Đến nửa đêm Hạ Nhan Minh mới nhìn thấy dòng tin nhắn đó.
Đang nửa đêm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chợt thức giấc vì ác mộng lại chẳng nhớ rõ cảnh tượng trong mơ, chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương đau nhức mệt mỏi, Hạ Nhan Minh uống một ngụm nước, bật điện thoại lên nhìn xem mấy giờ rồi, bấy giờ mới nhìn thấy dòng thông báo “Bạn có một tin nhắn mới”.
Hạ Nhan Minh xoa xoa huyệt thái dương cho là mấy tin nhắn spam, đêm còn rất dài, bên cạnh không có ai chỉ một mình anh giữa giường rộng lạnh lẽo, tự dưng anh lạnh hết cả chân tay;
Anh cần một người làm bạn, dù cho đó có là tin nhắn spam.
Anh mở tin nhắn đó ra,
Ngây ngẩn cả người,
“Em ở nhà.”
Sau ba phút, Hạ Nhan Minh bậy dậy khỏi giường!
Chương Điềm Vưu và trợ lý bị anh gọi tỉnh, hừng đông ba giờ sáng lấy đâu ra máy bay bay về nhà, chuyến bay sớm nhất là tám rưỡi sáng cơ, thế nhưng Hạ Nhan Minh chờ sao nổi?
Coi như anh phải lái xe về cũng phải đi ngay lập tức!
Chương Điềm Vưu nhìn đôi mắt đỏ au của Hạ Nhan Minh, biết mấy ngày này anh em mình sống cũng không dễ dàng gì, y nhiều nhất cũng chỉ thấy mệt mỏi ngoài cơ thể, nhưng anh em y lại sống trong sự dằn vặt cả cơ thể lẫn tinh thần, giờ nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, cứ thế này mãi không được,
Bây giờ vất vả mãi vị kia mới cho chút hi vọng, anh em y như giờ cũng tốt, ít nhất không khùng điên như mấy hôm trước nữa.
Về thôi, về thì về, còn không về thì Hạ Nhan Minh lại xé xác y ra mất.
Một bên lên mạng tìm vé máy bay, một bên lái xe đi, trời không phụ lòng người cuối cùng cũng tìm được một chuyến bay lúc bốn giờ rưỡi nhưng sân bay lại ở tỉnh trên, một đám người chạy như chạy giặc cũng đến kịp, ngồi trên máy bay toàn thân Hạ Nhan Minh căng cứng, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, Chương Điềm Vưu mấy lần muốn dời sự chú ý của anh đi, kết quả Hạ Nhan Minh không thèm nhìn y một cái.
Chương Điềm Vưu sờ sờ mũi, quyết định vào những lúc như thế này tốt nhất không nên chọc vào Hạ Nhan Minh.
Dù sao cũng là đàn ông “thất tình”, trêu cũng không tốt.
Lúc xuống máy bay, bên này đã có người đến đón bọn họ, trên đường Hạ Nhan Minh luôn mồm giục nhanh lên nhanh lên, trông như hận không thể đạp tài xế ra tự lái với vận tốc 180km/h, tài xế cười khổ nói: “Tiên sinh, không thể nhanh hơn được nữa, nhanh hơn nữa sẽ bị tuýt còi đó.”
Hạ Nhan Minh mím môi, chẳng ừ hử gì.
Rõ ràng đường về nhà còn một đoạn rất xa rất xa, nhưng trái tim anh lại “thình thịch thình thịch” đập loạn lên, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh hận không thể bay về nhà ngay lập tức, đồng thời cũng sợ gặp người ấy.
Anh đã biết sai rồi, liệu người ấy có tha thứ cho anh không?
Đã muộn lắm rồi, người ấy còn ở nhà không?
Nghĩ tới đây, Hạ Nhan Minh lại bắt đầu hối hận, tại sao mình không nhìn điện thoại di động chớ, tại sao sau khi nghe tiếng thông báo lại không mở điện thoại ra đọc hả? Tại sao tại sao tại sao?!!
Nếu như chỉ vì lý do cỏn con này mà Diệp Thiều An bỏ đi, có khi Hạ Nhan Minh sẽ mở cửa sổ nhảy lầu ngay lập tức.
Mặt trời đang đi dạo trên bầu trời, cả thành phố dần dần có nhân khí, giờ đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu, phố xá quen thuộc đang hiện ra trước mắt anh, trái tim Hạ Nhan Minh lại đập loạn “thịch thịch thịch” như muốn bay ra khỏi lồng ngực đến bên người ấy.
Sắp về nhà rồi.
Người ấy… liệu có còn ở nhà chờ anh?
Cơ thể Hạ Nhan Minh chợt cứng đờ khó hiểu, đầu óc anh rỗng tuếch, anh chẳng biết mình xuống xe thế nào, cũng chẳng biết mình bò về nhà kiểu gì nữa.
Dòng ký ức của anh như xuất hiện sự đứt gãy, anh sững sờ nhìn về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước;
Tầng một, tầng hai, tầng ba;
Sắp về đến nhà rồi,
Anh càng ngày càng khủng hoảng.
Vô số vấn đề đang chạy loạn trong đầu anh;
Vô số thanh âm vang lên ong ong bên tai anh;
Anh nghe thấy tiếng “thình thịch” của trái tim mình;
Anh nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà “cộp cộp”;
Anh đã… leo đến tầng cuối cùng.
Đèn sáng rực,
Người ấy vẫn còn,
Vẫn ở trong nhà của họ, bật đèn, chờ anh.
Trong nháy mắt đó, Hạ Nhan Minh chợt thấy lòng mình thật bình yên, anh ngẩng đầu lên, một giọt lệ khẽ trào ra khỏi khóe mắt;
Anh trước giờ luôn nghĩ đàn ông chỉ nhỏ máu không rơi lệ;
Anh trước giờ vẫn cho rằng nước mắt chỉ là công cụ của kẻ yếu;
Nhưng bây giờ, anh không biết phải biểu đạt sự kích động và hạnh phúc, hổ thẹn và biết ơn sâu trong nội tâm mình như thế nào nữa;
Cảm xúc ấy được lên men dưới đáy lòng, và ngay bây giờ, trào lên như núi lửa phun trào.
Hạ Nhan Minh lấy chìa khóa trong túi quần ra, tay anh hơi run, chùm chìa khóa vang lên cạch cạch giúp dãy hành lang yên tĩnh trở nên sôi động hơn, nỗ lực nhiều lần, cuối cùng anh cũng cắm được chìa khóa vào trong ổ khóa;
Cửa được mở ra.
Phòng khách được ánh đèn điện ấm áp bao phủ, người mà anh ngày đêm tưởng niệm lại ngồi trên ghế, xung quanh hắn là đồ vật ngổn ngang đổ vỡ, nghe thấy tiếng động cũng chỉ thờ ơ ngẩng đầu lên liếc anh một cái;
Ánh mắt đó cứ như hai người đã trải qua ngàn năm vạn năm rồi.
“An An…” Hạ Nhan Minh không dám nhúc nhích, chỉ khàn khàn kêu: “Anh sai rồi.”
“Xin lỗi, anh sai rồi.”
Hạ Nhan Minh cứ lặp đi lặp lại, anh chưa bao giờ là một thằng đàn ông biết nhìn ra cái sai của bản thân, thế nhưng đứng trước Diệp Thiều An, anh chỉ biết nói một câu như vậy.
“Em đói.” Diệp Thiều An ném tạp chí trong tay xuống, nhàn nhạt chỉ chỉ phòng bếp, ra lệnh: “Đi làm cơm.”
“Được được được!”
Hạ Nhan Minh chạy nhanh vào trong bếp, lúc này anh đột nhiên thấy may mắn, khi đó anh chỉ đập phá phòng khách chứ chưa ra tay với tủ lạnh dụng cụ trong phòng bếp, phần lớn nguyên liệu trong tủ lạnh không thể ăn được nữa vì quá hạn rồi, thế nhưng gạo trắng, bột mỳ và trứng gà vẫn còn, đủ để nấu bát cháo với làm bánh trứng gà, cũng coi như một bữa sáng ngon lành.
Hạ Nhan Minh nhìn lớp dầu vàng óng trong chảo, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên người anh như đang nhảy múa, anh nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi rung động,
Anh biết, cho dù Diệp Thiều An không nói gì, nhưng hành động của em ấy đã cho thấy rõ em ấy đã tha thứ cho anh.
Hay nên nói, em ấy chưa bao giờ trách anh.
Diệp Thiều An cho gửi tin nhắn cho anh, nói: “Em ở nhà.”
Không quan tâm hai người họ tức giận cãi vã thế nào, An An của anh vẫn luôn coi chỗ này là nhà;
Nhà của hai người họ.
Nhịp đập trái tim của Hạ Nhan Minh thình thịch, anh nhìn bánh rán giòn rụm trong chảo dầu, chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ;
—— Bạn có biết hạnh phúc là gì không?
—— Hạnh phúc là bất kể bạn làm sai bao nhiêu việc, vô luận bạn và người đó tranh chấp, cãi vã, bỏ đi, tức giận, luôn có một người nguyên ý chỉ ra lỗi sai của bạn, nguyện ý bỏ ra nhiều công sức dạy cho bạn những chuyện bạn không hiểu;
—— Hạnh phúc là sau bao cãi vã, vẫn có một người nguyện ý ở nhà chờ bạn.
Tôi yêu em ấy.
Hạ Nhan Minh tự nhủ,
Tôi yêu em ấy.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 100. 】
Hết chương 99