Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Chẳng bao lâu, Phúc Quý gõ cửa tiến đến: “Thái tử điện hạ, ngọ thiện của ngài, hoàng thượng đã phân phó riêng cho ngự trù phòng làm sẵn điểm tâm chờ ngài tỉnh lại thì dùng. Nếu không, nô tài hiện tại bưng tới cho ngài?”

“Nguyên lai là Phúc công công, nếu ngươi không nói, ta còn không biết mình đói bụng. Làm phiền ngươi rồi.” Ta phục hồi tinh thần lại, vuốt vuốt bao tử đáp.

“Nô tài không dám nhận! Tài cán vì điện hạ là phúc ba đời của nô tài!” Phúc Quý khách sáo trả lời.

Hanh, thái tử vị của ta còn chưa có chính thức sắc phong, cũng đã có người nịnh bợ rồi, cả lão thái giám có thâm niên bên người lão đầu cũng không ngoại lệ. Bởi vậy ta mới tuyệt đối không muốn bị cuốn vào cạnh tranh hắc ám trong cung đình, thế nhưng Nhược Nhược với lão đầu lại đem ta ném lên giữa sân khấu.

Ta thở dài, đang chuẩn bị đứng dậy mang hài, thì có hai tiểu thái giám đi tới trước mặt ta, kinh sợ quỳ xuống: “Thái tử điện hạ, những việc này là bổn phận của chúng nô tài, sao có thể nhượng điện hạ tự mình động thủ ni? Việc này không phải muốn giết nô tài sao?”

Làm thái tử thì cả việc mang hài đều phải có người giúp, nói cho cùng là tôn quý hay là phế nhân. Ta đánh trống lảng.

Chờ bọn hắn cẩn cẩn dực dực mặc y phục với hài cho ta, ta đi tới trước bàn vừa nhìn, còn nói là điểm tâm, hoàn toàn không ít chút nào. Đường phèn đôn tổ yến, cây hạch đào tô, tiểu lung bao, hoa quế bánh trôi, bánh đậu xanh, hoàn có một chút ta không biết tên, nhưng nhìn qua là cao điểm nước canh rất đẹp vị, cúng thất tuần bát bát hữu thập lai phân.

“Nhiều như vậy đông tây đều là để ta dùng?” Ta hoài nghi là uy trư a, người là thế nào ăn được nhiều như vậy.

“Hồi bẩm điện hạ, hoàng thượng không biết ngài thích ăn cái gì, nên bảo ngự trù phòng làm các món điểm tâm nam bắc nổi danh mỗi thứ một chút.” Nói xong, cầm ngân châm bắt đầu châm vào thức ăn.

Nhiều như vậy còn gọi một chút? Quá xa xỉ rồi, khiến cho ta chẳng thiết ăn uống, tiện tay cầm lấy một chén hoa quế bánh trôi lên ăn thử. Vị đạo này...

Một giọt lệ rơi vào trong chén, dường như cha thường chử cho ta ăn khuya.

“Thái tử điện hạ, làm sao vậy? Lẽ nào bánh trôi này không hợp khẩu vị của ngài?” Phúc Quý thận trọng phát hiện ta rơi lệ, khẩn trương hỏi.

“Không!” Ta xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu cười, “Ngon lắm. Ngươi thay ta cảm tạ vị sư phụ kia. Thực sự rất ngon.” Nói xong, lang thôn hổ yết ăn sạch hết chỗ bánh trôi còn lại.

“Điện hạ có muốn nếm thử điểm tâm khác?”

“Không cần, ta đã no rồi.” Không muốn ăn điểm tâm khác để tan mất vị đạo quen thuộc.

“Vậy những thứ này đều dẹp đi, nô tài cũng cáo từ, hoàng thượng còn chờ nô tài quay lại. Tiểu Huyền Tử cùng Tiểu Quế Tử là những thái giám khéo tay nhất, rất thông minh, cũng rất trung tâm, hoàng thượng sai khiến bọn họ ở lại hầu hạ bên người điện hạ. Thỉnh điện hạ nghỉ ngơi sớm.” Khom lưng vái chào, lui ra ngoài. (Alpha: Ta lười nghĩ tên cho tiểu thái giám lắm, nên mượn dùng tên của tiểu bảo bối bọn họ, ha hả! Quay về với chính nghĩa tất cả mọi người là tiểu bảo bối ma!) (Ru: ai chưa bít thỉnh đi xem “Lộc Đỉnh Ký” =.=)

Ta ăn xong đông tây, định tiêu hóa một chút, không muốn nằm, nhớ tới lão đầu nói thư phòng sát vách có đồ chơi rất hay. Xoay người phân phó hai vị: “Ta đi sát vách thư phòng nhìn, các ngươi không cần phải theo, chính ái kiền gì tựu kiền gì, ta thích thanh tịnh.” Nói xong, không cho bọn hắn có cơ hội do dự, đã đi vào thư phòng, đóng cửa lại nhốt bọn họ ở bên ngoài.

Ta quan sát chung quanh thư phòng: không sai, rất thanh u, ánh sáng cũng rất đủ, tàng thư cũng rất phong phú. Trước tiên mở ra mấy cái rương bự lão đầu phái người đưa tới: một rương hoàng kim ánh vàng rực rỡ, một rương đồ cổ trân bảo, một rương đầy quần áo tốt và đồ dùng hàng ngày, một rương dược liệu trân quý, một rương văn phòng tứ bảo, còn có một rương chứa rất nhiều bức hoạ cuộn tròn, hẳn là những tác phẩm nổi tiếng.

Ta bắt đầu chọn thứ ta thích bỏ vào trong túi Càn Khôn: năm khỏa dạ minh châu không sai, cổ đại ánh sáng quá mờ, có thể dùng để chiếu sáng, bình thường buồn chán còn có thể dùng làm đạn bắn, lấy; vài bộ quần áo không sai, ta thích, lấy; hai cây cỏ linh chi không sai, lấy; ba cây nhân sâm phỏng chừng không ít năm tuổi, lấy; đại hoàn đan, lấy; hắc ngọc đoạn tục cao, lấy...

Thượng vàng hạ cám ta dấu thật nhiều đông tây, để tiện ta sau này làm việc. Về phần rương hoàng kim, có quan ấn, không tốt lắm. Đợi Nhược Nhược tới thử lại xem.

Chờ ta thu hảo túi Càn Khôn, cũng tiện tay cầm lấy một bức hoạ cuộn tròn thưởng thức thì Nhược Nhược đẩy cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.