Đảo Greenland, Bắc Cực, một khu vực băng tuyết bao phủ quanh năm.
Vào khoảng 9 giờ trước, một tiểu đội của S.H.I.E.L.D sau khi nhận được thông báo từ một nhóm người khái thác dầu thô, đã vội vã từ Washington đến đây. Trong báo cáo nhận được, bọn họ bất ngờ tìm thấy vết tích một chiếc phi thuyền đã bị đóng băng rất lâu.
Chris, một nhân viên đặc vụ cấp 5 của S.H.I.E.L.D, năm nay hơn 30 tuổi, kể từ sau khi xuất ngũ khỏi quân đội, liền gia nhập vào S.H.I.E.L.D, đến nay đã gần 8 năm.
Đi qua 8 năm, anh ta tiếp nhận vô số những nhiệm vụ khác nhau, cho dù là khó khăn dường nào, hoặc là đáng sợ nguy hiểm như thế nào, đều không để một người có nội tâm kiên định như anh ta rung động.
Vốn dĩ rằng, lần này tới Greenland, Chris cũng cho là như thế. Nhưng, anh ta đã sai....
Gió lạnh gào thét thổi qua, từng đợt bão tuyết thổi không ngừng, khiến cho khung cảnh xung quanh, đều bị bao phủ, không nhìn rõ phương hướng. Cho dù đèn xe ô tô chiếu sáng cực kỳ, vẫn như cũ không thể nhìn rõ được đường đi phía trước.
Lúc này, ngồi bên cạnh anh ta, một đặc vụ khác đang lái xe, tên là Moore, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chris, anh đoán xem, cấp trên phái chúng ta tới đây, đến cùng là có chuyện gì?”
Nghe vậy, Chris quay đầu lườm người đồng nghiệp của mình, sau đó lại liếc nhìn con đường được những bóng đèn Led nhỏ chiếu sáng, thuận miệng trả lời một câu: “U know, cho tới bây giờ, tôi cũng sẽ không suy nghĩ đến loại chuyện này. Cấp trên phát ra mệnh lệnh, chúng ta chỉ việc làm theo, quan tâm quá nhiều làm gì!”
“Yeah, có lẽ vậy, chỉ là...nơi này là Greenland, Bắc Cực, thật lạnh....”
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại, ngay phía trước, một người mặc một chiếc áo kháoc trùm đầu thật dầy, không nhìn rõ được là nam hay nữ. Trên tay người đó cầm một chiếc gậy phát sáng màu đỏ.
Vừa mới xuống xe, Chris cùng Moore liền nghe được lời hỏi thăm của đối phương, từ giọng nói nhận ra đây là một người đàn ông: “Các anh từ Washington tới phải không?”
Nghe vậy, Chris không khỏi hỏi lại một câu có vài phần chế nhạo: “Ở đây anh có nhiều khách lắm hả?”
Người đàn ông kia chỉ hơi nhún vai, không nói gì.
“Các anh đến đây bao lâu rồi?” Chris hỏi tiếp.
“Mới sáng nay. Một đội khai thác dầu của Nga phát hiện ra nó 18 tiếng trước”
“Sao không có ai phát hiện ra nó từ trước nhỉ?” Theo chân người đàn ông này dẫn đi, Chris và Moore đạp chân trên lớp tuyết rất dầy, đi tới phía trước, thuận miệng, Moore hỏi một câu.
“Cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Quang cảnh nơi này thay đổi liên tục mà. Các anh có biết chính xác nó là gì không?”
“I dont know, có thể là bóng khí tượng!” Chris trả lời.
“Haha, tôi không nghĩ vậy. Anh biết bọn tôi không có thiết bị cho những việc kiểu này mà” Người đàn ông kia vừa dẫn đường vừa hơi cười khẩy một phát.
“Khi nào chúng ta có thể vớt nó lên?” Moore thắc mắc hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Tôi nghĩ anh không thực sự hiểu” Người kia vừa nói, đồng thời 3 người đi tới trước mặt một đồ vật cực kì khổng lồ, trông giống như một chiếc đĩa bay UFO cỡ lớn, “Các anh sẽ cần một cái cần cẩu cỡ lớn!”
Nhìn xem chiếc phi thuyền trước mắt, bề ngoài được chế tạo bởi một lớp kim loại trông có vẻ cực kỳ dầy, Chris không hỏi giật mình, nói thầm một câu: “OMG, chúng ta gặp phải vấn đề lớn rồi đấy!”
Mấy giờ sau, khi nhân viên hậu cần kỹ thuật mang tới một dụng cụ cắt bằng tia laser, đục thủng một lỗ đủ để một người đi vào trên mặt ngoài chiếc phi thuyền, Chris cùng Moore mới có thể tiến vào không gian bên trong.
“Căn cứ, chúng tôi đã vào”
“What is this?”
Cầm đèn pin trên tay chiếu xung quanh, hai người cẩn thận quan sát mọi phía. Ngay lúc Chris đi tới một chỗ xó xỉnh nào đó, tìm cách có thể chứng minh được vật khổng lồ này là thứ đồ gì, Moore bỗng kêu to một câu, để cho anh ta lập tức xoay người lại.
“Trung úy Chris” Đợi Chris tiến lại gần, Moore mới bắt đầu hỏi, “Nó là gì vậy?”
Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào một đồ vật đang bị bao phủ dưới lớp băng. Chris tiến lại gần, xuất hiện trước mắt anh ta, là một vật giống như một chiếc khiên hình tròn, đồ họa viền xanh đỏ trắng xen lẫn nhau, chính giữa là một ngôi sao năm cánh. Nhìn thấy nó, Chris liền trợn to mắt lên, cảm giác không thể tin nổi vào thứ mà mình vừa nhìn thấy
“Oh My God!”
Anh ta nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, thông qua thiết bị liên lạc bên trong mặt nạ dưỡng khí, nói với căn cứ
“Căn cứ, nối máy với cấp trên cho tôi”
“Đang là 3 giờ sáng, Sir!”
“I dont care what time is it! Thứ này đã đợi đủ lâu rồi!”
..................
New York, một tổng bộ nữa của S.H.I.E.L.D.
Alex xuống xe, bước vào bên trong đại sảnh. Lập tức nhìn thấy Coulson đang đứng gần đó, sắc mặt vừa hưng phấn vừa kích động.
“Cháu tới đúng lúc lắm, Alex. Now, nhanh, đi theo ta!”
Nhìn biểu cảm kia, Alex càng chắc chắn hơn chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng, sau gần 70 năm, S.H.I.E.L.D đã tìm được Captain America!
— QUẢNG CÁO —
Không kịp để Alex nói một câu gì, Coulson đã cầm lấy cánh tay hắn, kéo hắn đi vào trong thang máy gần đó. Lúc này trông Coulson như được buff thêm mana vậy, tốc độ nhanh hơn bình thường, khỏe hơn bình thường, nói chuyện vội hơn bình thường.
Dọc theo đường đi, Alex không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ. Hắn biết người chú nuôi của hắn tại sao lại kích động như vậy. Được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, dù vẫn còn đang bị đóng băng, người nào mà không xuất hiện trạng thái như vậy cho được.
Ra khỏi thang máy, đi tới một tầng cao hơn, Alex quyết định giả vờ không biết gì cả, hỏi thăm Coulson vẫn đang có tâm tình rất tốt
“So, chú có thể cho cháu biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trông biểu hiện của chú, là chuyện tốt?”
“Oh, tại sao cháu biết là chuyện tốt?”
Khóe miệng Alex hơi nhếch lên, lắc đầu: “Nhìn chú hưng phấn như vậy, không phải căng thẳng, thì chả là chuyện tốt!”
Nghe vậy, Coulson hơi sững sờ, sau đó lập tức khoác vai vỗ vỗ Alex, cười nói: “Dù không phải chú cháu ruột, nhưng cháu rất hiểu ta!”
Có đôi khi, Coulson nghĩ đến Alex, lại cảm thấy rằng, việc nhận người này làm cháu, dường như không thích hợp bằng làm bạn bè. Alex đơn giản là quá thấu hiểu người khác, đặc biệt là những người bên cạnh hắn. Vì vậy, tuy bề ngoài xưng hô là chú cháu, nhưng trong tâm của Coulson, vẫn luôn coi Alex là một người bạn thân đúng nghĩa. Alex cũng vậy.
Thu hồi lại suy nghĩ lung tung trong đầu, Coulson vừa đi vừa nở một nụ cười bí hiểm, quay đầu nói tiếp: “Chắc là cháu phải biết, tiền thân của S.H.I.E.L.D, SSR, là do những ai lập nên?”
Hơi nhướn lông mày, dù biết là gì, nhưng Alex vẫn sẵn lòng phối hợp trả lời Coulson: “Of course! Đại tá Philips, đặc vụ Carter cùng với...cha của Tony, Mr. Howard Stark”
“So, cháu có biết, trước kia những công nghệ cao mà SSR sáng chế ra, ngoại trừ phản trọng lực, còn thứ gì không?”
Alex qua sang lườm lườn người chú của hắn một phát, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, việc phối hợp diễn biết nhưng làm như không biết này...thật sự phiền phức.
“Những chuyện lịch sử này, I think, hẳn là chú hiểu rõ hơn cháu rất nhiều” Alex nhếch miệng, hai tay vẫn đút túi áo khoác, “Có chuyện gì, chú cứ nói thẳng, đừng vòng vo quá nhiều!”
Việc đứa cháu nuôi không hề nể mặt mũi chút nào, cũng không khiến cho tâm tình của Coulson giảm đi, hắn vẫn tiếp tục trưng ra một bộ mặt hưng phấn quá mức bình thường, nở một nụ cười hiền lành, ánh mắt tràn đầy vẻ xúc động
“Chúng ta tìm được!”
“Find what?”
“Captain America!”
Coulson nói ra cái tên này, chờ đợi vẻ mặt kinh ngạc của đứa cháu. Nhưng để hắn thất vọng là, tên nào đó không hề xuất hiện biểu tình gì, vẫn thản nhiên nhìn lấy hắn.
“Hey...cháu...không...”
— QUẢNG CÁO —
“Không làm sao?” Alex cảm thấy buồn cười hỏi.
“Đáng lẽ ra...cháu phải...bất ngờ chứ?”
Giờ phút này, Alex quyết định không đóng kịch nữa, thở dài, bắt đầu giả thích: “Tại sao cháu phải bất ngờ? Chú Phil, cháu rất hiểu chú. Từ biểu tình kích động hưng phấn nãy giờ. Từ trước đến nay, chú luôn là một người điềm tĩnh, chỉ khi nhắc đến Captain America, chú mới xúc động. Với cả, lý do làm cho cháu càng thêm chắc chắn, là câu nói chú đã nói trong điện thoại trước khi cháu đến, ‘anh ấy vẫn còn, anh ấy đã quay lại’. Nhiêu đó thôi là đủ hiểu!”
Nghe Alex nói vậy, Coulson hơi đờ người, dừng lại bước chân. Sau đó, hắn ta thở dài một hơi, cảm thán
“Thật sự, Alex, cháu rất giống Maria. Bà ấy luôn luôn là người tỉnh táo, suy xét mọi việc rất chu toàn, lý luận chặt chẽ, nhìn ra những điểm mấu chốt từ những điều nhỏ nhặt. Ta rất vui, vì cháu đã trưởng thành giống như bà ấy!”
Alex cười, một nụ cười hạnh phúc. Cho dù hắn không cần ai khen hắn giống mẹ nuôi hắn, nhưng được người so sánh như vậy, Alex vẫn cảm thấy vui vẻ rất nhiều.
Rất nhanh, vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến phía trước một phòng bệnh cao cấp. Bên ngoài đã có 4 người đứng sẵn ở đó, Alexander Pierce, Nick Fury, Maria Hill và Natasha.
Đơn giản chào hỏi Pierce, Nick và Hill, ôm một chút Natasha, Alex quay người thông qua cửa kính nhìn vào bên trong. Gần hai trăm mét vuông phòng bệnh, bày đủ loại dụng cụ thí nghiệm và dụng cụ chữa trị, đo đạc số liệu.
Mà ngay giữa trung tâm, trên chiếc giường bằng kim loại, một khối băng hình chữ nhật to bằng hình người được đặt ở đó.
Alex có thể nhìn rõ rằng, nằm trong khối băng đó, là một nam nhân tóc vàng, khuôn mặt vẫn còn rất trẻ tuổi, hai mắt nhắm chặt, trên người mặc một bộ đồ trang phục chiến đấu với họa tiết đặc biệt, xanh đỏ trắng xen lẫn, giống như Quốc kì của Mỹ, ngay giữa ngực là một ngôi sao năm cánh.
Vây xung quanh khối băng là một đám nhân viên nghiên cứu của S.H.I.E.L.D, bọn họ đang tấp nập cầm lấy các thiết bị đo lường, đối với người nam nhân trong khối băng đó, thực hiện đủ loại kiểm tra.
Đứng một bên, Fury vừa nhìn vừa hỏi lấy Alex: “Được nhìn thấy người đàn ông trong truyền thuyết này, cảm thấy thế nào?”
Alex hơi suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm vào khối băng kia, mất một khoảng thời gian tầm vài phút, hắn mởi mở miệng
“Tôi luôn ao ước được nhìn thấy người hùng của nước Mỹ. Bây giờ được tận mắt nhìn anh ta, thực sự...cảm giác rất tuyệt vời”
Hơi ngừng một lúc, Alex nói ra một câu làm mọi người xung quanh khó hiểu
“Nice to meet u....The First Avenger!”