“Alex? Anh tới từ lúc nào?”
Thuận tay cầm lấy khăn lau đưa cho Steve, Alex lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Ngay tại thời điểm anh bị người ta đánh đập”
Tiếp nhận khăn lau, Steve vừa lau lau khuôn mặt có chút ít mồ hôi, vừa mỉm cười, “No way, ai bảo tên xấu xa nào đó giới thiệu công việc cho tôi chính là như vậy!”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười cười.
Dưới sự giúp đỡ của Alex, thời gian để Steve có thể hiểu rõ cùng thích ứng với xã hội hiện đại, đã nhanh hơn rất nhiều. Ít nhất, anh ta biết được Tổng thống hiện tại của nước Mỹ là ai, còn có Steve Jobs, Bill Gates...những người đó rốt cuộc làm những việc gì.
Đồng thời, trong quan hệ qua lại đó, một cách tự nhiên, Steve đã sinh ra hảo cảm với Alex, người đã giúp đỡ mình rất nhiều. Đối với anh, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, Alex chính là bằng hữu duy nhất.
Dù sao, thời gian trôi qua 70 năm, để lại chỉ là cảnh còn người mất...
Hai người cầm lấy hai chai nước từ máy tự dộng, đi tới bên cạnh một chiếc ghế dài gần đó, vừa nghỉ ngơi vừa chuyện trò.
Không thể không nói, ngủ say 70 năm, đối với Captain America mà nói, là một quá trình lĩnh hội vạn hạnh trong bất hạnh.
Vạn hạnh là, anh cũng không cùng với chiếc phi cơ của Red Skulls đâm đầu vào Bắc Cực mà chết đi. Bất hạnh là, đi tới 70 năm sau, anh đã trở thành một người lạc lõng, một ông già 90 tuổi giữa xã hội hiện đại xa lạ.
Sinh hoạt quen thuộc trước đây, bạn bè, người yêu, thậm chí nói hơi quá là kẻ địch lớn nhất đều đã rời xa chính mình. Không thể nghi ngờ rằng, điều này đối với một người có nội tâm luôn tuân thủ nghiêm ngặt vào niềm tìm của mình, tạo thành một đả kích rất lớn.
Vì vậy, anh ấy cần thời gian! Cần thời gian để điều chỉnh tâm lý, tìm kiếm lại bản thân, từ đó đưa chính mình một lần nữa hòa nhập với thế giới mới và có thể biết được đối với thế giới mới này, mình làm được những gì.
Mà việc Alex phải làm, chính là đứng ở phía bên Steve, tại thời điểm thích hợp, ủng hộ cùng trợ giúp anh.
“Right, anh sau đó có nhiệm vụ không?”
“Oh?” Đối mặt với vấn đề Captain Rogers đặt ra, Alex không thể nói thẳng thừng ra ‘Anh chính là nhiệm vụ của tôi’. Chỉ đành mang theo nghi hoặc, hỏi lại: “What happen?”
Giơ lên ngón chỏ, chỉ hướng về phía võ đài, Steve cười đề nghị: “Nếu như rảnh rỗi, nếu được, chúng ta lên đó so tài với nhau một trận?”
Alex hơi nhướn lên lông mày. Ok, đối với lời đề nghị này...hắn thật sự động tâm. Nhìn xem đại danh đỉnh đỉnh Captain America đang ngồi bên cạnh mình, Alex cũng nghĩ thử lãnh giáo một chút, rốt cuộc ‘I can do this all day’ lợi hại như thế nào.
Đồng thời, đây cũng chính là một dịp tốt để nghiệm chứng khả năng cận chiến tay không của mình rốt cuộc ở mức độ nào trong MCU. Với Alex, phong cách chiến đấu của hắn ít khi thực sự dùng đến tay, hay nói chính xác là một shinobi thực sự ít khi sử dụng đến tay không cận chiến.
Trừ những ninja cấp độ thấp hay những bậc thầy thể thuật dị hợm như Might Guy, Tsunade... thì không nói. Số còn lại, đến mức độ như Alex hoặc Sasuke, thường dùng nhiều nhất chính là Nhẫn Thuật, Ảo Thuật, Kiếm Thuật và Huyết Kế Giới Hạn để chiến đấu. Đặc biệt, với Alex, từ khi đến vũ trụ MCU, nhất là khi thức tỉnh được Sharingan trở đi, hắn đã cực kỳ ít sử dụng tay không để đánh cận chiến. Ai bảo phong cách chiến đấu của Itachi là đánh nhanh thắng nhanh! Điều này nó đã ngấm vào máu thịt rồi.
Trong MCU, không nhắc tới Shang-Chi hiện tại vẫn chỉ là một thằng nhóc 11 12 tuổi đang khắc khổ luyện tập, thì Captain America chính là thước đo hoàn hảo nhất để Alex có thể xác định khả năng cách đấu của mình đã đến mức độ bao nhiêu.
Như vậy....
“Why not!?”
Nhìn xem Alex một mặt tràn đầy ý cười, giang hai tay ra, Steve cầm lấy chai nước uống một hơi cạn sạch, tiện tay vứt vào thùng rác, sau đó đứng dậy nói: “Come here!”
Không cần đến bao tay hay bất kì dụng cụ bảo hộ nào khác, hai người nâng lên rào chắn bằng dây thừng, cùng một lúc bước lên võ đài.
“Hey, Sham! Phiền anh làm trọng tài một lúc, để tôi cùng bạn tốt của tôi, so đấu một trận”
Đang ngồi phía dưới, người huấn luyện viên hói đầu kia, nghe được lời thỉnh cầu của Steve, cười cười trả lời một câu: “NP!”
Trong club, những người khác dù đang nghỉ ngơi hay đánh bao cát, đều nhao nhao ngừng lại hoạt động, đưa ánh mắt chú ý tới hai người đàn ông cao lớn đứng trên võ đài.
Khoảng thời gian hơn hai tuần công tác tại đây, sức chịu đựng hơn người cùng với chưa một lần ra tay tấn công đối thủ của Steve, sớm đã để cho tất cả mọi người cực kì tò mò, hiếu kỳ với nắm đấm của anh ta.
Nếu đã là một trận so đấu thật sự, so, lần này chắn chắn anh ta cũng bắt buộc phải ra đòn công kích. Mọi người đều nghĩ như vậy.
Đợi trọng tài lên trên sàn đấu, Alex cùng Steve nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó kéo dài khoảng cách, song quyền cùng đưa ra phía trước, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Alex dùng ánh mắt nhìn chăm chú Captain, bỗng nhiên hỏi một câu để Steve cùng mọi người đều hơi sững sờ: “Đánh theo phong cách Quyền Anh bình thường hay phong cách tự do?”
Sững người một lúc, Steve nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở một nụ cười, trả lời: “Free kick!”
Nói xong câu đó, hai người cẩn thẩn nhìn chằm chằm nhau. Từ trong những đôi mắt đó, đều có thể nhận ra được biểu lộ của bọn họ, đó là ‘Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình!’
Cuộc tranh tài này, sẽ hết sức căng thẳng!
“Begin!”
Trọng tài vừa ra hiệu, ngay lập tức Alex liền trước tiên xuất kích. Lần này, hắn không đợi cho đối thủ của mình tấn công trước, mà quyết định ‘tiên hạ thủ vi cường’.
Chân trái đạp một phát, đem khí lực toàn thân đều tập trung vào một nửa bên phải của cơ thể, vung mạnh ra hai tay, cú cú đấm thẳng cực mạnh mang theo những âm thanh xé gió, thế như sét đánh, hướng chính diện khuôn mặt của Steve.
Không nghĩ tới Alex sẽ đoạt trước quyền chủ động, Steve hơi giật mình, nhưng chỉ là trong một tích tắc mà thôi, hai tay anh ta lập tức nâng lên, trong chớp mắt, chặn lại một kích cực kỳ uy lực này.
Nếu như là thời điểm trước kia, khi mới vừa gia nhập vào S.H.I.E.L.D, tố chất thân thể của Alex chỉ có thể ngang tầm với Hawkeye. Giờ đây, qua thời gian chăm chỉ luyện tập thể thuật kết hợp với ngồi thiền định tăng lên lượng charka, cơ thể Alex đã sánh ngang với Captain America.
Về phần tốc độ tấn công cũng như tốc độ phản ứng, một ninja cấp S như Itachi so với Captain, chỉ hơn chứ không có kém. Ở đây còn chưa nói đến những nhẫn thuật gia tăng tốc độ biến thái như Thuấn Thân hay việc Alex mở ra Sharingan.
Alex cũng không định dùng những chiêu trò đó, như thế....quá mất công bằng!
Bang..bụp..bang...bụp...!
Liên tiếp là những cú đấm, cú đá, cú móc với tốc độ cực nhanh, giống như những hạt mưa đang trút xuống, không một giọt nào rơi mất, không ngừng mà đánh vào trên người của Steve.
Nhưng mà, Captain America cũng không phải có tiếng mà không có miếng, phải công nhận không hổ danh là chiến binh cận chiến số một của MCU cho đến hết Endgame. Tốc độ phản ứng vượt qua người thường, đem phần lớn những đòn công kích của Alex đều cản lại.
Huyết thanh siêu chiến binh càng giúp cho thân thể của anh ta tăng cường năng lực chịu đòn gấp mấy lần. Đúng là vượt qua cực hạn của nhân loại.
Tuy nhiên, qua mấy đợt công kích liên tiếp, vẫn để cho Steve lĩnh giáo được nắm đấm của Alex, rốt cuộc mạnh như thế nào. Anh cảm thắy cơ thể ẩn ẩn có một chút cảm giác gọi là đau. Đây chính là sự thật, không phải nói đùa. Thực sự, những đòn đánh của Alex cũng đều đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nhân loại.
Nhân lúc Alex nâng người lên tung ra một cú đá, Steve nhanh chóng giơ lên hai tay ngăn trước mặt, sau đó dùng lực đẩy mạnh đối phương ra.
Bởi vì ở trên không, cho nên Alex bị mất điểm tựa, hơi bật ngược ra ngoài, nhưng cũng không hề ngã ra mặt sàn đấu, mà chỉ đơn giản trượt hai chân về sau vài cm.
Đây chính là cơ hội!
Steve nhủ thầm trong đầu một câu, nhanh chóng tiến tới, tung ra một cú đá cực mạnh về phía Alex.
Nhưng để cho tất cả mọi người đều phải bất ngờ là...không phải một đòn chặn lại, cũng không phải một cú tung người né tránh. Mà...tình huống lại có phần hơi khủng bố!
Captain Rogers đột nhiên bị hất văng ra, bay ngược lại đằng sau, đạp vào lan can dây thừng. Hai tay anh ta chống xuống đất, chặn lại một pha ngã xấp mặt.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lúc này, Alex đang đứng một tư thế rất khác lạ.
Hai chân hơi trùng xuống, chân trái giơ lên phía trước, chân phải phía sau, hai tay đồng thời cũng ở tư thế như vậy cùng với hai lòng bàn tay hơi mở ra hướng thẳng chính diện.
Nhưng đặc biệt nhất, để cho Steve cùng tất cả những người đang ở hiện trường đều mở to mắt chính là, dưới chân Alex, một vùng rộng khoảng 10 mét vuông, bằng với kích thước của sàn đấu, hiện lên một vòng tròn lớn, chính giữa tâm là đồ án hình bát quái, quay xung quanh nó là những kí hiệu kỳ lạ mà những người phương Tây không biết được nó là gì.
Nếu như em trai Alex, Sasuke ở đây lúc này, có thể nhận ra ngay lập tức, đây là gì.
Hơi sững sờ nhìn một hồi, Steve vội vàng đứng dậy, nhìn lấy đồ án dưới chân, lại nhìn thẳng Alex, đặt câu hỏi: “What is this?”
Alex nhếch lên khóe miệng, vẫn giữ nguyên tư thế, cười trả lời: “Hakke Rokujuuyonshou!”
Đúng vậy, chính là Bát quái lục thập tứ chưởng, một bí kĩ của trường phái nhà Hyuga trong thế giới Naruto, được sáng chế bởi tông gia.
Khi sử dụng kết hợp với tầm nhìn 360 độ của Byakugan, người thi triển sẽ hiện ra một vòng tròn bát quái, lấy mình làm tâm. Khi địch nhân đứng vào phạm vi vòng bát quái này, đối phương sẽ phải hứng trọn tất cả các cú đánh liên tiếp của người thi triển. Với Byakugan, người thi triển có thể nhìn thấy dòng charka chuyển động trong thân thể đối thủ và dùng Nhu Quyền đánh trực tiếp vào 64 huyệt đạo trọng yếu.
Chiêu thức này bao gồm 6 thức với tốc độ ngày càng tăng dần. Sau khi đánh chúng 64 điểm thì hệ thống charka của đối thủ bị tổn thương nghiêm trọng, tạm thời ngưng trệ vòng tuần hoàn charka, mất khả năng dùng nhẫn thuật và khả năng vận động. Thậm chí, nặng hơn nữa có thể chết ngay lập tức.
Mặc dù không có Byakugan, Alex vẫn có thể thi triển ra chiêu thức này, bởi vì trong khoảng thời gian ở Đại La, hắn đã được học về các huyệt đạo trên cơ thể con người và sinh vật. Trong naruto, 64 chưởng phải kết hợp với đôi mắt đặc biệt đó là do ít người có thể hiểu rõ về các huyệt đạo, do vậy phải dùng Byakugan để nhìn xuyên thấu, mới có thể dùng được.
Alex không cần phức tạp như vậy, học từ các bậc hiền triết ở Đại La, hắn đã nhớ rõ vị trí của chúng, chỉ cần vận charka, đánh trúng là được rồi. Thế giới MCU không có charka, thì điểm huyệt đạo ngăn lại khả năng vận động của đối thủ là đủ, nếu có thể giết chết, thì càng tốt hơn nữa.
“Come here!”
Nghe Alex ra hiệu như vậy, Steve cũng không trần trừ, hít sâu một hơn, anh ta nhanh chóng tiến tới, tung ra một cú đấm.
Nhưng...ngay lúc áp sát, Steve chỉ kịp thời nghĩ tới trong đầu là: “Thật nhanh!”
Liên tiếp, không ngừng và rất nhanh, từng phát điểm tay, từng chưởng đánh ra của Alex, đều trúng vào tất cả các huyệt đạo trên người Captain. Hắn chỉ tránh ra những tử huyệt, còn lại không chừa một huyệt nào.
Rất nhanh, Captain Rogers lại bị đánh bay ra ngoài, va vào rào chắn. Lần này thì anh ta không thể chống tay được nữa, mà hoàn toàn ngã xấp trên mặt sàn, thở hổn hển.
Nhờ thân thể vượt xa người thường, được tiên huyết thanh siêu chiến binh, cộng thêm việc Alex đã nương tay đôi chút, mất khoảng 5 phút, Steve chật vật đứng dậy, đưa tay lên trước ngực và bụng, xoa xoa những chỗ đau. Sau đó, anh ta giơ lên ngón cái, dù không nói, nhưng ai cũng hiểu điều đó biểu hiện cho cái gì.
Dưới đài, tất cả mọi người đều im lặng, trợn to mắt, không nói được bất kỳ lời nào. Một lúc sau, người trẻ tuổi trước đó đã tập luyện với Steve, rốt cuộc phải thốt lên một câu
“Đây rốt cuộc là giao đấu bình thường hay...đánh nhau ở mức độ siêu nhân vậy!?”
.................
Trên đường trở về, hai người đi sóng vai với nhau, mỗi người cầm một chai nước trên tay, vừa uống vừa nói chuyện
“Kỹ thuật cận chiến của anh rất tốt”
Steve mở miệng khen ngợi một câu. Alex đi bên cạnh cũng nở một nụ cười vui vẻ, đáp lại: “U too!”
Với Alex, lần giao đấu này với Captain, không chỉ là giúp hắn kiểm nghiệm khả năng cận chiến của hắn ở mức nào, mà còn để hắn thử vận dụng Bát quái chưởng trong thực chiến.
Từ lúc nhận được phần thưởng này ở Đại La, cho đến bây giờ, rốt cuộc Alex mới có cơ hội thi triển. Những lần trước đó, đánh với Sasuke, không thể dùng, đánh với Ivan Vanko, thằng cha đấy dùng bộ giáp cũng không thể dùng, mà đánh với Destroyer, CMN, thằng nào mà dùng Bát quái chưởng đánh với món vũ khí kia, thì chết quá xứng đáng!
Bởi vậy, lần so găng với Captain này, Alex cực kỳ mãn nguyện.
Hai người tiếp tục cùng đi với nhau trở về. Bỗng nhiên, khi đến gần nhà trọ của Steve ở khu Brooklyn, Alex chợt hỏi một câu khiến Captain của chúng ta kinh ngạc
“Hey, Cap, tôi hỏi anh một vấn đề”
“Ok!” Steve vẫn một mặt thản nhiên đáp ứng.
“What if....anh không phải là người tiên vào huyết thanh mà đặc vụ Carter mới là người tiêm vào nó....thì sẽ như thế nào?”
Steve sững sờ, dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào Alex. Câu hỏi này thực sự vượt xa dự đoán của anh. Hơi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, hoàng hôn đang dần dần buông xuống, Captain suy nghĩ rất lâu.
Mất khoảng vài phút, Steve mới thở dài một hơi, mỉm cười trả lời: “Nếu như Peggy là người tiêm vào huyết thanh, I think....cô ấy sẽ là một Captain America còn tốt hơn tôi!”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Cô ấy là một người phụ nữ hoàn hảo, trong mắt tôi là vậy. Việc tiêm vào nó, sẽ chỉ giúp cô ấy càng hoàn thiện hơn....Dù cho thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn yêu Peggy!”
Alex cười cười gật đầu, câu trả lời này hoàn toàn chính xác và trong dự đoán của hắn. Ngoài Steve Rogers, Peggy Carter là người phù hợp.
“So, anh có bạn gái chứ?”
Bỗng dưng, đang chìm vào suy nghĩ, Alex nghe thấy Steve hỏi một câu trước khi anh ta bước lên cầu thang vào nhà trọ.
Nở một nụ cười hạnh phúc, Alex cũng giống với Steve ban nãy, nhìn về phía chân trời, “Yes, cô ấy cũng giống Mrs. Carter, trong mắt tôi, là một người phụ nữ hoàn hảo. Tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều!”
“Tên cô ấy là gì?”
“Natasha Romanoff, cũng là một đặc vụ của S.H.I.E.L.D. Anh sẽ sớm được gặp!”
Nói xong, Alex quay người rời đi. Nhắc tới Nat, hắn lại thấy nhớ cô, phải trở về gặp ngay lập tức, nhớ mùi hương cơ thể cô quá rồi!!!