Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 92: Chương 92: Bụi gai vương miện (3)




Hạ Nhan Minh nghe vậy sững sờ, anh hơi nhíu mày, hỏi: “Không phải em rất thích đóng phim sao?”

“Thế nhưng anh không thích.” Diệp Thiều An nói rất thoải mái, giống như không để tâm lắm, trong khi đối thoại thậm chí hắn còn không dời ánh mắt khỏi các trang web, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu anh đã không thích, tôi cũng chẳng muốn đóng phim nữa.”

Diệp Thiều An dừng một chút, dời ánh mắt khỏi màn hình máy vi tính, đôi mắt vốn đen láy trong suốt sáng ngời chẳng biết từ bao giờ đã trở nên thâm trầm, hắn nhìn Hạ Nhan Minh, nhẹ giọng nói: “Ngành thương mại cũng không tệ lắm.”

Trong đôi mắt như ánh lên sự bi thương bất đắc dĩ.

Ánh mắt ấy khiến Hạ Nhan Minh khó thở.

【Kí chủ, ngài đang làm dzì đọ?】 hệ thống 001 kinh hãi biến sắc khuyên: 【Van cầu ngài bình tĩnh chút đi!!! 】

【Có làm gì đâu.】 Diệp Thiều An trấn định đáp:【 Con người ấy mà, đâu thể kìm nén bản thân mãi được, càng kìm nén càng sai nhiều.】

【 Vậy ngài muốn làm gì?!! 】 hệ thống 001 thét to.

【 Đương nhiên là giúp gã phóng thích bản tính rồi. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn đáp: 【 Phải nhìn thẳng vào dục vọng mới có thể chiến thắng dục vọng nha.】

Hệ thống 001: 【… 】

Ngay khi hệ thống 001 muốn mắng người, Hạ Nhan Minh động.

Hạ Nhan Minh nhanh chân tiến lên, đột nhiên giằng lấy notebook, Diệp Thiều An bị động tác của anh làm giật mình, kinh ngạc nhìn về phía anh, Hạ Nhan Minh nặng nề nói: “Em cứ làm việc em thích.”

“Ha hả ——” Diệp Thiều An không nhịn được cười thành tiếng, Hạ Nhan Minh chỉ thấy lòng mình sao xót xa quá, bình thường anh thích ngắm nụ cười của người này nhất, bây giờ lại cảm thấy nụ cười của Diệp Thiều An vừa bi thương vừa bất lực, hết sức khó coi.

Diệp Thiều An dần dần ngừng cười, hắn nhàn nhạt nói: “Tôi cũng rất thích đi học.”

Hạ Nhan Minh nhíu lông mày nhìn hắn, cuối cùng châm chước nói: “Casting cứ dời sang hôm sau, lúc nào em thích thì đến thử.”

“Đến thử?” Miệng Diệp Thiều An méo xệch, hắn có một đôi mắt to tròn vo đen láy, lúc nghiêng đầu dùng đôi mắt đó nhìn người khác rất dễ khiến họ cảm thấy được yêu thương, không khỏi khiến lòng người ta trở nên mềm mại.

“Đúng, đến thử.” Ngữ khí của Hạ Nhan Minh như thường, anh vuốt ve mái tóc của Diệp Thiều An, trầm mặc một lát, lại nói: “Cứ làm việc em thích làm.”

“Vào đóng một bộ phim điện ảnh chẳng bao giờ được công chiếu, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực lãng phí tâm huyết, nếu tôi không đóng phim, có lẽ sau này nỗ lực của đạo diễn và đông đảo các diễn viên đều sẽ được đền đáp.” Diệp Thiều An dừng một chút, hắn đứng lên, nhàn nhạt nhìn Hạ Nhan Minh, đôi mắt hắt chợt lóe sự bi thương: “Nhưng một khi tôi gia nhập, nỗ lực của tất cả mọi người đều trôi theo dòng nước.”

“Tôi đã hại quá nhiều người, quá nhiều đoàn làm phim rồi.” Diệp Thiều An vươn tay day day huyệt thái dương, hắn có vẻ rất mệt mỏi, dường như đang gồng gánh một gánh nặng vô hình, hắn khẽ lắc đầu, “Buồn cười khi đó tôi còn cho rằng mình không may mắn… Đúng vậy, vận may dù không tốt cũng chẳng thể không có một bộ phim nào được công chiếu suốt năm năm chứ, sao có thể đổi cho không có vận may được.”

Em ấy đã biết được gì đó.

Hạ Nhan Minh thầm khẳng định.

Chắc chắn Diệp Thiều An đã biết được gì đó.

Đáng chết, là kẻ nào dám nói hưu nói vượn?!

“Em nghe ai nói?” Sắc mặt Hạ Nhan Minh không khỏi lạnh xuống, anh ghìm chặt hai tay Diệp Thiều An, hô hấp không khỏi nặng nề, “Nói cho tôi biết.”

“Tôi chẳng cần nghe ai nói cả.” Diệp Thiều An lắc lắc đầu, đột nhiên cười nói: “Hạ tiên sinh, ngài cho rằng tôi là thằng ngu à?”

“Học viện điện ảnh Hoa quốc do tôi tự lực thi đỗ, năm ba năm tư đã tiếp xúc với giới showbiz rồi, ngài cho rằng tôi là bé ngây thơ không hiểu sự đời sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng gạt tay Hạ Nhan Minh ra, cười nhạt nói: “Tôi chỉ không muốn biết mà thôi.”

“Không muốn biết, bịt tai trộm chuông, tự lừa gạt bản thân tiếp tục nhận kịch bản đóng phim.” Diệp Thiều An khịt khịt mũi, có chút thương cảm nói: “Nhưng sau khi biết rồi, chẳng thể lừa mình dối người được nữa.”

Sắc mặt Hạ Nhan Minh càng ngày càng đen, đến cuối cùng, sắc mặt của anh đã cực kỳ khó coi.

Sự trầm mặc bao phủ bầu không khí.

“Tôi học thương mại không được à? Còn có thể giúp được anh.” Diệp Thiều An thu liễm thần sắc, mỉm cười nhìn Hạ Nhan Minh.

“Không được.” Hạ Nhan Minh lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không cần sự giúp đỡ của em.”

Diệp Thiều An trầm mặc một chút, sắc mặt có hơi tái nhợt, hắn khẽ đáp: “Thôi vậy, tôi học luật.”

“Diệp Thiều An!” Bị ngữ khí của Diệp Thiều An chọc tức, trong thanh âm của Hạ Nhan Minh hiếm thấy mang theo mấy phần tức giận, anh xoay đầu của Diệp Thiều An lại, nhìn cặp mắt đen láy mình yêu nhất, gằn từng chữ một: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần làm chuyện em thích thôi.”

“Chỉ cần làm chuyện tôi thích thôi?” Diệp Thiều An hơi mờ mịt nhại lại, hắn nặng nề nhắm hai mắt lại, như một chú chim bị gãy cánh, hắn nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng anh lại không thích…”

“Không phải em thích đóng phim sao? Em thích đóng phim, tôi đã ngăn cấm bao giờ chưa.” Hạ Nhan Minh lạnh lẽo gắt: “Về phần có phát sóng không, có gì khác biệt đâu?”

“Em đã hưởng thụ quá trình rồi còn gì?”

Hạ Nhan Minh nhỏ giọng, thanh tuyến trầm thấp mang theo sự gợi cảm như đầu độc, “Giúp em thỏa mãn nguyện vọng, hưởng thụ quá trình vui vẻ là được rồi, còn kết quả thế nào, có quan trọng không?”

“Chẳng quan trọng.”

Người đàn ông nở nụ cười khẽ, anh vươn tay ôm Diệp Thiều An vào trong ngực của mình, lồng ngực khẽ rung lên khiến lồng ngực của Diệp Thiều An cũng rung theo, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Diệp Thiều An, cường độ vừa phải, mang theo độ ấm say lòng người.

“Em cứ làm việc mình muốn, ngoan nào.”

“Hưởng thụ quá trình đóng phim, những việc khác cứ giao cho tôi.”

“Bọn họ chẳng bị thiệt thòi đâu.”

Người đàn ông nhấn nhá từng chữ từng câu, giọng nói vừa trầm vừa khàn, Diệp Thiều An vùi trong ngực anh nhắm hai mắt lại, hô hấp trầm ổn và khe khẽ như đang thiếp đi, người đàn ông ôn nhu để lại một nụ hôn bên thái dương hắn, khẽ cười nói: “Ngủ đi…”

Trong chớp mắt đó, Diệp Thiều An mở mắt ra, hắn đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông, trong tròng mắt của người đàn ông chợt lóe sự kinh ngạc, nhưng vẫn dung túng nhìn Diệp Thiều An, ngón tay Diệp Thiều An thuận theo đường cong cổ của người đàn ông kéo lên trên mặt anh, hơi mỉm cười nói: “Tôi vốn… rất thích anh…”

Biểu tình của người đàn ông trở nên nhu hòa…

“Nhất là khuôn mặt này…”

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt của người đàn ông cương cứng.

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết, tôi thích anh, thích nhất khuôn mặt này, thích không chịu nổi…” Diệp Thiều An lẩm bẩm nói: “Trên thế giới này, tại sao lại xuất hiện một người phù hợp với thẩm mỹ của tôi như thế chứ…”

“Tôi vốn cho rằng mình thích anh, thích đến trọn đời trọn kiếp, thế nhưng tôi lại quên mất, con người sẽ thay đổi…”

Cơ thể của Hạ Nhan Minh cứng lại, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn Diệp Thiều An dưới thân, Diệp Thiều An lại chậm rãi khép hai mắt lại: “Chỉ dựa vào sự yêu thích vẻ bề ngoài thì có thể thích được bao lâu…”

“Chẳng biết gì cả, chẳng hiểu gì cả, tình yêu của thiếu niên giống như ngọn lửa…”

Cháy hết mình.

Hình như Diệp Thiều An vừa thở dài một hơi, không khí yên tĩnh đáng sợ, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sương mù ướt át, điều này giúp hắn trông có vẻ đáng thương, “Chúng ta chia tay đi, Nhan Minh.”

Chất giọng của Diệp Thiều An ôn nhu đáng sợ, lại như một quả bom nguyên tử thả bùm xuống thế giới của Hạ Nhan Minh, ầm ầm phá hủy toàn bộ thế giới của anh!

“—— em nói… cái gì?”

Anh gằn từng chữ như rít lên.

Diệp Thiều An lặng thinh nhìn anh, trong ánh mắt nhuốm sự ôn nhu, đôi môi tái nhợt hé mở, mấp máy những chữ Hạ Nhan Minh không muốn nghe nhất: “Tôi nói, chúng ta chia tay đi.”

Bùm ——!

Trong nháy mắt đó, Hạ Nhan Minh nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát.

Anh đột ngột đè Diệp Thiều An xuống dưới thân, liều mạng lôi kéo y phục của hắn, trực tiếp gặm lên đôi môi của Diệp Thiều An, khát vọng nhận được chút ấm áp từ nơi đó.

Động tác của Hạ Nhan Minh vừa hung ác vừa tàn nhẫn, chẳng biết Diệp Thiều An không kịp phản kháng hay cũng không muốn phản kháng, chỉ bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen láy như ẩn chứa màn sương mù, cuối cùng, hắn nhắm hai mắt lại.

Diệp Thiều An không nói gì.

Cả tối đó chẳng phát ra một thanh âm nào.

Hắn lặng yên mặc cho Hạ Nhan Minh dằn vặt, cứ như mình chỉ là một con rối hình người, Hạ Nhan Minh vững vàng tiến vào trong cơ thể hắn, dường như chỉ như vậy mới giúp anh cảm nhận được sự an toàn hiếm hoi.

Mới cảm nhận được sự an toàn khi người này vẫn ở bên cạnh mình.

Đêm đó Hạ Nhan Minh dằn vặt đến mấy giờ, đã chẳng ai nhớ rõ, chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại, Hạ Nhan Minh nấu cháo rồi viết một tờ ghi chú, chuẩn bị nhẹ tay nhẹ chân rời đi lại nghe thấy giọng nói của Diệp Thiều An: “Nhan Minh, hai ta chia tay đi.”

Giọng của Diệp Thiều An khản đặc, nói cũng rất chậm, thế mà cực kỳ kiên định, giống như không chịu quay đầu nhận thua.

“Không thể.” Hạ Nhan Minh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Thiều An, tôi rất không thích nghe em nói mấy câu như thế này, sau này đừng nói như vậy nữa, hiểu chưa?”

“Hôm qua anh còn cổ vũ tôi làm chuyện mình thích mà.” Diệp Thiều An chậm rãi nói, “Thích của tôi, không bao gồm cả anh.”

Cơ thể của Hạ Nhan Minh vô thức run lên, một nhát dao của Diệp Thiều An đâm vào quá hung ác, dù da anh làm bằng sắt thép cũng bị nhát dao đó đâm cho máu me đầm đìa.

“Tôi nói rồi, tôi không thích nghe em nói mấy câu như vậy.” Đôi mắt của Hạ Nhan Minh hơi nheo lại, anh từng bước từng bước đi đến trước giường, sau đó nắm lấy cằm Diệp Thiều An, phút chốc nở nụ cười,

Khi cười rộ lên bề ngoài của anh cực kỳ đẹp, cho dù giữa đầu mày chẳng giấu được sự nham hiểm vẫn đẹp đến mức người ngoài phải liếc mắt nhìn,

“Vốn còn muốn cho em nghỉ ngơi một lát.” Hạ Nhan Minh khàn khàn nói: “Nếu em không muốn, vậy quên đi.”

Anh cứng rắn đè lên trên người Diệp Thiều An, dùng sức mà hôn lên.

Diệp Thiều An nhắm hai mắt lại, Hạ Nhan Minh nắm lấy cằm của hắn, ra lệnh: “Nhìn tôi.”

Một lúc lâu sau, Diệp Thiều An cãi: “Không.”

“Tôi không muốn… nhìn thấy anh nữa.”

Bùm ——!!

Thế giới của Hạ Nhan Minh lại bị nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.