Với việc Clint bị đánh bất tỉnh, đám lâu la bị xử lý, Loki trốn thoát cùng với Thor, Hulk và Alex rơi khỏi mẫu hạm, một hồi hỗn loạn ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc.
Các đặc vụ dưới sự chỉ huy của Hill thu thập tàn cuộc. Nhóm siêu anh hùng còn lại trên tàu sân bay, trừ Natasha đang đi thăm Clint ra, 3 người còn lại là Captain Rogers, Iron Man Tony Stark và Sasuke đều ngồi xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng hội nghị.
Không khí lúc này vô cùng nặng nề, trầm mặc, không ai nói một lời nào. Vừa là do khí tức của cuộc chiến vừa diễn ra không lâu, vừa là một tin tức như trái bom nặng ký đã được Nick Fury thông báo
Đặc vụ cấp 8 của S.H.I.E.L.D, Phil Coulson, một người gương mẫu, hiền lành, chính trực, trong lúc ngăn cản Loki, đã hi sinh!
Hiện giờ ai cũng đau lòng, đặc biệt là Steve và Tony. Với Tony, mặc dù tình cảm không sâu đậm, nhưng dù gì hai người họ quen biết cũng đã lâu, hơn nữa, vụ việc lần này của Loki, cũng có một phần trách nhiệm của hắn, nghe được tin tức, hắn đơn giản không thể tiếp nhận.
Với Steve, dù không tiếp xúc quá lâu với Coulson, nhưng từ chính miệng hắn nói, hắn là thần tượng của mình, luôn lấy mình làm tấm gương, vậy mà lần này mình lại xốc nổi, không kiểm xoát được tâm tình, gây nên thiệt hại nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, dù sao Captain America cũng là một người lính, đồng đội hi sinh, tất nhiên anh sẽ đau buồn.
Mà với Sasuke, anh trai cậu rơi xuống, mặc dù cậu biết anh ấy sẽ không có việc gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng trong lòng. Đồng thời, việc Coulson hi sinh, cũng chút ít ảnh hưởng đến cậu. Ông ấy đã là chú của Alex, thì cũng là chú của Sasuke.
Một cỗ không khí u buồn tràn ngập khắp căn phòng, Nick Fury từ trong túi áo móc ra vài tấm thẻ dính máu, “Những thứ này được tìm thấy trong túi áo của Phil Coulson. Có vẻ như anh ấy vẫn chưa xin được chữ ký của anh”
Vừa nói, ông ta vừa vứt chúng tới trước mặt của Steve, “Chúng ta đã mất tất cả, thông tin, vị trí của khối Tesseract, Alex, Banner, Thor...Tôi chẳng còn gì nữa....Mất đi một con mắt sáng, có lẽ đó là cái giá phải trả”
Khi nói, Nick Fury bật cười, nhưng ai cũng biết nụ cười của ông không phải là vui vẻ, mà là đang buồn bã, đang tự trách bản thân mình vô dụng, đang tự trách những tội lỗi mà gián tiếp mình tạo ra
“Yes, chúng tôi đã định chế tạo vũ khí với khối Tesseract và như Alex đã nói, tôi chưa bao giờ đặt cược tất cả vào việc đó, bởi vì tôi có một công trình mang rủi ro hơn hẳn”
Nick Fury chậm rãi đi xung quanh bàn tròn, ngừng lại một lúc, sau đó đột nhiên cất cao giọng, nói ra một câu nói huyền thoại, đã in sâu vào tâm trí của bất cứ người hâm mộ của MCU nào
“There was an idea, Stark biết nó. Với tên gọi....The Avengers!”
“Ý tưởng về tập hợp những cá nhân vượt trội, tập hợp sức mạnh của họ. Để họ cùng hợp tác những lúc cấp bách, để chiến đấu những lúc chúng ta rơi vào nguy hiểm”
“Phil Coulson đã chết với niềm tin vào ý tưởng đó. Alex đã rơi khỏi mẫu hạm với sự hào hứng gia nhập vào ý tưởng đó, vào những người siêu anh hùng!”
Lời nói của Fury mang lại sự khích lệ to lớn, ‘cái chết’ của Coulson mang lại động lực khổng lồ.
Tony nãy giờ ngồi lặng thinh, giống như nhận được liều thuốc kích thích, bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh rời đi. Không ai biết hắn định làm cái gì, nhưng chắc chắn là mọi người biết một điều rằng...Alex là bạn thân của hắn, Coulson là người quen lâu năm của hắn, hắn sẽ....không đơn giản mà bỏ qua như vậy.
Nơi xa, trên một cánh đồng hoa bao la rộng lớn, Thor sau khi rơi xuống đất, may mắn nhờ vào cơ thể của Thần, không bị tổn thương nghiêm trọng nào. Tuy nhiên, không có nghĩa hắn không bị làm sao cả. Lúc này, hắn đang tổn thương trong tâm của chính hắn.
Tận mắt nhìn thấy Loki ‘xiên chết’ Coulson, Thor cảm thấy mình bất lực, một lần nữa, hắn nghĩ rằng...mình không xứng đáng với sự tin tưởng của Phụ Hoàng, không xứng đáng với niềm yêu thương của cha mẹ người Trái Đất và không xứng đáng với việc cầm trong tay chiếc búa thần Mjolnir.
Bởi vậy, hắn do dự khi nhìn vào chiếc búa, định đưa tay ra cầm lên, nhưng lại rụt lại, chìm vào suy nghĩ.
Trong một căn nhà xưởng bỏ hoang, Alex và Banner ngồi cạnh nhau, hai người đơn giản tâm sự
“Im sorry, vì đã không giữ đúng lời hứa” Alex quay sang nhìn Banner lúc này vẫn đang cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng.
“No...anh đã làm được...anh có thể đánh bại Hulk, giúp tôi trở lại bình thường...anh vẫn giữ đúng lời hứa” Banner lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Nghe vậy, Alex chợt bật cười, im lặng nhìn về phía trước một lúc lâu, sau đó giang tay ra khoác lên vai người bên cạnh, giọng điệu nghiêm túc
“Come on, đi thôi, bọn họ cần chúng ta, and....anh cũng cần phải tức giận trở lại!”
...................
Trong phòng hồi sức, Clint đã tỉnh lại, nhưng tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn bị ám ảnh với việc Loki kiếm soát hắn. Rất may, dưới sự giúp đỡ từ Sasuke với việc sử dụng Sharingan, cuối cùng, Clint cũng trở lại bình thường.
Nhìn xem Natasha đang ngồi bên cạnh với khuôn mặt đau buồn, ưu thương, Clint quan tâm hỏi
“Sao cô trông buồn bã vậy, chuyện gì đã xảy ra, Loki trốn thoát rồi sao?”
Natasha khẽ lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ giọng trả lời: “Alex...anh ấy....rơi xuống từ trên chiếc tàu này...”
Nghe vậy, Barton khẽ vỗ vai cô, lên tiếng an ủi: “Sự tỉnh táo của cô đâu rồi? Cô biết năng lưc của Alex, anh ấy sẽ không làm sao. Hơn nữa, kể cả có chuyện gì xảy ra, cô cũng không nên ngồi đây mà yếu đuối khóc lóc như thế, phải tìm kẻ gây ra chuyện này, trả thù!”
Bỗng nhiên, Natasha đứng bật dậy, những giọt nước mắt cũng không tiếp tục rơi ra, ánh mắt kiên định bất thường
“U right! CHúng ta sẽ trả thù!”
“Chúng ta? Có những ai?” Clint hơi nghi hoặc
“Tôi không biết, bất cứ ai. Kể cả chỉ 1 mình tôi, đều được!”
Trong khu giam giữ, Tony một mình đứng ở phía trước vị trí, nơi mà trước đây là chiếc lồng giam giữ Loki, bây giờ đã rơi mất.
Đang lúc hắn chìm vào trong suy nghĩ, một bên sau khi ngắm nhìn những tấm thẻ của Couslon, Captain Rogers cũng xuất hiện ở nơi này.
Liếc nhìn một chút Tony, anh hỏi: “Anh ấy đã kết hôn chưa?”
“No” Tony lập tức trả lời, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, “Có một người bạn gái...chơi đàn cello”
“Im sorry” Steve nói một câu, tỏ rõ vẻ tiếc hận, “Anh ta là một người tốt”
“Hừ” Nhưng ngoài suy đoán của Captain, Tony lại cười khẩy, chứ không phải là biểu cảm đồng tình giống như anh đã nghĩ, “Anh ta là một tên ngốc”
Điều này khiến Steve hơi nghi hoặc, chỉ là nghi hoặc chứ không tức giận, bởi vì ai cũng hiểu lúc tậm trạng mỗi người là như thế nào
‘Why? vì niềm tin của mình ư?”
“Vì đã chiến đấu với Loki một mình”
“Anh ấy chỉ làm theo phận sự của mình”
“Hắn ta quá mạnh, anh ấy đáng ra nên chờ đợi. Lẽ ra đã...phù...” Vừa nói, Tony vừa tiến gần về phía Steve, bất lực thở dài.
“Đôi khi không phải việc gì cũng có cách giải quyết, Tony”
“Right, anh ta làm vậy có ích gì chứ?”
Nhìn Tony đi lướt qua người mình, Steve vội vàng quay lại hỏi một câu: “Đây là lần đầu tiên anh mất đi một người lính ư?”
“Chúng ta không phải là những người lính!” Đột nhiên Tony quay phắt lại, khuôn mặt giận giữ, biểu tình kích động, “Tôi sẽ không để Fury kiểm soát đâu”
“Me too! Tay ông ta cũng nhuốm máu như Loki. Nhưng giờ chúng ta phải bỏ qua chuyện đó, và hoàn thành việc quan trọng khác” Steve nhanh chóng cho thấy mình đang đứng ở phe nào, giọng điệu mang đậm chất một người lãnh đạo, “Loki đang cần một nguồn năng lượng, nếu chúng ta có danh sách...”
“Hắn ta tự làm mọi việc” Không để Steve nói hết câu, Tony đã cắt ngang anh ta.
“Mấu chốt không nằm ở đó”
“Đó là mấu chốt, là mục đích của hắn. Hắn tấn công nơi ở của chúng ta, why?” Dường như, trong trạng thái không khí trầm trọng sau cuộc chiến, đầu óc Tony minh mẫn khác thường, hắn ta đã nhận ra được điều gì đó, từ chính âm mưu của Loki.
Steve nhanh chóng đáp lại, lông mày cũng nhíu lại, từ lời nói vội vã của đối phương, anh cũng mang máng phát hiện ra điều bất thường: “Để chia rẽ chúng ta”
“Yes, gây chia rẽ và chế ngự là cách hay. But...hắn biết rằng phải hạ chúng ta để dành chiến thắng. Đó là ý định của hắn, hắn muốn hạ chúng ta, muốn chúng ta biết điều đó”
NGừng một lúc, hai tay Tony run rẩy, vung mạnh, giọng nói lúc nhanh lúc chậm
“Fuck, những điều Alex nói về tên đó là đúng, hắn ta ngạo mạn, và thèm khát người khác chiêm ngưỡng lấy sự ngạo mạn của hắn....hắn muốn có khán giả!”
“Right, giống như lúc ở Stuttgart” Steve cũng lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
“Yeah, đó mới chỉ là sự thử nghiệm, là đêm mở đầu. Và Loki là một nghệ sĩ lắm chiêu. Hắn muốn có hoa, có những cuộc diễu hành, hắn muốn có một cái tượng đài trọc trời lưu tên hắn...”
Nói đến đây, Tony bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt mang theo vào phần kinh ngạc và sợ hãi, “Son of a bitch!”
Tony đã nhận ra, và nếu Alex ở đây, dựa vào nguyên tác mà hắn đã quá quen thuộc, liền có thể biết được. Khối Tesseract, sẽ được Loki đặt ở Stark Tower, New York...sẽ trở thành chiến trường.
Những siêu anh hùng nhận được tin tức này, nhanh chóng chuẩn bị trang bị, sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng trả lại mối thù mà Loki đã gây ra.
Tony thì sửa lại sơ qua bộ giáp đã hỏng, mặc lấy nó, đến trước Captain và người khác một bước, bởi vì nơi đó chính là nhà của hắn.
Captain America hội hợp với Natasha, Clint và Sasuke, lấy vũ khí của mình, ngồi chiến đấu cơ đến sau.
Cách đó xa mấy chục km, Thor cũng lấy lại được sự kiên định, lấy lại lý tưởng của mình, nhấc lên Mjolnir, rời đi.
Alex và Banner, vì tạm thời không để Hulk ra quá sớm, không đúng thời điểm, nên lái một chiếc xe motor cà tàng, thẳng tiến New York.
Bên trong phòng chỉ huy, đặc vụ Hill đi đến bên cạnh Nick Fury, mở miệng nói ra thắc mắc trong lòng cô nãy giờ
“Sir, những tấm thẻ, chúng không ở trong áo khoác, họ đã thay quần áo Coulson, không tìm thấy bất kì một tấm nào”
Nghe vậy, Nick Fury nở một nụ cười, ánh mắt nhìn vào những tấm thẻ đính dầy vết máu trên tay
“Đây là ý tưởng của Alex, Romanoff đã bảo với tôi thế. Thuật lại đúng nguyên văn câu nó của anh ấy là....’Họ cần có động lực!’”