Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Chương 17: Chương 17: Chương 15




Để có chương nài cho mọi ngừi, ta đã phải edit sặc máo, còn nàng Su thì lòi ruột luôn><

———————————–

Phụ hoàng cũng không có ngờ tới ta sẽ kích động như vậy, khẩn trương đỡ lấy ta: “Ngươi không sao chứ? Long nhi đã đi ra ngoài, ngươi cũng ngã xuống! Phúc Quý, mau gọi ngự y!”

Ta cầm lá thư nhiễm huyết đưa lên, ngăn trở Phúc Quý: “Không cần, ta không sao.” Quay đầu lại thấy vẻ mặt không tin của phụ hoàng, đành giải thích, “Gần đây bận rộn chuyện cục cưng đăng cơ, vì vậy luyện võ có chút chểnh mảng, khí huyết tích tụ trong ngực, hiện tại phải nhổ ra. Khi trở về nhi thần dùng một viên đại hoàn đan, hảo hảo điều tức một phen là tốt rồi. Việc cấp bách là phải tìm được cục cưng.”

Phụ hoàng có vẻ tin lí do thoái thác của ta, đưa cho ta một cái bình: “Ta có đại hoàn đan, ngươi ăn trước đi. Long nhi lúc này quá tùy hứng rồi, muốn xuất cung cũng không thương lượng với ta, không phải ta có thể cùng với hắn cải trang đi tuần a. Còn cục diện rối rắm hôm nay thì để cho hai phụ tử chúng ta thu thập. Quay về ngươi đừng quên hảo hảo tu dưỡng. Chờ sự tình qua đi, ta sẽ nhượng ngự y tới xem cho ngươi.”

Nghe hắn nói một phen, trong nháy mắt ta liền nghĩ cục cưng không từ mà biệt là hoàn toàn chính xác, nếu không cáo già với hắn đi cùng nhau, chỉ e thiên hạ đại loạn, còn không khiến cho bên ngoài long trời lở đất.

Phụ hoàng trầm tư một chút rồi dặn mọi người: “Chuyện Long nhi thất tung phải bảo mật! Nếu tiết lộ nửa phần, khiến cho Long nhi gặp nguy hiểm, thì đầu các ngươi liền rơi xuống đất! Hiện nay đối ngoại chỉ còn cách tuyên bố Long nhi thân nhiễm trọng tật, tu dưỡng tại thâm cung, bế môn không gặp khách. Về phần thái tử vị, cứ do Nhược Đồng ngươi kế thừa là được rồi.”

“Không!” Ta trảm đinh quyết thiết cự tuyệt, “Nhi thần chỉ tạm thế chỗ, khi nào cục cưng hồi cung thì thái tử vị vẫn là của hắn.”

“Vậy được rồi. Cứ như vậy đi. Ngoài ra, chuyện tìm kiếm Long nhi không được công khai, sẽ do ảnh vệ của Nhược Đồng ngươi khéo tay bồi dưỡng ra ngựa, cũng thuận tiện khảo nghiệm một chút thành quả.”

“Nhi thần biết!”

“Tiểu Huyền Tử, Tiểu Quế Tử, nếu Long nhi đã nói trẫm không được trách tội các ngươi, vậy trẫm xá các ngươi vô tội. Các ngươi hảo hảo đả để ý Lưu Vân Hiên cho ta, ngày nào đó Long nhi có nhớ nhà trở về, cũng có chỗ thoải mái mà ở.”

“Đa tạ thánh thượng không giết.” Dập đầu.

“Ta đây về trước, còn phải sửa hạ thánh chỉ. Những việc còn lại tùy ngươi xử lý đi. Có tin tức gì, phải kịp thời báo lại cho ta. Còn có nhớ kỹ hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, mang theo Phúc Quý đi.

Bóng lưng phụ hoàng có chút lảo đảo, kỳ thực hắn cũng chỉ có bề ngoài kiên cường. Cục cưng, người trong thiên hạ ai ngươi cũng đều đùa giỡn được! Ta cười khổ, vẫy lui Huyền, Quế hai người, ngồi xuống trước bàn, nhớ tới mấy ngày hôm trước cục cưng còn đòi vẽ tranh cho ta, kỳ thực là hắn đã sớm muốn ly khai đi, bức tranh bất quá là bồi thường cho ta mà thôi. Nghĩ, con ngươi của ta buồn bã, thư phòng không có cục cưng hảo trống rỗng!

Ta đi ra khỏi thư phòng, phân phó hai người ở bên ngoài: “Hảo hảo để ý nơi đây, phải bảo trì nguyên vẹn. Nếu không, cho dù cục cưng còn có thể xuất hiện cầu tình cho các ngươi, ta cũng sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Nói xong, ta cũng không quay đầu lại liền ly khai.

Buổi tối, ta với cục cưng ôm nhau mà ngủ cũng được gần một tháng, cũng đã dưỡng thành tập quán, không ôm hắn ngủ không được, huống chi tâm từ lâu đã thuộc về hắn?

Đứng dậy đốt đèn, nhớ tới cục cưng đã nói là viết thiên văn cho ta, từ trong vạt áo rút ra bức thư khiến ta cực kỳ bi thương, lật lại, quả nhiên liền thấy dòng chữ rồng bay phượng múa:

《Lễ Vận Đại Đồng Thiên》: “Đạo lớn được thực hành thì thiên hạ là công. Người hiền đức được lựa chọn, người tài năng được cất nhắc. Điều tín được giảng dạy, nếp sống hoà mục được trau dồi. Người ta không chỉ thân riêng cha mẹ mình, không chỉ yêu dấu riêng con mình, khiến cho người già có nơi yên nghỉ cuối đời, lớp tuổi thơ có nơi khôn lớn; lớp người tráng kiện có chỗ được dùng; những người goá vợ goá chồng, những trẻ mồ côi, những người già nua không có con cái, những người phế tật đều có chỗ nuôi dưỡng, trai có danh phận, gái có cửa nhà. Của cải bỏ rơi vãi là điều đáng ghét song bất tất là giấu riêng cho mình; sự làm việc không phải chính từ bản thân mình mà ra là điều đáng ghét song bất tất là vì riêng mình. Cho nên, các mưu toan được chặn chứ không dấy lên, trộm cướp, giặc giã không diễn ra. Bởi vậy, cổng có mà không đóng. Thế gọi là Đại Đồng” (*)

Nhược Nhược, đây là thế giới mà ta kỳ vọng được thấy, một nơi không có phân tranh, không có phiền nhiễu. Sinh hoạt trong cung quá mức hắc ám, ngươi lừa ta gạt không thích hợp với ta, mặc dù ngươi có thể giúp ta, ta cũng không có khả năng một đời đều sống dưới sự che chở của ngươi. Vì vậy ta mong muốn ngươi có thể cải biến tất cả. Chờ ta trưởng thành, hơn nữa cũng đủ năng lực để có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, như vậy ta sẽ tái xuất hiện trước mặt ngươi, trả lại cho ngươi một người hoàn toàn mới của ta. Thỉnh tha thứ cho sự tùy hứng của ta! Ái của ngươi cục cưng lưu “

Cục cưng, cho dù ngươi đối với ta như vậy, ta vẫn là không buông tay được, mặc dù ngươi không phải là Mặc Trù thực sự, ngươi vẫn chính là cục cưng của ta. Yêu thương chính là yêu thương, dù muốn dù không thì ta cũng không thể buông ngươi ra, thế nhưng ngươi đã mở miệng, ta sẽ cho ngươi thời gian, thả ngươi bay đi, ngươi là bảo bối duy nhất trong lòng ta. Chỉ là ngày nào đó ngươi vẫn chưa trở về, mà trong lòng ta cũng không khống chế được nữa, như vậy mặc kệ chân trời góc biển, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, ta sẽ không còn là người, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, ngươi đừng nghĩ có thể chạy trốn khỏi ta một lần nữa, cho dù phải bẻ gẫy đôi cánh của ngươi, ta sẽ lưu ngươi tại bên cạnh ta. Bởi vì trong một khắc số phận để chúng ta gặp nhau đã định là chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ.

Ngày thứ hai, đăng cơ đại điển.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thập Tứ Hoàng Tử Lý Mặc Trù đêm qua hốt nhiễm ngoan tật, ở tại thâm cung tĩnh dưỡng, trừ trẫm cùng Bát hoàng tử ra, không ai được phép quấy rối, trái lệnh liền trảm!”

Phúc Quý vừa tuyên đọc thánh chỉ, phía dưới liền loạn thành một đoàn. Lễ bộ thị lang Trương Cẩn tương đối trấn định, nhất châm kiến huyết hỏi: “Hoàng thượng, vậy chuyện kế vị có dừng lại hay không?”

“Không, do Bát hoàng tử tạm thay thái tử vị, phong làm ‘ Giam quốc ’, chờ Long nhi lành bệnh, tự nhiên tất cả trở về vị trí cũ. Các khanh có gì kháng nghị?”

Phụ hoàng nói rõ ràng là thiên vị cục cưng, mọi người dù cho là kẻ ngu si, cũng đều nhận ra điểm mấu chốt này, làm sao dám có ý kiến gì, đều quỳ xuống: “Hoàng thượng anh minh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, giam quốc thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Trên triều đình náo nhiệt phi phàm, nhưng lòng đã theo cục cưng đi.

Cục cưng, “Đại đồng” mà ngươi muốn ta sẽ cho ngươi. Thế nhưng, ngươi đừng để ta đợi lâu, bằng không...

—————————————

(*) Đây là Nho giáo đó, ai mún tìm hỉu thì lên

Ta không hỉu cái này, nhờ nàng Su edit thì nàng ấy làm một lúc rồi giơ cờ trắng luôn, sau đó nàng í mới phát hiện ra cái quỷ này là Nho giáo, mà ta thì tức mình wớ, lẽ ra ta phải đoán ra một người lười đến mức ngay cả tên nhân vật mà còn lười đặt như pà Alpha thì sao lại nghĩ ra cái mớ loằng ngoằng triết lý được chứ, pà ấy đi chôm chỉa của Nho giáo dzìa=.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.