Ân Dục Cẩn cảm thấy có chút không đúng, biểu tình của Diệp Thiều An giống người đang vui sướng ở chỗ nào hả, thế nhưng bộ phận bí mật của hai người đang gắn kết chặt chẽ, chỗ kia như một cái miệng nhỏ căng mịn mềm mại, ôn nhu bao lấy gã, mùi vị đó vừa mỹ diệu vừa thần kỳ, rất nhanh đã khiến Ân Dục Cẩn ném việc nhỏ chẳng mấy trọng yếu đó ra sau đầu;
Chuyện ‘Diệp Thiều An có cao hứng không’ quan trọng sao?
Ân Dục Cẩn hoảng hốt nghĩ, gã không kiêng kị mà va chạm trong cơ thể Diệp Thiều An, nơi mềm mại ấy khiến gã cực kỳ thoải mái, một cảm giác thỏa mãn chạy dọc cơ thể, làm gã sung sướng khôn kể,
Gã nhìn chằm chằm người dưới thân, người ấy nhắm mắt lại, mồ hôi làm ướt mái tóc đen của hắn, trên gương mặt luôn bình tĩnh nhiễm phải mấy phần ý xuân không nói rõ được, đôi môi đỏ au được nước bọt đánh bóng, khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên;
Dục vọng dần làm mờ ý chí, Ân Dục Cẩn lựa chọn phóng túng.
Gã cúi đầu, muốn hôn lên môi Diệp Thiều An, Diệp Thiều An rõ ràng không mở mắt ra, lại phảng phất như thấy được động tác đó của gã, hơi nghiêng đầu đi, tránh được nụ hôn môi này,
Ân Dục Cẩn hơi sửng sốt một chút, cảm thấy khó mà tin nổi, Diệp Thiều An lại cự tuyệt hôn môi với gã?!
Tức giận trào lên hai mắt gã, lửa giận ấy vừa hung ác vừa mãnh liệt, thiêu đốt như liệt hỏa, làm cho động tác dưới hạ thân gã cũng trở nên hung mãnh hơn, gã đột nhiên kéo mạnh Diệp Thiều An vào lòng, hạ thân vừa hung ác vừa tàn nhẫn đâm vào, mạnh mẽ ma sát vách thịt, sau đó cúi đầu cắn vào hầu kết của Diệp Thiều An, cười lạnh;
Hung khí vừa nhanh vừa độc, làm cho Diệp Thiều An phát ra vài tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ ấy như một cơn mưa xuân rơi xuống nội tâm Ân Dục Cẩn, không khỏi khiến lòng gã ngọt ngào,
Ân Dục Cẩn nhìn người dưới thân, người ấy khẽ nhíu lông mày lại, sợi tóc ngổn ngang dính trên mặt, bên trong khóe môi hồng hào phun ra mấy từ không rõ, lòng gã không khỏi tràn ngập vai tia nhu tình, cúi đầu xuống hôn môi Diệp Thiều An,
Nhưng Diệp Thiều An vẫn tránh khỏi nụ hôn của gã,
Một lần còn có thể nói là bất ngờ, hai lần thì sao?
Đôi mắt Ân Dục Cẩn lập tức lạnh xuống, gã không thèm để ý tư thế cơ thể bây giờ, một tay nắm lấy cằm Diệp Thiều An, cưỡng bách nhấc nửa người Diệp Thiều An lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Tư thế này khiến Diệp Thiều An phải gánh vác rất lớn, hắn không thể làm gì khác ngoài mở mắt ra, tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, cũng có thể là bi thương, thế nhưng không cần nghi ngờ, trong cặp mắt đen kịt như mực Tàu ấy không có một tí gì thứ gọi là hưng phấn hay vui sướng.
Cũng chẳng có một phần động tình.
Ân Dục Cẩn thậm chí có thể nhìn thấy vẻ động tình của mình trong đôi mắt của Diệp Thiều An.
Trái tim gã như rơi vào hầm băng.
“Vương thượng.” Diệp Thiều An bình tĩnh nói, thanh giọng của hắn có mấy phần khàn khàn, nhưng chẳng có tí gợn sóng tình cảm nào cả, “Lâm triều ngày mai, dính đến vấn đề Nhị điện hạ nhận tổ quy tông, hi vọng ngài có thể tham dự.”
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu gã, khiến Ân Dục Cẩn trở nên bối rối.
Thời điểm như thế này, Diệp Thiều An cư nhiên còn nói đến thằng tạp chủng kia?!
Gã theo bản năng đưa tay sờ sờ chỗ đằng trước của Diệp Thiều An, mềm mại, chẳng có nửa phần cương cứng.
Nếu như vừa rồi là một chậu nước lạnh, thì bây giờ chính là một trận sấm sét!
Diệp Thiều An không cương!
Ân Dục Cẩn qua loa bắn ra.
Gã nằm nhoài trên người Diệp Thiều An, ánh mắt tối tăm nhìn đôi mắt của Diệp Thiều An, cặp mắt đó trong veo đen láy, trong suốt lại thâm trầm, giống như một cái đầm cái giếng sâu không thấy đáy, chẳng có nửa phần tâm tình.
Ân Dục Cẩn nở nụ cười âm lãnh, gã chỉ cảm thấy một thứ tâm tình không thể diễn đạt tán loạn trong người, phẫn nộ, thống hận, lãnh tâm, căm ghét, khinh thường và chần chờ đan xen trong trái tim gã, khiến tâm tình gã đặc biệt không ổn định, “Ngươi bị liệt sao? Cứng cũng không cứng nổi?”
“Có cần uống thuốc không, hả?”
Câu nói này có thể nói là tràn đầy ác ý, hô hấp của Diệp Thiều An dồn dập một chút rồi cung kính đáp: “Xin nghe theo vương thượng dặn dò.”
Bầu không khí trong phòng nháy mắt lạnh đến cực điểm.
Ân Dục Cẩn giận dữ cười, gã chỉ vào Diệp Thiều An, luôn mồm nói: “… Được, được, được.”
Ân Dục Cẩn phẫn nộ nhưng cố nén giận, thậm chí còn có mấy phần oan ức, những năm tháng lúc trước Diệp Thiều An có bao giờ bác bỏ lời gã nói đâu, bây giờ lại cứng đầu như thế?! Bây giờ còn dám cãi lại gã?! Đã nói là sẽ ở bên nhau mà, đây không phải là điều Diệp Thiều An trước đây rất muốn sao?! Gã đã hứa hẹn với Diệp Thiều An rồi còn gì, Diệp Thiều An còn muốn cái gì nữa!
Vừa có thế thân trẻ tuổi hơn đã không đợi nổi muốn vứt thế thân cũ là gã đi luôn đúng không?!
Nằm mơ!
“Ngươi được lắm, Diệp Thiều An.” Nhìn Diệp Thiều An chỉ cung cung kính kính quỳ gối trên giường nhỏ, lửa trong lòng Ân Dục Cẩn càng thiêu càng vượng, hô hấp của gã càng thêm dồn dập, vô số cách đả thương người bồi hồi trong đầu, chẳng biết vì sao lại nghĩ tới thằng thế thân mới được Diệp Thiều An mang về kia, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, chỉ lạnh lùng nói, “Ngươi đừng có mà hối hận!”
Ân Dục Cẩn dứt khoát mặc quần áo tử tế, phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Thiều An cười khổ, ngã oặt trên chiếc giường hẹp, thổi tắt cây nến, gian phòng trở nên yên ắng, trong bóng tối, chỉ nghe thấy từng tiếng ho khan của hắn.
Từng tiếng ho khan ấy trong ban đêm yên tĩnh càng có vẻ tịch liêu, Ân Dục Cẩn trốn ở bên ngoài nghe một chốc, đột nhiên có chút khó chịu.
Gã cuối cùng vẫn rời đi.
Diệp Thiều An cảm giác được Ân Dục Cẩn đã đi, tiếng ho khan chậm rãi ngừng lại, nửa ngày sau mới sâu xa nói: “Ảnh Nhất, đi theo vương thượng, đừng để xảy ra chuyện gì ”
“Vâng.”
Diệp Thiều An trong bóng tối xoa xoa hông của mình, Ân Dục Cẩn ra tay xưa nay chẳng bao giờ chú ý đến hắn, hắn tất nhiên bị đau dữ dội rồi.
Trở lại tẩm cung, Ân Dục Cẩn lăn qua lộn lại giằng co gần nửa canh giờ, lại nghĩ đến Diệp Thiều An bảo ngày mai sẽ mang cái thằng Nhị điện hạ kia vào triều, tâm lý càng khó chịu, dứt khoát đi tìm Mục Văn Tĩnh.
Bất luận là khi nào, bất luận tâm tình gã táo bạo cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy Văn Tĩnh, tâm tình gã liền trở nên an ổn.
Có lẽ, là vì yêu đi, bởi vì quá yêu, nên mỗi khi đứng trước mặt Văn Tĩnh, gã chưa bao giờ mất khống chế.
Ân Dục Cẩn nhớ tới khuôn mặt tinh xảo của Mục Văn Tĩnh, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mục Văn Tĩnh lúc này tất nhiên chưa ngủ, y đương nhiên biết mình là một kẻ xấu xa thế nào,
y tự tay sắp xếp những chuyện này cho Diệp Thiều An, phàm là nam nhân có chút huyết tính, một khi biết Ân Dục Cẩn có ý định gì, đều sẽ không có đam mê làm con rối,
Thế nhưng Diệp Thiều An… Y lại không nắm chắc.
Nếu nói Diệp Thiều An cao ngạo, thế nhưng trước mặt Ân Dục Cẩn, hắn lại có thể hạ thấp mình chẳng khác gì cát bụi trần gian, bị người yêu không nói một lời chọc cho một đao vẫn có thể bảo trì phong độ lễ nghi, sống trên đời này nhiều năm như vậy, Mục Văn Tĩnh cũng chỉ gặp được một người như thế mà thôi; nếu nói Diệp Thiều An thấp kém thì hắn sẽ không có cái dáng vẻ kia, hắn là đóa hoa cao lãnh của Đại Ân, cho dù đối mặt với Ân Dục Cẩn, thứ không nên thỏa hiệp, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp,
Diệp Thiều An luôn có biện pháp lọt vào mắt của gã, chỉ là quá mức quanh co khúc khuỷu, Ân Dục Cẩn tất nhiên sẽ nhìn không thấu.
Và đêm nay, Diệp Thiều An đến sẽ ứng xử như thế nào đây?
Thật khiến cho người ta mong đợi, thế nhưng thật đáng tiếc, y cái gì cũng không nhìn thấy.
“Văn Tĩnh, Văn Tĩnh.” Một thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến, Ân Dục Cẩn xuất hiện trước mặt Mục Văn Tĩnh, gã cau mày hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Đương nhiên là đang chờ ngươi rồi.” Mục Văn Tĩnh cười hì hì đáp lại, ánh mắt bất động thanh sắc chợt lóe lên một vệt đắc ý, xem ra, Diệp Thiều An cũng không có đam mê muốn làm một con rối nha.
Thực sự là không thể tốt hơn.
Ân Dục Cẩn hơi ngượng ngùng tằng hắng một cái, lại khuyên Mục Văn Tĩnh vài câu, Mục Văn Tĩnh cười híp mắt nghe, nói: “Muộn như vậy A Cẩn còn tìm ta làm cái gì?”
Ân Dục Cẩn nghẹn một chút, tránh né ánh mắt của Mục Văn Tĩnh, có chút không được tự nhiên nói: “Đương nhiên là nhớ ngươi rồi.”
Mục Văn Tĩnh cười nhạo trong lòng, kẻ ngu si mới có thể tin lời này, trên mặt lại bất động thanh sắc, cùng Ân Dục Cẩn cười đùa vài câu, lặng lẽ nói: “… Nhớ lần trước ta có nói cho A Cẩn một chủ ý, người đó dùng thế nào?”
Mặt Ân Dục Cẩn lập tức đen sì, gã lạnh lùng nói: “… Không… Ừm… Văn Tĩnh, nếu như, nếu như một người trong lúc đang làm tình lại không cương lên, là vì lý do gì?”
Nụ cười của Mục Văn Tĩnh cứng đờ, con ngươi đột nhiên lạnh buốt, đây là ý gì?! Ân Dục Cẩn cùng Diệp Thiều An làm?!
“… Là người nhét vào? Hay là người bị nhét?” Mục Văn Tĩnh cưỡng chế sự tức giận trong lòng, làm bộ không khác bình thường là bao, mỉm cười hỏi: “A Cẩn không nói rõ ràng ta làm sao trả lời ngươi đây?”
Ân Dục Cẩn hơi ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của Mục Văn Tĩnh, có chút hàm hồ nói: “… Đương nhiên là kẻ bị nhét rồi.”
Đã nhiều năm như vậy, Diệp Thiều An lại là người duy nhất có quan hệ thân mật với Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn không biết làm với người khác sẽ như thế nào, thế nhưng khi làm với Diệp Thiều An, gã tất nhiên là hết sức thoải mái, thế nhưng chuyện cái đó của Diệp Thiều An không dựng lên, không thể nghi ngờ đã khiến gã vô cùng tức giận.
Gã hưởng thụ như vậy, vì sao Diệp Thiều An lại chẳng hề động tình?!
Mặc dù có chút xấu hổ, thế nhưng Ân Dục Cẩn càng muốn hiểu rõ chuyện này, gã không quen ai có thể dò hỏi, tất nhiên phải nói rõ với Mục Văn Tĩnh hơn một chút, “Chính là cái tên coi kẻ khác là thế thân mà ta từng kể với ngươi ấy…Thời điểm hắn và người bị hắn coi là thế thân thân mật, hắn sẽ không cương cứng, tại sao lại như vậy chứ?”
“Có lẽ là bởi vì không động tâm đi.” Mục Văn Tĩnh ý cười dịu dàng nói: “Ngươi xem đi, hắn chỉ coi người kia là thế thân, tất nhien sẽ không thương gã, nếu đã không yêu gã thì làm sao có thể động tình chứ, cương thế nào được?”
Người nằm dưới nhất định không phải là Ân Dục Cẩn!
Là Diệp Thiều An! Là Diệp Thiều An!
Bàn tay Mục Văn Tĩnh vô thức nắm thành quyền, tâm lý sôi trào như muốn dời sông lấp biển, Ân Dục Cẩn dĩ nhiên làm Diệp Thiều An!
—— đáng chết!!!
Trong tròng mắt Mục Văn Tĩnh là một mảnh huyết sắc vô cùng dữ tợn, nếu như không phải cố kỵ Diệp Thiều An vẫn chưa hết hy vọng với Ân Dục Cẩn, y hận không thể trực tiếp dùng một cái tát đập chết Ân Dục Cẩn!
Gã dĩ nhiên làm Diệp Thiều An!
—— đáng chết! Đáng chết!!
“Ồ.” Nụ cười trên mặt Ân Dục Cẩn cũng triệt để thu lại, gã ồ một tiếng, biểu tình càng ngày càng khó coi, nếu như nói trước đây gã vẫn chẳng mấy tín nhiệm với chuyện mình bị coi là thế thân, thì bây giờ ít nhất tin tám phần mười.
Diệp Thiều An lúc làm với gã căn bản không cương!
Diệp Thiều An căn bản không động tình! Diệp Thiều An chưa bao giờ động tâm với gã!
Cái ý niệm này vừa nảy ra, Ân Dục Cẩn từ trong ra ngoài, đều lạnh muốn chết.
—— nếu như Diệp Thiều An thật sự coi gã là thế thân, bây giờ lại có một thế thân càng trẻ tuổi hơn càng giống bản gốc hơn, như vậy…
—— đừng hòng! Diệp Thiều An đừng hòng… Đừng hòng…!!
Tác giả có lời muốn nói:
# Không cương nổi dẫn phát huyết án#
Diệp Thiều An: Đ!t mịa đau như vậy vẫn có thể cương à? Bố đâu có cuồng bị tra tấn!
Ân Dục Cẩn:… Hóa ra, Diệp Thiều An là thật sự coi tui là thế thân, tui nên làm gì đây?
Mục Văn Tĩnh: Bố giết bố giết bố giết, Ân Dục Cẩn lại dám bắt nạt Diệp Thiều An!!! Lần đầu tiên của An An lại bị Ân Dục Cẩn cướp đi! Gã còn không giúp An An sảng khoái nữa! Bố nhất định phải giết chết Ân Dục Cẩn!!!!
Ảnh Nhất:…Ngay cả chuyện như vậy cũng nói với Mục Văn Tĩnh, vương thượng quả nhiên là đồ cặn bã!!! Tui muốn hiệp trợ Nhị điện hạ mưu quyền soán vị! Dù sao Nhị điện hạ càng giống Cẩm điện hạ hơn!!