Làm Người Hai Kiếp, Sống Lại Ở Thế Giới Marvel

Chương 70: Chương 70: Mời chào




Cúp máy, Alex nhanh chóng chạy xuống tầng hầm, mặc vào trang phục chiến đấu quen thuộc, đeo vào túi nhẫn cụ bên hông. Thanh kiếm Kusanagi thì hắn đã trao trả lại cho em trai hắn, hiện tại chỉ có thể dùng kunai để chiến đấu.

Bước chân ra khỏi nhà, Alex không quên quay lại nhắc nhở hai chú chó vẫn luôn luôn nằm canh gác trước cửa

“Tom, Jerry...nhớ lấy, cố gắng bảo vệ căn nhà và người dân xung quanh...khỏi cuộc chiến sắp diễn ra!”

Nghe được lời nhắc nhở của chủ nhân, hai chú chó đáp lại: “Gâu” “Gâu”

Alex hơi gật đầu mỉm cười xao đầu chúng, sau đó lập tức mở ra đôi cánh của Susanoo sau lưng, bay vọt lên, biến mất ở phía chân trời.

Nước Nga, tại một căn nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh một đường ray tàu hỏa.

Lúc này, trong nhà xưởng, có sự hiện diện của 4 người. Đặc biệt nhất trong số đó, là một người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp, đang bị trói trên ghế.

Chính là Natasha!

Cô mặc một bộ váy màu đen liền thân ôm gọn cơ thể quyến rũ hút hồn cánh đàn ông. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt sắc lẹm nhìn 3 người trước mặt.

Điều khác biệt duy nhất so với trong nguyên tác chính là, mái tóc màu đỏ của Nat. Nếu như trong cốt truyện điện ảnh, thời điểm này cô để một mái đầu ngắn đến cổ, thì giờ đây, bởi vì Alex thích cô để tóc dài, cho nên tóc của cô lúc nào cũng xuôi đến sau lưng.

Một tên đàn ông trong số đó đi đến trước mặt Nat, tát thật mạnh vào má cô, khiến khuôn mặt Natasha lật hẳn sang một bên.

Đứng đối diện, một lão già ăn mặc trang phục quân đội, dường như là cấp bậc tướng quân, dùng tiếng Nga, mở miệng nhạo báng

“Đây không phải là cái tao muốn tối nay để đi”

Nat cũng lập tức mỉm cười, chế nhạo lại: “Tao biết cái mày đã muốn tối nay để đi. Tin tôi đi, ông phải được chuẩn bị tốt hơn thế!”

Nghe vậy, lão già kia cũng không quan tâm cho lắm. Hơi nhún nhún người, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt, “Mày làm việc cho ai? Lermentov?”

Đang lúc lão ta nói, tên thuộc hạ bên cạnh chậm rãi đi tới trước mặt Natasha, cầm lấy chiếc ghế nghiêng về phía sau. Bên dưới là tầng 1, nếu như rơi xuống, không mất mạng cũng chấn thương nặng.

“Cô nghĩ sao, hắn cho rằng chúng ta không thể làm vậy, không thể vận chuyển mà thiếu hắn ư?”

Nat vừa liếc nhìn tên thuộc hạ đang dùng biện pháp ép cung rẻ tiền đó, vừa tiếp tục nói với lão già: “Tôi đã tưởng tượng Tchalakov chịu trách nhiệm vận chuyển”

“Solohob” Lão già cười khẩy một cái, “Tchalakov chỉ là tên bù nhìn, tin tức từ đời tám hoánh....Black Widow nổi tiếng hóa ra chỉ có một khuôn mặt đẹp”

“Ông thấy là tôi đẹp lắm ư?”

Đúng lúc này, một giọng nói từ trên không trung vang vọng xuống: “Yeah, trong mắt anh, anh thấy em rất đẹp”

Bùm!

Một đạo bóng người từ trên trời giáng xuống, khiến cho toàn bộ người ở đây sững sờ. Chỉ thấy, xuất hiện là một người nam nhân cao lớn, khuôn mặt lai châu Á, mái tóc màu bạc khói, cực kỳ đẹp giai. Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là một đôi cách màu cam ở sau lưng hắn, rang rộng ra hai bên, dài gần 4 mét.

“Honey!” Nhìn thấy người đến, Natahsa bật thốt lên, khuôn mặt kinh ngạc, “Anh tới đây làm gì? Em đang làm nhiệm vụ mà, tên ngốc này sắp khai ra hết rồi!”

“Nat, em cần phải đi với anh ngay, Clint xảy ra chuyện rồi, Loki đã tới Trái Đất!”

Lời nói của Alex khiến cho hai hàng lông mày của Natasha lập tức nhíu lại. Một bên, lão già kia và hai tên thuộc hạ cuối cùng lấy lại tinh thần, lão cẩn thẩn nhìn lấy Alex

“Mày là thằng nào?”

Alex không trả lời câu hỏi đó, mà dùng tiếng Nga lưu loát, nhìn lấy đồng hồ đeo tay, ra lệnh: “Tao cho chúng mày 3 giây, mau chóng cởi trói cho cô ấy. Nếu không....xuống địa ngục dạo chơi một vòng cũng là ý hay!”

Và tất nhiên là, mấy thằng ngu thì thường sẽ không nghe lời....

Alex ôm theo Nat rời đi, để lại 3 tên nằm bất động ở lại. Trên bầu trời, hắn quay sang nói với bạn gái

“Chúng ta sẽ đến gặp Captain Rogers, sau đó lại đến India để mời gọi Dr.Banner!”

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

“Loki thông qua khối Tesseract mà S.H.I.E.L.D đang nghiên cứu, mở cửa truyền tống, đến Trái Đất. Hắn ta dùng một cây quyền trượng khống chế Clint sau đó mang theo khối lập phương rời đi” Ngừng một lúc, để cho cô chậm rãi tiếp thu, Alex mới nói tiếp, “Bae, từ thời điểm này, em chính thức trở thành một thành viên trong Avengers”

..................

Trời vừa rạng sáng.

New York, ở một khu quảng trường, Max Boxing Club vẫn còn có ánh đèn lờ mờ hiện ra từ bên trong.

Trên đường, ngoại trừ một người đang phụ giúp xe đẩy siêu thị, một kẻ lang thang đang chậm rãi đi về phía trước, không còn một ai khác.

Nhưng mà đúng lúc này, có hai bóng người từ trên trời dáng xuống. Nam nhân mặc một chiếc áo choàng chiến đấu màu đen, mái tóc màu bạc. Nữ nhân mặc một bộ váy liền thân cũng màu đen, bên ngoài khoác lấy một cái áo khoác.

Người đến là Alex và Natasha.

Hai người hơi ngẩng đầu, nhìn xem tầng trệt của boxing club, từ cửa số truyền ra ánh đèn điện thỉnh thoảng chớp chớp một phát, không khỏi nhẹ mỉm cười, bước vào bên trong.

Hiện tại đã qua 3 tiếng kể từ khi khối Tesseract bị đoạt đi....

Bang...bụp..bang..bụp...

Từng đợt đòn đánh dồn dập còn có tiết tấu, không ngừng quanh quẩn trong căn phòng rộng rãi của club.

Steve Rogers, một người ngủ say 70 năm, đang đứng ngay phí trước bao cát, không ngừng đánh vào đó, phát tiết những tâm tình tiêu cực trong lòng.

Đây cũng là hoạt động dùng để tiêu khiển của anh ta. Cũng là biện pháp duy nhất trước mắt, để anh có thể nhận được sự bình tĩnh trước những ký ức của quá khứ luôn luôn trôi qua trong đầu.

Cơ bắp săn chắc tráng kiện, dưới chiếc áo T-Shirt màu trắng ôm sát cơ thể, càng lộ ra vẻ đẹp có sức mạnh của Steve.

Phanh...!

Kèm theo một tiếng vang lớn, bao cát nặng tới 200 kg bị Steve dùng ra một quyền cực kỳ có lực, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Những hạt cát chứa bên trong nhao nhao phun ra từ lỗ thủng.

Đối với việc này, Steve đã sớm thành thói quen. Thoáng chậm lại một chút, điều chỉnh hơi thở, tiếp tục đi đến một bao cái khác được đặt dưới đất gần đó, treo lên, chuẩn bị tiếp tục vận động.

Đúng lúc này, một giọng nói từ sau lưng anh truyền đến

“Không ngủ được sao?”

Động tác của Steve dừng lại, xoay người lại phía sau. Khi anh nhìn thấy một người quen thuộc đứng đó, bên cạnh còn xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp, Steve hơi ngẩn người một lúc, tiếp đó nở một nụ cười yếu ớt, “No, chỉ là...bỗng dưng muốn vận động đổ mồ hôi mà thôi”

Quay người lại tiếp tục chậm rãi đấm từng đòn vào bao cát trước mặt, Steve nói tiếp: “Dù sao tôi cũng đã ngủ 70 năm rồi!”

Nhận thấy Alex không nói một lời nào, Steve cảm thấy hơi nghi ngờ. Anh quyết định dừng lại vận động, quay người sang đi tới một bên cầm lấy chai nước, đồng thời, chỉ tay vào cô gái vẫn đứng cạnh Alex từ nãy giờ, hiếu kỳ hỏi

“Đây là....?”

Cuối cùng, Alex mới chịu mở miệng nói chuyện, hắn khẽ vươn tay ra ôm lấy bờ eo thon gọn của Nat, giới thiệu: “Bạn gái của tôi mà tôi từng kể với anh, Natasha”

Steve hơi mỉm cười nhướn mày gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó chú ý tới một thân trang phục khác lạ của Alex, mang theo phong cách chiến đấu, hơi nhíu mày lại, hỏi: “Nhìn bộ dáng của anh, chắc không phải là tới tìm tôi luyện quyền...Giám đốc Fury có nhiệm vụ cho tôi sao?”

Hơi mỉm cười, Alex đi tới trước mặt Steve, rút ra một tập văn kiện đưa cho anh ta, trầm giọng nói

“That’s right, tôi mang đến một nhiệm vụ...một nhiệm vụ vô cùng thích hợp với người chiến binh như anh, để có thể tái xuất giang hồ!”

Cởi ra băng vải trên tay, Steve tiếp nhận văn kiện từ tay Alex, mở ra xem xét. Lập tức, đập vào mắt anh là một tấm ảnh chụp khối Tesseract, vật mà anh vô cùng quen thuộc

“Vũ khí bí mật của Hydra?”

“Howard Stark, một người bạn già của anh đã kéo thứ đó ra khỏi biển trong lúc tìm kiếm anh. Ông ấy đã nghĩ những gì mà...Nick Fury vẫn nghĩ, khối Tesseract có thể là chìa khóa để đạt tới năng lượng vô hạn”

“Ông ta luôn cho rằng đây là thứ mà thế giới rất cần”

Đang nói, Alex cũng không biết là vô tình hay cố ý, đưa đẩy trách nhiệm lên đầu Nick Fury. Mà đúng là trách nhiệm này là của ông ta thật, hắn chỉ nói những lời nó đúng.

Dù sao Alex biết tính cách của Steve, quật cường, kiên định đi trên con đường mà mình cho rằng là chính xác.

Alex cũng không muốn để Steve hiểu lầm rằng hắn đứng ở một phe với S.H.I.E.L.D tiến hành lợi dụng Tesseract để chế tạo vũ khí. Đối với việc này, việc Nick Fury âm thầm tạo ra một vũ khí có sức sát thương trong phạm vị rộng lớn, Alex vừa tán đồng, cũng vừa phản đối. Nói chung là hắn không quan tâm.

Mặc dù hành động đó của S.H.I.E.L.D, ở một mức độ nào đó, là phi nhân đạo. Nhưng, dù sao đây cũng là Nick Fury vì cố gắng bảo vệ thế giới khỏi những sức mạnh phi tự nhiên từ ngoài vũ trụ. Đứng ở góc độ của ông ta, hay góc độ của một người xuyên việt đã xem kỹ càng những bộ phim, mới có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm đó.

Vì vậy, Alex sẽ đứng ở trung lập, nhưng cũng không muốn để đầu mâu chĩa lên mình. Chỉ là...hắn cảm thấy Fury có chút ngu ngốc khi quá giữ kín chuyện này. Với công nghệ của S.H.I.E.L.D, nghiên cứu khối Tesseract là quá sức. Việc này nên thành thật mà nói với Tony và Bruce Banner, hai bộ óc thiên tài hiện tại mà ông ta có thể biết đến. Vào tay hai người họ, hiệu xuất sẽ cao hơn rất nhiều.

“Ai đã lấy trộm nó?” Nhìn xem xong tài liệu, Steve đưa lại văn kiện cho Alex, thuận tiện hỏi một câu.

“Một kẻ tên là Loki. Hắn không phải người ở đây” Ngừng một lúc, đem văn kiện đưa cho Natasha, Alex khoanh hai tay trước ngực, nói tiếp, “Nếu anh tham gia nhiệm vụ lần này, sẽ có nhiều thứ mà anh phải theo kịp. Thế giới đang ngày càng kì quặc hơn xưa. Một chút tồn tại, thậm chí không thể dùng khoa học và lẽ thường để giải thích...trong đó có cả tôi đấy!”

Nghe được câu này, Steve sững sờ, lập tức đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Alex, nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Chẳng còn gì khiến tôi ngạc nhiên thêm nữa đâu. Dù sao, anh đủ khiến tôi ngạc nhiên rồi!”

Nhìn xem Steve quay người ôm lấy bao cát rời đi, Alex nói vọng theo: “Cá 10 đô là anh sẽ sai. Nhớ đưa lại nó cho Nick Fury cầm hộ tôi. Với cả, có một gói hàng đang chờ anh ở nhà”

Nghe vậy, Steve cũng không dừng lại bước chân, chỉ nói lại với Alex một câu: “Khi gặp, tôi sẽ nói với giám đốc Fury, ‘Ông đáng lẽ ra nên để im nó dưới đáy biển’”

...................

India, trong một khu ổ chuột.

Kể từ cuộc chiến với Ambomination kết thúc, Bruce Banner đã trốn đến đây. Vừa để ổn định lại cơn tức giận luôn trực chờ trào dâng trong cơ thể, vừa chữa bệnh miễn phí giúp đỡ những người dân nghèo.

Tối nay, như thường lệ, Banner đang chữa bệnh cho những người nghèo. Bỗng chốc, một cô bé chạy vào, nói với hắn rằng cha mẹ của cô bị bệnh rất nặng.

Động lòng thương người, hắn đã tin tưởng cô bé, đi theo cô về một căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Nhưng cô nhóc đã khiến hắn bất ngờ khi nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Hiện giờ, trước mặt Bruce Banner đứng hai người, một nam một nữ.

“Các người đã dụ tôi ra khỏi thành phố, smartest!” Vừa nói, Banner vừa đi xung quanh, ngó chừng căn nhà, “Tôi chắc là...cả chỗ này đã bị bao vây đúng không?”

Nghe vậy, Alex hơi mỉm cười, trả lời: “Chỉ hai bọn tôi và anh thôi. Giới thiệu với anh, Dr.Banner, tôi là Alex Nguyen và đây là bạn gái của tôi, Natasha Romanoff!”

Bruce Banner quay người lại, nhìn thật kỹ khuôn mặt của người vừa nói chuyện với hắn, sau đó bỗng nhiên thốt lên: “I know u, anh là Alex, bạn thân của tỷ phú Tony Stark, đồng cổ đông lớn nhất Stark Industries!”

“Không ngờ rằng anh luôn ở những nơi hẻo lánh như này lại có thể biết rõ thông tin như vậy” Alex cảm thán, khen ngợii một câu.

“So, cô bé diễn kịch kia, là một điệp viên nhí ư? Tôi chưa từng nghe nói anh là một điệp viên?”

Alex hơi mỉm cười, đưa một tay ra, ý đồ bắt tay với đối phương: “Giới thiệu thêm, tôi cũng là một đặc vụ cấp 8 của tổ chức tình báo S.H.I.E.L.D. Hoặc anh cũng có thể gọi tôi với cái tên...Nightcrow!”

Đến lúc này, Dr.Banner triệt để mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mặt. Hắn không thể tin nổi, xuất hiện ngay tại đây lúc này, đang nói chuyện với hắn, vừa mới mở một hồi diễn kịch với hắn, lại là Nightcrow cực kỳ nổi tiếng suốt thời gian qua.

Lấy lại tinh thần, Banner hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, hỏi: “So, anh đến đây là để...thử sức giết tôi ư?”

“No, Dr.Banner, tôi đến đây là để nhận sự giúp đỡ từ anh?”

“Giúp đỡ từ tôi, tôi có thể giúp được gì cho mấy người? Phá hư mọi thứ?” Banner kinh ngạc hỏi lại

Thấy vậy, Alex cầm lấy tập văn kiện từ trên tay Nat, tiến gần tới trước mặt Banner đang luôn cố tránh xa hai người họ, “Banner, chúng ta đang có nguy cơ phải đối mặt với thảm họa toàn cầu”

“Ha...vậy tôi sẽ cố lẩn tránh điều đó!”

Không ngừng lại bước chân, Alex tiếp tục tiến tới, mở ra tập văn kiện, đưa tận tay Bruce: “This is Tesseract, năng lượng của nó rất lớn, có thể quét sạch cả hành tinh này”

Nhìn Dr.Banner lấy ra cặp kính, cẩn thận quan sát thông tin ghi trên văn kiện, Alex nói tiếp: “Nó đã bị kẻ xấu lấy cắp. Bởi vì anh là chuyên gia về phóng xạ gamma, Banner. Cho nên chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh, tìm lại nó!”

“Fury muốn tôi làm gì? Nuốt nó à?”

“No, chúng tôi cần là Dr.Banner với 7 bằng tiến sĩ, chứ....không hẳn phải cần đến Hulk!” Alex nhấn mạnh lại mấy từ cuối.

“Nếu ‘anh chàng khác’ không muốn như vậy thì sao?”

Nghe vậy, Alex nhẹ nhàng mỉm cười, đóng lại hai mắt, sau đó mở ra, con ngươi đã xảy ra biến đổi, đồ án cực kỳ kì dị, khiến cho Bruce Banner hơi run người một chút, thậm chí, con mắt tà ác đó còn suýt khiến Hulk xổng chuồng, nếu không nhờ Banner kịp thời giữ vững bình tĩnh

“What is that?”

“Tôi có thể kiểm soát được Hulk, không để anh ta chiếm lấy cơ thể và tâm trí anh, Banner!” Ngừng vài giây, Alex nói tiếp, “I promise! So, hi vọng anh có thể đi với chúng tôi”

Bên ngoài, sau khi mất một khoảng thời gian khá lâu, Alex cuối cùng cũng thuyết phục được Bruce Banner cùng đi với hắn đến S.H.I.E.L.D.

Quay sang ân cần vuốt lấy mái tóc của Natasha, Alex nhẹ nhàng nói: “Em cùng với Dr.Banner trở lại căn cứ trước, anh phải trở về biệt thự của Tony có chút việc”

Nghe vậy, Nat ngi ngờ hỏi: “Về đó làm gì? Em đi cùng với anh, Honey”

Alex khẽ lắc đầu, “No, em cần dẫn đường cho một số người bọn họ. Dont worry, anh sẽ mau chóng trở lại. Anh chỉ là đi đón một người mà thôi, một người cuối cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.