão gia tử lại một lần nữa nhận được sự lên án của giáo sư Triệu, so với sự uyển chuyển nhắc nhở lần trước, lần này trực tiếp rít gào lên án, từ đầu đến cuối vẻ mặt Văn lão gia tử đều mờ mịt, chỉ có thể gọi tôn tử về nhà lần nữa, ai ngờ thằng cháu mình một mặt đường làm quan rộng mở khiến Văn lão gia tử ngứa tay muốn đấm nó một trận.
Dạo này Văn Khang Bình rất là vui vẻ, An An nhà anh tuy không có nhiều thời gian về nhà, thế nhưng đều dành hết thời gian rảnh rỗi cho mình, những thứ hắn có thể mang ra không nhiều, nhưng một khi mang ra đều dành tặng hết cho mình.
# nếu như đó không phải là tình yêu #
Vậy không gặp được nhau thì có sao?
Dù sao anh cũng được nghe giọng nói của An An.
Dù sao anh cũng được hưởng thụ tình cảm trân trọng của An An.
Thời điểm Diệp Thiều An có thể rời khỏi phòng thực nghiệm đã là hai tháng sau, thứ bọn họ trắng đêm nghiên cứu rốt cục có tiến triển, thấy mọi người làm mệt như trâu, giáo sư Triệu do dự một chút cũng đành cho nghỉ một ngày.
Nhịn hai tháng, cơ thể ngày nào cũng phải chịu áp lực nặng nề, có là thần cũng không chịu nổi nữa.
Văn Khang Bình hoan thiên hỉ địa [1] dẫn Diệp Thiều An đến nhà anh mới mua, Diệp Thiều An đầu vừa chạm giường là ngủ, Văn Khang Bình không nỡ lòng quấy rối hắn liền ngồi ngay ngắn một bên ngắm nhìn, thấy vành mắt xanh đen của Diệp Thiều An thì đau lòng.
[1] Vui quên trời quên đất.
Bọn họ chẳng kịp làm gì cả, ngay tối hôm đó hắn đã phải đi rồi, mùi vị như đang yêu đương vụng trộm, cuối cùng Văn Khang Bình cũng chỉ ôm Diệp Thiều An một lát.
Diệp Thiều An bận, hơn nữa theo thời gian, càng ngày càng bận rộn, mãi đến tận khi cơ thể của hắn không chịu được nữa, chỉ có thể rời khỏi lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nếu là trước đây, để thực hiện được mong muốn của mình hắn chỉ có thể càng ngày càng bận rộn.
Mà Văn Khang Bình cũng ý thức được, nơi anh chuẩn bị được kỳ thực không thích hợp cho Diệp Thiều An cư trú, thân phận của Diệp Thiều An theo thời gian sẽ phải tăng thêm cường độ bảo vệ, thế nhưng nơi ở của Diệp Thiều An lại không thích hợp với anh, anh là một thương nhân.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, khi Diệp Thiều An về ở, bọn họ sẽ về nơi được chính phủ an bài, khi Diệp Thiều An đi, Văn Khang Bình sẽ yên lặng về căn phòng mình tự tay chuẩn bị, vậy thì nỗi tương tư sẽ không quá khó để vượt qua nữa.
Ba năm sau, sinh nhật của Diệp Thiều An, rất nhiều người muốn đến chúc mừng hắn, thế nhưng Diệp Thiều An lại từ chối tất cả, thậm chí hiếm thấy tùy hứng một lần ra ngoài chơi với Văn Khang Bình.
Văn Khang Bình đeo nhẫn cho hắn, nghiêm túc cầu hôn hắn, Diệp Thiều An chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, bình tĩnh nói: “Văn Khang Bình, cuộc sống sau này của em có lẽ còn bận hơn bây giờ nhiều lắm.”
“Bây giờ một thắng còn gặp được anh một hai lần, sau này có lẽ một tháng một lần, càng về sau có khi hai tháng một lần, nửa năm một lần, em sẽ càng ngày càng bận rộn, mà thời gian không có em bên cạnh của anh sẽ càng ngày càng nhiều, như vậy, anh còn muốn ở bên em sao?”
Công nghiệp quân sự không thể so với ngành khác, thân phận càng cao, cường độ bảo vệ càng mạnh, dù sao chỉ cần một người chết cũng là tổn thất lớn cho nền công nghiệp quân sự của quốc gia, đặc biệt là thân phận càng cao, tổn thất càng lớn.
Cường độ bảo vệ càng lớn đồng nghĩa với việc trách nhiệm càng lớn, địa vị càng cao càng dễ gặp nguy hiểm, thời gian rảnh rỗi sẽ càng ngày càng ít,
Như vậy, anh còn nguyện ý ư?
“Đương nhiên.” Văn Khang Bình hít vào một hơi thật sâu, anh ôm Diệp Thiều An vào trong ngực, lại cười nói: “Anh biết em là anh hùng, bất kể là đối với quốc gia, hay đối với anh.”
“Anh sao nỡ giam cầm em?”
“Đã như vậy, em đáp ứng.” Diệp Thiều An mỉm cười nói: “Chiếc của anh đâu?”
Văn Khang Bình đưa nhẫn cho Diệp Thiều An, Diệp Thiều An đeo vào cho anh, không có lời chúc phúc của hai nhà, cũng chẳng có ai đến dự lễ, hai người cứ như vậy mà trao cả đời mình cho đối phương.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 100. 】
Đây là nhiệm vụ bình tĩnh nhất mà Diệp Thiều An từng hoàn thành;
Không có chết chóc, không có máu tươi, không có bạo lực, không có xung đột, chỉ có sự ấm áp nhàn nhạt đan xen giữa hai người.
Hết chương 89
oOo Hoàn thế giới thứ năm oOo