New Mexico, trong một trấn nhỏ có chút vắng vẻ.
Tại nhà của Jane Foster, sau khi từ bệnh viện tỉnh lại, tiếp đó là một hồi vật lộn vất vả với đám bác sĩ, cuối cùng Thor cũng được Jane và Erik đưa ra khỏi viện mang về nhà của cô.
Thor đứng trước gương mặc xong chiếc quần bò mà với một người Asgard như hắn, trông thật kỳ lạ. Hắn đi ra ngoài, để lộ nửa trên cơ thể với body 6 múi rắn rỏi, vòng ngực nở nang, thu hút ánh mắt của cô nàng Daisy, thậm chí Jane đang chăm chú nghiên cứu gì đó từ cuốn sổ tay cũng không thể không trộm liếc nhìn một phát
“Là một tên vô gia cư điên khùng thì tướng của ảnh khá đẹp đấy!”
Jane thở dài liếc nhìn người em của mình, cô biết con bé này là một người như thế nào, đơn giản là cực kỳ mê trai đẹp, huống chi Thor còn đẹp ở mức không hề tầm thường.
Cố gắng tạo lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt anh chàng quyến rũ kia, nhìn thấy Thor đang tiến tới gần, Daisy nói ra lời xin lỗi: “I’m sorry, vì đã chích điện anh!”
Nhưng đơn giản là, với Thor, một vị Thần Sấm, một hoàng tử của Asgard, lời nói của Daisy, hắn cũng không hề quan tâm. Cầm lấy một con chuột máy tính trên bàn bên cạnh, hắn hiếu kỳ đánh giá. Việc này khiến Jane cuống cuồng chạy tới, trong máy tính toàn bộ đều chứa những tài liệu quan trọng của nhóm bọn cô, với Jane, những thứ đó cực kỳ trân quý, tiền cũng không thể đổi được.
“Excuse me!” Đoạt lại con chuột từ tay Thor để lên bàn, Jane nhìn vào hắn, lại hơi ngượng ngùng liếc qua body nóng bỏng kia, sau đó vội vàng tập trung lại vào cuốn sổ trên tay, nhưng vẫn không chịu được thi thoảng ngẩng ánh mắt lên.
“What’s this?” Thor cầm chiếc áo T-Shirt, hiếu kỳ hỏi lấy Jane.
Trên chiếc áo còn dán một nhãn giấy ghi tên một ai đó, chính vì thứ này làm cho Jane hiểu lầm rằng Thor đang hỏi về nó.
“Oh! Bạn trai cũ của tôi. Tốt với bệnh nhân, và tệ với những mối quan hệ” Jane cười cười ngượng ngùng trả lời, “Đây là bộ đồ duy nhất tôi có mà anh mặc vừa”
“Thế là đủ rồi”
“U r welcome”
Thor liếc nhìn Jane một cái, sau đó mặc vào chiếc áo đi tới chiếc bàn nơi Erik và Daisy đang ngồi: “Cơ thể trần tục này trở nên yếu đuối, ta cần đồ ăn”
Một câu nói khiến cho Erik và Daisy tiếp tục lâm vào khó hiểu. Ngoại trừ Jane đã phát hiện điều gì đó qua những tấm ảnh, hai người còn lại đều chắc chắn rằng người đàn ông này bị tâm thần, hoặc ít nhất là mắc chứng hoang tưởng giai đoạn nặng.
.................
Trên một hoang mạc hoang vu cách thị trấn nơi Jane ở 50 dặm về phía Tây. Mjolnir, cây búa của Thần Sấm Thor đang an tĩnh nằm trong chiếc hố thiên thạch mà chính nó tạo ra, chờ đợi chủ nhân của nó đến cầm lại nó, chờ đợi chủ nhân của nó lấy lại sức mạnh để tiếp tục cùng nó kề vai chiến đấu.
Không một ai, những người dân xung quanh đây có thể nhấc được Mjolnir lên. Thậm chí ‘Stan Lee’ trong vai một ông già lái xe còn dùng đến chiếc xe tải của mình, móc dây vào chiếc búa, bật hết động cơ để có thể kéo được nó ra khỏi vị trí dường như đã bị cố định. Nhưng kết quả là, chẳng những nó không nhúc nhích tí nào, thùng xe còn bị bật bung ra.
Nếu như Alex không vướng vào vụ việc của Tony mà tiếp tục theo Coulson ngồi xe đến đây, thì có lẽ sẽ gặp được cảnh thú vị này, bắt tay ôm ấp ‘TOAA’ của vũ trụ Marvel tăng lên tình cảm cái. Nhưng vì bạn bè mà Alex đành phải chậm trễ. S.H.I.E.L.D với Coulson và Hawkeye dẫn đầu đã tới trước, sau đó bọn họ đuổi đi người dân đang vây xung quanh hố thiên thạch.
Lơ lửng trên bầu trời, Alex nhìn xuống khung cảnh phía dưới, các nhân viên của S.H.I.E.L.D đã bắt đầu dựng lên lều vải chuyên dụng, chuẩn bị theo dõi và nghiên cứu chiếc búa thần
“Nói thật, bọn họ làm điều này chỉ phí sức. Chiếc búa kia đơn giản là với công nghệ hiện giờ của Trái Đất, ngoại trừ Tony có khả năng, còn lại không thể nghiên cứu được gì từ nó”
Đang được Alex ôm trong vòng tay, Natasha hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn: “Anh biết lai lịch của chiếc búa?”
Alex hơi gật đầu: “Mjolnir, cây búa, vũ khí của Thần Sấm Thor!”
“Thor? Trong thần thoại Bắc Âu?” Natasha nhíu mày nghi ngờ, “Chẳng lẽ thật sự có các vị Thần?”
Alex dời mắt khỏi khung cảnh phía dưới, nhìn thẳng vào đôi mắt của người yêu, mỉm cười nói: “Tất nhiên là họ có thật! Chẳng lẽ những chuyện mà em đã trải qua với anh, nó chưa đủ thần kỳ hay sao, Bae? Việc thật sự tồn tại các vị thần Asgard, đó là điều rất bình thường!” Ngừng một lát, hơi suy nghĩ Alex nói tiếp, “Nhưng gọi họ là những vị Thần như trong thần thoại Bắc Âu, lại có chút không đúng. Sức mạnh của họ, thực sự xứng đáng là Thần. Nhưng để mà nói chính xác hơn thì...bọn họ, Odin, Thor, Loki..v.v..., chỉ là người ngoài hành tinh mà thôi!”
Natasha nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mỉm cười quyến rũ nhìn bạn trai mình
“Vậy người đàn ông của em hình như cũng là người ngoài hành tinh mà, đúng không? Hay gọi là Thần thì đúng hơn nhỉ? Với đôi cánh màu đỏ cam sau lưng anh, Honey...trông anh bây giờ thật sự rất giống một ‘Angel’! Nó là một dạng năng lực mới của anh sao, trước đây em chưa từng thấy?”
Nghe Nat hỏi, Alex gật đầu cho ra đáp án: “Yup! Anh mới thức tỉnh năng lực này, ừm...vào đêm qua”
Alex nói cũng là sự thật. Tối qua sau khi chính hắn tiêu diệt được Ivan Vanko, “Bàn tay vàng” của hắn cuối cùng cũng đưa ra phần thưởng, một phần thưởng khá đặc biệt, đó là ‘đôi cánh của Susanoo’. Có lẽ là Ivan liên quan đến phi hành nhờ bộ giáp của hắn, nên khi Alex triệt tiêu được tên này, phần thưởng cũng liên quan đến phi hành. Chỉ cần đơn giản mở lên Mangekyou, là có thể mở ra được đôi cánh, mà nó còn tốn rất ít Charka, cũng không cần phải bật lên Susanoo, không gây giảm thị lực. Những điều này khiến Alex thật thích nó.
Thực sự thì trước đây, với khả năng bay lượn của bầy quạ thông qua ‘Quạ phân thân’, Alex đã có thể phi hành. Nhưng tốc độ của nó khá chậm, cho nên khi nhận được phần thưởng lần này, hắn cực kỳ yêu thích, thậm chí Alex còn vui hơn nữa khi, tốc độ bay của ‘Đôi cánh’ mà hắn nhận được lên cao nhất là 2 March, vượt qua cả tốc độ âm thanh, đã có thể đuổi kịp được được bộ giáp của Tony.
“Bae, có muốn thử một chút trò chơi cảm giác mạnh hay không?” Đột nhiên Alex nghĩ đến một thứ thú vị.
“Cảm giác mạnh? Là sao...aaaaaa!”
Natasha chưa kịp hiểu Alex vừa nói cái gì, thì đã rời khỏi ngực của Alex. Và nếu như định luật 2 của Newton là đúng, thì Natasha sẽ bắt đầu rơi tự do xuông mặt đất. Sự thật thì Newton đã đúng, Alex vừa thả tay ra, cô ngay lập tức dưới lực hút của Trái Đất, rơi xuống với tốc độ cao từ vị trí hơn 5000 mét trên bầu trời.
Vừa rơi được một nửa quãng đường, Alex đã mở ra tốc lực, phi xuống, chuẩn bị đón lấy cô. Nhưng ngay khi đến sát gần Natasha, một việc đã xảy ra.
Nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng sợ hãi của Nat, trên khóe mắt cô thậm chí còn văng ra mấy giọt lệ, bỗng nhiên trong đầu Alex hiện lên một cảnh tượng, một cảnh tượng mà kiếp trước đã ám ảnh tâm trí hắn sau khi xem nó, một cảnh tượng mà hắn hi vọng kiếp này sẽ không bao giờ phải nhìn thấy. Lúc này, nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của cô, không những trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng chết tiệt kia, mà trong người hắn còn đang nhen nhóm lên một thứ, một thứ mà Alex không hề hay biết, thứ làm cho cảm xúc của hắn hiện giờ không được ổn định.
Tiếp cận Natasha đang rơi tự do, Alex vội vàng ôm chặt lấy cô vào lòng. Tiếng hét của Nat khi ở trên bầu trời đã làm cho những nhân viên nghiên cứu khoa học và đặc vụ của S.H.I.E.L.D gần đó chú ý. Hai người đáp xuống đất,, bọn họ vội vàng giơ súng lên chĩa vào hai người. Khi nhận ra thân phận, họ mới thở phào nhẹ nhõm nhét lại vũ khí vào bao.
Ở gần đó, Clint buông xuống cung tên, hơi lắc đầu mỉm cười, vội vàng tiến lại gần. Nhưng đón chào Clint không phải hình ảnh liếc mắt đưa tình, phát cơm chó như trong tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy Alex với khuôn mặt hốt hoảng, sợ hãi, hai mắt trừng trừng mở to, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy Natasha đang ở vào trạng thái bối rối. Trong miệng Alex liên tục phát ra những câu nói khiến cô và mọi người xung quanh khó hiểu
“No, Nat, đừng bỏ anh....đừng...em không cần phải làm như vậy....em không cần phải chết....”
Natasha lo lắng nâng lên khuôn mặt của bạn trai, mở miệng hỏi thăm, an ủi: “Anh làm sao vậy, Honey? Em vẫn ở đây với anh, em không bỏ anh đi? Em đâu có chết, anh kịp thời ôm lại em mà, em không sao! Bình tĩnh lại, Honey!”
Nhưng mặc kệ cô liên tục hỏi han hay an ủi như thế nào, Alex vẫn ở vào trạng thái như cũ, run rẩy ôm chặt lấy cô, nói ra những câu từ khó hiểu. Thấy vậy, Clint lập tức tăng nhanh bước chân chạy vội tới, quỳ một chân xuống, đặt tay lên vai Alex, lo lắng hỏi
“Hey, Alex, R u ok? Bình tĩnh lại, chuyện gì đã xảy ra?” Không thấy Alex trả lời, Barton tiếp tục hỏi Nat đang bị Alex ôm chặt, “Nat, anh ấy làm sao vậy?”
“I dont know! Vừa rồi tôi với anh ấy ở trên cao, Alex nói muốn thử cảm giác mạo hiểm không, rồi thả tôi xuống, xong liền bay lại gần kịp thời ôm lại tôi, nhưng ngay lúc đó anh ấy bắt đầu biểu hiện bất thường...”
Không đợi Natasha nói hết mọi chuyện, đang ôm chặt lấy cô, đột nhiên bị thứ gì đó kích thích, Alex buông ra vòng tay, quay sang Clint, hay tay túm chặt lấy cổ áo anh ta, nhấc lên
“Why? Tại sao anh lại để cô ấy chết? Tại sao lại buông tay? Anh có thể nắm chặt lấy tay Nat”
Hành động bất ngờ này của Alex khiến cho hai người và mọi người xung quanh ngơ ngác, càng lúc càng khó hiểu. Natasha vội vàng đứng lên cố gắng giằng tay Alex đang túm lấy cổ áo Clint. Nhưng sức của cô sao bằng được người đàn ông này. Barton cũng chỉ sững sờ vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh, cố gắng đẩy Alex ra.
“Anh bị làm sao vậy? Bình tĩnh lại Alex! Damn it!”
Cả Natasha và Clint đều gắng hết sức nhưng không thể kéo được tay Alex ra khỏi cổ áo. Cuối cùng, kinh nghiệm làm đặc vụ sát thủ bao năm trời của Natasha giúp cô nhận ra được điều gì đó. Cô giơ chân phải lên, tung ra một cú đá vào trúng đầu của người bạn trai, khiến hắn ta hơi nga văng ra, đồng thời kéo theo cả Hawkeye đang bị nắm lấy cổ áo.
Và đúng như dự đoán của Nat, tuy không muốn làm như vậy, nhưng một phát của cô đã giúp cho Alex lấy lại được sự tỉnh táo. Hắn hơi hơi lắc đầu, chớp mắt liên tục, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hai người
“Vừa rồi,...tôi có làm gì quá đang không? Sorry!”