Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Chương 61: Chương 61: Chương 27




Đi tới trước bàn, cầm lấy gậy, ta đi tới trước mặt bọn họ vén lên hỉ khăn. Hai gương mặt tuyệt sắc liền hiện ra.

“Hai vị nương tử đợi lâu, chúng ta uống chén rượu giao bôi nha!” Ta cười meo meo không để ý đến ánh mắt nóng rực của bọn họ đang trừng ta.

Ta nhanh chóng rót rượu cùng bọn họ giao bôi.

“Ở đây ta cần phải nói rõ, hai vị nương tử không phân biệt lớn nhỏ, cùng bình đẳng được không?” Cần phải nói rõ, đỡ cho sau này hai người bọn họ lại tranh nhau.

“Hảo!” Hai người gật đầu.

“Như vậy đêm xuân ngắn ngủi, hai vị nương tử, chúng ta có nên sớm lên giường nghỉ ngơi không?” Lần đầu tiên chủ động yêu cầu, như vậy ngày hôm nay là ngày ta có thể xoay người làm chủ rồi! Ta, rốt cục hết khổ rồi ha ha!

“Các ngươi ai đến trước?” Ta ngồi ở trên giường hỏi.

Trả lời ta chính là một trận trầm mặc. Lúc trước thì tranh nhau đến trước, ngày hôm nay thì lại im lặng, bị ta áp đau khổ vậy sao?

“Ta đi!” Cả buổi trời, Lặc dũng cảm xung phong.

Ta phát hiện, chỉ cần ta đưa ra chuyện khó khăn cho bọn họ, người thứ nhất luôn luôn đáp ứng lên trước là Lặc, Nhược giảo hoạt luôn ở một bên quan chiến. Nói lầm bầm, được rồi, ngày hôm nay ta sẽ hảo hảo dịu dàng với Lặc, về phần Nhược a, hắc hắc…

“Tốt lắm! Nhược, ngươi ở một bên nghỉ ngơi dưỡng sức đi!” Ta quay sang nói với Nhược.

Sau khi Lặc tự động tự phát cởi y phục xong, ta đè xuống, cảm giác được Lặc cả người cứng ngắc, xoa xoa mặt y: “Đừng lo lắng!”

Bữa ăn chính bắt đầu rồi! Đầu tiên nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt mà ta yêu nhất, lông mi của y có chút khẩn trương rung động. Cười cười, dọc theo chiếc mũi cao thẳng kia, đi tới đôi môi xinh đẹp, dùng đầu lưỡi lướt trên đôi môi mềm, không ngờ bị y đảo khách thành chủ, hé miệng đưa lưỡi ra cùng lưỡi ta dây dưa triền miên. Ta không tự chủ được mà phối hợp cùng y. Một lúc sau mới chợt nhớ ra ngày hôm nay ta mới là chủ nhân. Vội vã đẩy y ra, ta cúi xuống, dừng lại trên xương quai xanh cực kỳ mê người của y, nhẹ nhàng khẳng cắn. Chỉ chốc lát, trên làn da mạch sắc hiển hiện ra những vết lấm tấm hồng hồng, là vết tích của ta ni!

Ta thoả mãn buông tha bờ vai đã đầy ấn ký hồng sắc, đi tới chu quả khả ái trước ngực. Ta vươn tay miết nhẹ hai hạt đậu đỏ, ngực Lặc kịch liệt phập phồng. Y trừng mắt nhìn ta, ta cười cười: “Đừng nóng vội! Lập tức sẽ thỏa mãn ngươi!” Sau đó cúi xuống cắn lên hạt đậu đã hơi cứng, khẳng, giảo, duyện, liếm, đem tất cả những kỹ xảo mà bọn họ đã từng dùng trên người ta nhất nhất hoàn trả.

Một tay lặng lẽ đi tới tiểu đệ đệ của y đã không chịu nổi mà cương lên, trên đỉnh đã rỉ ra niêm dịch bắt đầu chậm rãi nhu lộng.

“Ân…” Lặc không khỏi rên rỉ.

Tiếng kêu mềm nhẹ hòa cùng rên rỉ, hiệu quả quả nhiên không giống bình thường. Ta nhìn huynh đệ dưới thân đã ngẩng cao đầu nghĩ thầm.

“Lặc, thanh âm của ngươi rất êm tai. Kêu thêm vài tiếng nha!” Ta thì thầm vào lỗ tai y.

Y bực tức liếc ta, môi mím chặt, không chịu lên tiếng nữa.

Thất sách ni! Sớm biết vậy sẽ không chọc y! Bất quá không cần vội, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi. Ta xuất ra thuốc bôi trơn yêm nương trước đây chuẩn bị cho ta, đổ một ít lên tay, tham hướng đến u động bí mật của y. Một tay chăm chú chiếu cố cự vật đã sưng to, một tay vẽ loạn bên ngoài hậu huyệt. Ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút say sưa của Lặc, ta vươn một ngón tay tiến vào thăm dò. Y nhất thời trở nên cứng ngắc.

“Lặc, thả lỏng!” Ta vỗ vỗ mông y.

Lặc hít sâu một hơi, thân thể thả lỏng ra. Ta cẩn cẩn dực dực vì y mở rộng, tay kia vẫn tiếp tục phục vụ y. Ngón tay nhờ thuốc bôi trơn bắt đầu thuận lợi ra vào. Đột nhiên, Lặc “ngô” một tiếng, ta lập tức minh bạch.”Lặc, là ở đây sao? Rất thoải mái đi!” Ta xấu xa liên tục tấn công vào điểm mẫn cảm đó. Chẳng bao lâu, y run rẩy phóng xuất ra dịch thể bạch trọc.

Bây giờ đến lượt ta rồi! Dục hỏa thiêu đốt nãy giờ khiến ta có chút khó chịu muốn được phóng xuất, đặt lên bí động của Lặc, ta cúi đầu hỏi: “Ta có thể tiến vào không?”

“Không sao! Ta có thể chịu được!” Y đưa tay xoa xoa mặt ta, khoan dung cười cười.

“Nhịn một chút.” Ta hôn nhẹ lên môi y, lập tức chạy ào vào tràng bích ấm áp.

“A!” Y đau đớn thất thanh kêu lên.

“Lặc, Lặc, có sao không?” Ta luống cuống tay chân, không dám nhúc nhích đứng ở chỗ cũ.

“Không có việc gì!” Y thở hổn hển đáp, sau đó kéo tay của ta đến an ủi phân thân của y vì đau đớn mà có chút uể oải.

Ta đè xuống hỏa dục, cố gắng trấn an Lặc đang ở dưới thân kính dâng tất cả cho ta. Hôn lên đôi môi có chút trắng bệch, bàn tay trêu chọc bộ vị mẫn cảm kia, muốn lần thứ hai khơi mào lên tình dục của y. Dần dần, phân thân ngẩng đầu lên.

“Có cảm giác rồi sao?” Áp lực đến mức mồ hôi nóng chảy ròng ròng ta có chút không nhịn được nữa.

“Có thể. Ngươi bắt đầu đi.” Y kiên định giữ lấy vai ta.

“Tốt lắm! Ta bắt đầu thúc đẩy nha!” Kéo chân y vòng qua thắt lưng ta chuẩn bị thẳng đến thiên đường, đột nhiên phát hiện phía sau có địch tình.

Chết tiệt! Đã quên Nhược Nhược vốn là tên hồ ly giảo hoạt mà! Cư nhiên nhân lúc này đánh lén ta! Ta hít sâu một hơi, xoay người nở một nụ cười cực kỳ mê hoặc nhân tâm với hắn, trong lúc hắn thất thần kéo đầu của hắn xuống tặng cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp. Tranh thủ hắn đang ý loạn tình mê, ngân châm trên tay cấp tốc đâm lên vai hắn. Đẩy ngã kẻ vừa bị ta đâm trúng huyệt mà cứng ngắc, ta cười tà ác vỗ vỗ mặt hắn: “Nương tử, không nên quá nóng ruột! Đợi chút nữa lão gia nhà ngươi sẽ thỏa mãn cho ngươi nha!” Muốn ám toán ta, cũng không chịu nhìn xem tướng công ngươi vốn làm nghề gì hả!

Sau đó, che đi con ngươi của cái kẻ không cam lòng đánh lén thất bại đang giương mắt nhìn, ta ôm Lặc bắt đầu cùng nhau kết hợp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.