Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Chương 64: Chương 64: Chương 30




Chúng ta một đường du sơn ngoạn thủy, buổi trưa hôm nay đã tới Thiên Tân, cách kinh thành khoảng hai ngày đường, liền tìm một khách điếm để nghỉ ngơi. Ta từ trước đến nay vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, tới khách đếm thì đi thẳng vào đại đường, tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống: “Tiểu nhị ca, trước mang cho ta một bình trà Phổ Nhĩ đã.” Mọi người xử lý xong vài việc lặt vặt cũng đến ngồi uống trà. Gọi một bàn thức ăn chêu bài của khách điếm, mọi người bụng đói kêu vang liền xông lên càn quét.

Chờ cơm nước xong, ta đi lên phòng hảo hạng đã được chuẩn bị sẵn đi ngủ. Ai, ở trong xe ngựa lâu quá, khớp xương muỗn ra cả ra rồi. Không đợi hai người bọn họ vào phòng, ta đã ngủ say như chết.

Lơ mơ tỉnh lại, phát hiện bọn họ một tả một hữu ngủ ở bên người. Một người chôn ở hõm vai, một người ôm ngang thắt lưng ta, đang ngủ say. Ta muốn thoát khỏi bọn họ để đứng dậy, cũng không thành công. Trong lòng tức giận, thưởng cho bọn họ mỗi người một cước: “Đứng lên! Ta muốn đi ra ngoài ngoạn!”

Kết quả, bàn tay bên hông càng siết chặt, Nhược còn cọ cọ trên vai ta, lầm bầm: “Cục cưng, ngủ tiếp đi!”

“Đếm tới ba, không để cho ta đứng lên, đêm nay ta sẽ đến chỗ Tiểu Kiện ngủ.” Xuất ra đòn sát thủ, không tin các ngươi không chịu dậy.

Quả nhiên, không đợi ta bắt đầu đến, hai người đã nhảy xuống giường chỉnh lý dung nhan. Hắc hắc! Ta cười gian chậm rãi bò xuống giường, để cho hai vị “kiều thê” hầu hạ ta mặc quần áo.

“Bảo bối muốn đi nơi nào?” Lặc vừa giúp ta mang đai lưng vừa hỏi.

“Tùy tiện a! Ngắm cảnh vật địa phương.” Nói cho dễ nghe mà thôi, thực tế là đến chợ bán đồ cũ shoping, nếm thức ăn vặt đặc sắc.

“Chúng ta cũng theo nhé?” Nhược cầm khăn lau mặt cho ta.

“Cũng được.” Chỉ sợ dù ta có từ chối, bên ngoài cửa cũng có kẻ đang đợi theo đuôi a.

“Vậy đi thôi.” Hai người nắm tay ta đi ra khỏi cửa phòng.

Mới vừa đi xuống dưới lầu, lão đầu đã đón đầu: “Long nhi, ngươi tỉnh rồi! Có muốn đi ra ngoài ngoạn không?”

Xem đi! Ta đoán đâu có sai! “Ta định đi dạo.”

“Tốt lắm. Chúng ta đi thôi!” Lão đầu kích động xung phong, Phúc Quý lập đi theo. Ta kéo Tiểu Kiện, Tiểu Bạch theo đuôi, hai người bọn họ nhắm mắt theo đuôi chúng ta, hai vợ chồng son người điên đi cuối cùng.

Vừa đi vừa mua đồ ăn, ăn bánh bao “Cẩu Bất Lý” nổi danh, cắn miếng bánh quai chèo, đông nếm thử, tây thử xem, ăn đầy một bụng, cũng mua thật nhiều đồ hay ho nhìn thấy trên đường. Mệt mỏi, tìm một gian trà lâu đi vào nghỉ. Tại đây, một lão nhân thuyết thư đang chuẩn bị mở màn. Không biết lúc này có thể nghe được chuyện bát quái thú vị gì đây.

Xuất ra bao hạt dưa vừa ăn vừa tán gẫu, ta kiên trì chờ đợi.

“Đông —— đông —— đông —— đông —— đông!” Người thuyết thư xao đại cổ mở màn (đại cổ=trống lớn), “Các vị khách quan, chuyện ngày hôm nay chúng ta giảng chính là đương kim võ lâm minh chủ Lạc Nghiễn công tử.”

“Phốc!” Một miệng trà từ trong miệng ta phun ra. Kháo! Lúc nào thiếu gia ta thành trò tiêu khiển trà dư tửu hậu vậy! Cái này có tính là xâm phạm nhân quyền hay không a.

“Cục cưng, đừng nóng vội.” Nhược ở một bên vội vàng thuận khí cho ta.

“Muốn ta đi giải quyết không?” Mặt Lặc tối sầm hỏi.

“Không cần, trước hết nghe xem hắn nói như thế nào.” Ta lắc đầu.

“Nói hai năm trước, thân là đương kim thái tử vừa là tiểu đệ kết nghĩa của Lôi Chấn Tiêu minh chủ Lạc Nghiễn công tử vì ngăn cản Giam Quốc đại nhân cùng Ma Kiếm công tử tranh đấu mà nhảy xuống Đoạn Trường Nhai, sinh tử chưa biết. Ai biết hai năm sau tại đại hội võ lâm, hắn đã biến hóa nhanh chóng thành sư phụ của Quỷ Y Hoàng Thường, mang theo đồ tôn thiếu chủ Quỷ Y tộc Hoàng Dược Sư tái xuất giang hồ, Hoàng Dược Sư tuổi còn trẻ mà đã đứng thứ nhất. Lạc Nghiễn công tử được hắn phò tá leo lên bảo tọa võ lâm minh chủ. Vốn tưởng rằng Lạc Nghiễn công tử chỉ là một thiếu gia hào hoa phong nhã, ai ngờ trong lúc cùng yêu tử của tể tướng đương triều Võ Trạng nguyên Đông Phương Bất Bại tỷ thí đại phát thần uy, không chỉ có thể dễ dàng đẩy lùi Đông Phương công tử, ngay cả Giam Quốc đại nhân, Ma Kiếm công tử cùng Quỷ Y thiếu chủ ba người liên thủ cũng không thể chống lại thế tiến công cường liệt của hắn, không chỉ vậy Ma Kiếm công tử còn suýt nữa thì chết. Bởi vậy có thể thấy được, Lạc Nghiễn công tử chính là đương đại đệ nhất cao nhân…”

“Hảo!” Phía dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nhưng với ta cái gì cũng nghe không vào hết.

“Cục cưng, ngươi không sao chứ?” Nhược khẩn trương vỗ vỗ ta đang có chút hoảng hốt.

“Không có việc gì, ta ổn!” Ta phục hồi tinh thần lại thoải mái đáp.

“Chúng ta đi thôi! Cái này không nghe cũng được.” Lặc ôm lấy ta đi ra ngoài. Đại gia cũng theo ra khỏi trà lâu.

“Ổn mà! Ta là cái loại người chịu không nổi đả kích sao? Đều là chuyện quá khứ rồi, các ngươi không phải đều hảo hảo ở bên người làm bạn với ta sao?” Ta xoa gương mặt âm trầm của Lặc, “Không có việc gì, để ta xuống đi. Ta tự đi.” Trên đường cái bị người ôm như thế hảo mất mặt.

“Xác định?” Y lo lắng hỏi.

“Cần ta đánh với ngươi một trận không?” Ta thiêu mi. Dù sao thì hiện tại tâm ma đã bị chế phục, Nghiền Trần ta có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió. Ta là thiên tài ta sợ gì a?

Lặc không nói gì phóng ta xuống.

“Được rồi, còn người thuyết thư ở trà lâu kia, các ngươi không nên đi tìm hắn gây phiền phức. Ngăn được một người, nhưng ngăn không được những người khác đàm luận, không phải sao?” Nhìn mọi người sắc mặt khác nhau ta mở miệng, “Ta biết các ngươi lo lắng cho ta, thế nhưng quá khứ là quá khứ. Tuy rằng ngay từ đầu nghe xong có chút khổ sở, thế nhưng bây giờ đã tốt rồi. Đi con đường của mình, để cho người khác nói gì thì nói, đi thôi!” Ta hào hiệp nói.

Đại gia nghe ta nói như vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta quay về khách điếm đi!” Ta nhìn sắc trời đã muộn.

Trong lúc đang ăn cơm chiều, một góc có hai người thanh niên hình như là mới ra giang hồ đang nói chuyện.

“Ta sau này nhất định phải đánh bại Kiếm Thần!” Ai là Kiếm Thần a, vẻ mặt sùng bái.

“Coi như hết! Xong đời ngươi!” Không sai! Lắng nghe, gắp một miếng thịt chim.

“Thế nào, không tin ta a! Kiếm Thần hai năm trước không phải là văn nhược thư sinh sao! Nhất định là hắn tại Tuyệt Tình Cốc đã gặp được kỳ ngộ gì. Vì vậy ta muốn đi Tuyệt Tình Cốc bái sư.” Ế, ta nghe thế nào mà cứ thấy như đang nói ta ni?

“Tuyệt Tình Cốc không thu ngoại nhân, thu ngươi thế nào? Nhân gia người ta là sư tổ, ngươi là một tên đệ tử mới nhập môn, thế nào lại chấp nhận ngươi khiêu chiến? Đừng si tâm vọng tưởng!” Cái này chính xác là nói ta mà! Hãn! Thực sự là “Nhân phạ nổi danh, trư phạ tráng”! Ta cư nhiên bị người ta phong làm “Kiếm Thần “, trở thành đối tượng bị người khác đến khiêu chiến!

“Chúng ta cứ đi thử xem!” Vẻ mặt không phục.

Ta buông đũa, trong sự kinh ngạc của đại gia đi tới bàn kia thì dừng lại, lễ phép cười cười: “Vị tiểu huynh đệ này, ta biết có biện pháp giúp ngươi tiến vào Tuyệt Tình Cốc.”

“Biện pháp gì?” Con cá lập tức mắc câu.

“Đương nhiên là từ Đoạn Trường Nhai nhảy xuống a! Ngày đó nhân gia người ta chẳng phải cũng làm như vậy sao?” Vỗ vỗ vai hắn, thuốc xổ không để lại vết tích được ta bắn vào trong chén của hắn.

“Đúng nga! Ta thế nào không nghĩ tới!” Hắn bừng tỉnh đại ngộ, “Cảm tạ huynh đài chỉ điểm.”

Gặp quỷ! Sao lại có người ngốc như vậy chứ! Bị người đem bán còn giúp người ta đếm tiền!”Không khách khí!” Ta ngoài cười nhưng trong không cười trở lại ăn.

“Long nhi, ngươi không sợ hắn thực sự nhảy xuống núi sao?” Lão đầu hiếu kỳ hỏi.

“Chờ hắn tới bên vách núi, xem thử hắn còn chút dũng khí nào không đã! Cứ cho là hắn có dũng khí đi, vị bên người hắn kia phỏng chừng cũng sẽ không đáp ứng đâu!” Ta ăn miếng thịt Lặc đút vừa trả lời. Đoạn Trường Nhai, sơn thế hiểm trở, nếu không phải ta có công cụ trong người, thế nào dám nhảy chứ! Cũng không phải ăn no rỗi việc!

Chờ chúng ta ăn xong cơm, người nào đó bị dược hiệu phát tác, bắt đầu một chuyến đua đến nhà vệ sinh.

“Dược trên người hắn là sư tổ ngươi hạ a?” Phi thường quen với mấy trò đùa dai của ta Tiểu Kiện thấp giọng hỏi.

“Cho hắn chút giáo huấn, đỡ phải suốt ngày nghĩ nổi danh.” Ta lẽ thẳng khí hùng trả lời, thanh âm thế nhưng cũng đè thấp lại, “Hơn nữa ai bảo hắn muốn tìm ta khiêu chiến chứ! Đáng đời!”

Qua một hồi chạy tới chạy lui, người nọ chân đều nhuyễn ra. Trong bụng ta cười đến quặn cả ruột luôn, thế nhưng ở bên ngoài vẫn tỏ ra đường hoàng, ta mang theo lão bà trở về phòng ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.