Hệ thống 001 trong nháy mắt có cảm giác bị chó cắn.
Nó mới vừa cảm thấy kí chủ có chỗ nào đó không thích hợp lắm, sao kí chủ có thể dũng cảm thừa nhận mình không bằng với con nhà người ta cơ chứ?
Không đúng nha!
Hắn vẫn luôn tỏ vẻ bố rất khốc suất cuồng bá duệ!
Hắn vẫn luôn tỏ ra mọi thứ đều trong lòng bàn tay bố!
Hắn vẫn luôn…
Nó bị gạt!!!
Hệ thống 001 quyết định giả chết.
Diệp Thiều An khá là cưng chiều mà nói rằng: 【 Không sao đâu, mày muốn giả chết thì cứ giả chết đi. 】
Hệ thống 001: 【… 】
Mẹ ơi thật là đáng sợ QAQ!!
【 Khi nào mày muốn đàm phán, chúng ta bàn lại. 】
Sau đó tặng nó một cái mỉm cười đầy ôn nhu, thế nhưng…
Tui không muốn ngồi vào bàn đàm phán đâu kí chủ!
Hệ thống 001 tối tăm giả chết.
【 Nhưng mà, trước đó, mày có thể nói cho ta biết bí mật nhỏ của Thu Ngôn Dục không?】 Diệp Thiều An cười híp mắt mở miệng nói : 【 Đây chính là thứ tao dùng một vấn đề đổi lấy.】
【… 】
Hệ thống 001 trầm mặc nửa ngày, nói: 【 Có thể. 】
Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc từ gương chiếu hậu nhìn hoa mân côi nhỏ của anh.
Hoa mân côi nhỏ của anh vừa chui vào xe đã lười biếng nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà từ biểu tình trên khuôn mặt của hắn cùng với độ cong khóe môi, tâm tình của bé hoa mân côi cũng không xấu.
Không những thế tâm tình của hoa mân côi nhỏ nhà hắn còn rất tuyệt.
Vậy dĩ nhiên là… không thể tốt hơn.
Thận trọng từng bước, cẩn thận từng li từng tí một, cũng chỉ là thủ đoạn khiến bé hoa mân côi tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Thu Ngôn Dục tỏa ra một tia hào quang quỷ dị màu đen đặc.
【 Thu Ngôn Dục trọng sinh trở lại. 】
【 Một đời trước Diệp Thiều An phản bội hắn, khiến hắn phải chết.】
Đáp án của hệ thống 001 vô cùng lời ít ý nhiều.
Diệp Thiều An cười khanh khách kéo dài giai điệu : 【 Ý của mày là, một vấn đề của tao, chỉ đổi về hai câu này? 】
【… 】
Vậy ngài muốn cái gì?!!
Hệ thống 001 cảm thấy mình sắp cháy máy.
001 ngoan tâm cắn răng một cái, chiếu một đoạn dài trong trí nhớ cho Diệp Thiều An.
Từ trong yến hội nhất kiến chung tình, sau đó dùng mọi cách theo đuổi, đến khi Diệp Thiều An đáp ứng sự theo đuổi của gã, tròn một năm.
Yêu nhau tương thủ, bọn họ giống như những đôi tình nhân khác, ôm ấp, hôn môi, làm tình, ở chung, gặp gia trưởng, đính hôn, Thu Ngôn Dục dùng chỉnh chỉnh gần ba tháng để làm một lễ đính hôn, gã muốn tặng cho bạn lữ của gã một niềm vui bất ngờ, gã muốn mối quan hệ của hai người trở nên hợp pháp, gã hi vọng gã là người thân cận nhất của bạn lữ nhà gã và người thân cận nhất của gã là bạn lữ nhà gã.
Gã nhồi đầy cõi lòng mình sự hi vọng và thành kính, phác họa một bản kế hoạch tươi đẹp về tương lai cho bạn lữ của gã, trong con ngươi của gã tràn đầy phồn thịnh hi vọng và ánh sáng nhiệt liệt, miệng gã cứ nói lời tâm tình mãi không thôi.
Gã yêu bạn lữ của gã chân thành và nhiệt liệt như vậy.
Gã nguyện ý đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này cho bạn lữ của gã.
Chỉ những thứ tốt nhất mới xứng đáng với bạn lữ của hắn.
Cho nên gã, làm hết tất cả những điều tốt nhất trong khả năng của gã, làm đến mức một tẹo tì vết cũng không có.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ thuận lợi đính hôn, kết hôn, được tất cả mọi người chúc phúc cùng với ước ao, sau đó từ đây trở thành đôi tình nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Thế nhưng rất đáng tiếc, Thượng Đế cũng không hy vọng bọn họ cứ hạnh phúc như thế.
Diệp Thiều An chết rồi, chết trong cái ngày đính hôn ấy.
Hắn cứu Khương Văn Bách một mạng, đánh đổi tính mạng của chính mình.
Bước ngoặt sinh tử, Diệp Thiều An theo bản năng đẩy Khương Văn Bách ra ngoài, Khương Văn Bách chỉ bị trầy chút da, Diệp Thiều An lại phải chết.
Chết trong một khắc Thu Ngôn Dục hạnh phúc nhất mong đợi nhất đó.
Buổi lễ đính hôn biến thành hiện trường tử vong.
Tuy chỉ thấy Thu Ngôn Dục tái nhợt trong ký ức mờ mịt, ngay cả Diệp Thiều An cũng cảm thấy lòng mình chua xót.
Hiện trường tai nạn giao thông.
Khương Văn Bách khóc như chết cha chết mẹ, lệ rơi đầy mặt, mà Thu Ngôn Dục chỉ quỳ gối trên con đường bị nhuốm đỏ bởi máu của bạn lữ gã, bình tĩnh ôm bạn lữ máu thịt be bét của gã vào trong ngực.
“Em phản bội ta.”
Gã nói.
Ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt.
Chỉ còn dư lại một mảnh trống vắng.
“Em phản bội ta.”
Gã dựa đầu lên vai bạn lữ của gã, ngữ điệu bình tĩnh và chầm chậm, gã chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa bên mặt bị máu tươi nhuộm đỏ, con mắt của gã bình tĩnh không lay động, chết lặng như xác chết.
Xung quanh có người rít gào, có người lôi kéo, có người gào khóc.
Chỉ có Thu Ngôn Dục, bình tĩnh, ôn hòa nở nụ cười.
Gã nói: “Em vì hắn mà chết, để ta một mình ở lại thế giới này.”
“Em vì hắn…”
Gã dường như suy nhược đến mức một chữ cũng không nói ra được, và dường như đang mệt mỏi đến mức miệng cũng không mở ra được.
Lúc ấy chính là khoảng thời gian khí trời ấm áp sáng sủa nhất trong ngày.
Gã lại lạnh đến mức không thể ngừng run rẩy.
Tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên, sức mạnh lôi kéo Thu Ngôn Dục trở nên càng to lớn hơn.
Gã không buông bạn lữ của gã ra, mà lại ôm chặt hắn hơn, gã từng li từng tí cẩn thận lau vết máu trên người bạn lữ của gã, lại phát hiện làm cách nào cũng không xóa vết máu đó đi được, bộ âu phục của Diệp Thiều An giống như đúc của gã cũng bị nhuộm đỏ dần.
Gã đột ngột đứng lên, vững vàng ôm lấy Diệp Thiều An, vững bước đi về phía trước.
Tất cả mọi người bị gã dọa sợ.
Thỉnh thoảng có người trong lòng run sợ hỏi gã muốn đi đâu.
Thu Ngôn Dục lộ ra miệng cười ôn nhu, tròng mắt màu đen lộ ra ánh sáng ngượng ngùng, gã nói: “Ta muốn mang người yêu của ta đi kết hôn.”
“Em ấy đi không nổi, ta ôm em ấy.”
“Ta sẽ dẫn em ấy đến… đến nơi em ấy phải đến.”
Thu Ngôn Dục dùng ngữ điệu vui vẻ nói vậy.
Xung quanh có người gào khóc, có người khuyên răn ngăn cản, càng có người nghĩ trăm phương ngàn kế tranh đoạt thi thể Diệp Thiều An từ trong tay gã.
Khương Văn Bách đột nhiên vọt vào đoàn người, kêu khóc bắt Thu Ngôn Dục trả lại Diệp Thiều An cho y, Thu Ngôn Dục lẳng lặng nhìn y, Khương Văn Bách bắt đầu chạy đến cướp, một bên gào khóc một bên quát mắng Thu Ngôn Dục vô liêm sỉ, cử chỉ này như lôi Thu Ngôn Dục ra khỏi giấc mộng, gã đột nhiên một cước gạt ngã Khương Văn Bách, hời hợt nói: “Lăn.”
Sát khí kia đủ để khiến tất cả mọi người kinh sợ.
“Ta sẽ không tha thứ cho em.” Gã nhẹ nhàng hôn lên môi người yêu, máu tươi nhuộm đỏ khóe môi của gã, gã nhẹ nhàng vén một lọn tóc xõa của người yêu lên, lộ ra một nụ cười có thể nói là ôn nhu, chỉ là trong đôi mắt che kín hàn băng khắc cốt: “Ta sẽ không cho em một cơ hội phản bội nào nữa đâu.”
“Vĩnh viễn.”
Chỉ nhìn ký ức thôi, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó cỡ nào tàn nhẫn.
Người yêu ngay trong ngày đính hôn vì bạn trai cũ mà chết, từ đây chỉ còn mình mình sống lay lắt giãy dụa giữa nhân gian.
Thu Ngôn Dục có một quyển nhật ký ghi lại tình yêu của gã và người yêu của gã, mấy năm đồng hành cùng người yêu được gã cẩn thận từng li từng tí dùng bút ghi chép lại, quyển nhật ký này cực kỳ cực kỳ dày, mà ngày hôm đó, gã vẫn có thể tỉnh táo viết vào trong nhật ký một câu…
—— Từng lên thiên đường, đã qua địa ngục, lưu lại nhân gian.
Tà dương đỏ như máu chiếu lên người, Thu Ngôn Dục chậm rãi câu lên một vệt cười.
Như một con thú hoang mất đi tất cả, tuyệt vọng đến tê dại, mang theo hơi thở cường đại, có tính công kích điên cuồng và cường hãn.
Ký ức tới đây kết thúc.
Hệ thống 001 cosplay rùa rụt cổ không nói gì.
Diệp Thiều An trầm mặc một hồi lâu, ôn hòa nhã nhặn gọi: 【 Hệ thống.】
Hệ thống 001 giả chết.
【 Nếu như nhiệm vụ thất bại thì sao? 】 Diệp Thiều An tâm bình khí hòa hỏi.
Hệ thống 001: 【… 】
Hệ thống 001 khóc thút thít nói: 【 Kí… kí chủ thân ái, ngài vẫn còn có thể cứu vớt hắn mà QAQ!!! 】
【 Mày cảm thấy có khả năng sao? 】 Diệp Thiều An ha ha cười lạnh: 【 Trong thời khắc thân nhất mật, nhiệt liệt nhất, yêu nhau nhất, hạnh phúc nhất, mong đợi nhất, lại bị người yêu mình phản bội, mày cảm thấy khả năng thành công đó có tồn tại à? 】
Hận ý lớn nhất của Thu Ngôn Dục đến từ sự phản bội của người yêu trong thời khắc hạnh phúc nhất, người yêu của gã vì bạn trai cũ mà chết, nó như nhát dao khắc vào trong tâm khảm của Thu Ngôn Dục dòng chữ “Em ấy yêu Khương Văn Bách hơn”, mà vết tích này, sau cái kết cục thê thảm của đời trước ấy, đã không còn thuốc nào chữa được.
Dùng cái gì mới đổi được sự tín nhiệm của Thu Ngôn Dục?
Đổi bằng sự không trọng sinh ha ha. (ý là nếu TND không trọng sinh thì DTA mới có được sự tín nhiệm của ảnh)
Hệ thống 001 nghẹn ngào nói: 【… Tồn, tồn tại QAQ 】
【 Ha ha. 】 Diệp Thiều An cười lạnh một tiếng, 【 Tồn tại? 】
【 Như vậy hệ thống thân ái của tao, mày có thể nói cho tao biết, mày có nguyện ý trợ giúp tao không? 】
【 Mày có nguyện ý toàn tâm toàn ý trợ giúp tao không? 】
【 Mày có nguyện ý tín nhiệm tao không? 】
【 Mày có nguyện ý toàn tâm toàn ý tín nhiệm tao không? 】
Hệ thống tiếp tục giả chết.
Diệp Thiều An hời hợt nói: 【 Vậy mày dựa vào cái gì cho rằng, tao sẽ toàn tâm toàn ý tín nhiệm mày, trợ giúp mày hả? 】
【 Quyền lợi và nghĩa vụ không ngang nhau, sẽ khiến người ta mất đi động lực đấy, hệ thống của tao ạ.】
Diệp Thiều An lười biếng nở nụ cười, cảm thụ được hệ thống đang giả chết, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Trên thực tế, sự kinh ngạc cùng hoài nghi vẫn lẫn lộn đầu óc của hắn.
—— gặp gỡ trong yến hội với Thu Ngôn Dục, sự giống nhau giữa hai thế giới.
Động tác, thần thái, ngữ khí, biểu tình, đều giống nhau như đúc.
Vì sao lại như vậy?
“An An.” Xe không biết đã dừng lại từ khi nào, Diệp Thiều An phút chốc phục hồi tinh thần lại từ trong suy tư, Thu Ngôn Dục vì Diệp Thiều An mở cửa xe, ôn hòa nói: “An An, đến.”
Diệp Thiều An mở mắt ra, đối diện với cặp mắt của Thu Ngôn Dục, con ngươi đen láy tràn đầy ôn nhu, không chứa một tia tạp chất, mang theo tình ý làm say lòng người.
Trái tim Diệp Thiều An đập hơi nhanh một chút.
Hắn bước xuống xe, đập vào mắt là một kiến trúc hoa mỹ, có thể xưng là trang viên.
Trái tim Diệp Thiều An lại chậm rãi trầm xuống.
Đây là kiến trúc cổ xưa vừa mới nhìn thấy trong trí nhớ, được gia tộc của Thu Ngôn Dục lưu truyền tới tận bây giờ.
—— tại sao muốn tới nơi này?
Tác giả có lời muốn nói: best lô-gic của Thu Ngôn Dục là như thế này:
Ở lễ đính hôn An An vì Khương Văn Bách mà chết —— An An vì Khương Văn Bách mà chết —— An An vì Khương Văn Bách từ bỏ gã —— An An càng yêu Khương Văn Bách hơn —— An An phản bội tình yêu của bọn họ —— An An không còn bên cạnh gã —— An An phản bội gã :)))