Trong nội tâm Tân Nô sớm chuẩn bị kĩ càng, biết Vương Hủ thăm dò nàng, há lại chịu từ bỏ ý đồ? Hẳn là bày sẵn trận địa chờ nàng.
Thế nhưng mà dù nội tâm tự cổ vũ, lúc vào nội viện, nàng vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến kinh hoàng suýt đui mù...
Bởi vì người dân nông thôn vất vả, khó có được thân áo vải gai không nỡ mặc nhiều để bị bạc, cho nên lúc tiều phu đốn củi hay làm việc nặng, sẽ cởi trần chỉ che thân dưới.
Mà Vương Hủ bình thường áo lụa gai phong thái tiên nhân lúc này cởi trần đứng dưới mái hiên, một tay cầm liềm, cắt cỏ tranh lợp lại mái hiên bị thủng.
Nhìn hành động cũng có thể thấy việc này hắn làm rất thuần thục, cánh tay vung mạnh mẽ, cơ bắp phía sau cũng di chuyển cao thấp theo quy luật, nửa người trên vững chắc nổi tầng mồ hôi mỏng, lấp lánh dưới ánh nắng.
Mà nhóm nô bộc thì người cầm nước cầm khăn cầm y phục cung kính đứng dưới mái hiên chờ tiên nhân tu bổ lại mái hiên.
Cũng không biết hắn sửa lại mái hiên bao lâu, lúc này đã tới khâu cuối cùng. Sau khi bện xong bó cỏ tranh, cũng không cần thang, từ đống cỏ khô nhảy thẳng xuống.
Nô bộc đứng chờ khi gia chủ tận hứng, lập tức nối đuôi nhau kẻ bưng nước đưa khăn, cùng y phục tới.
Vương Hủ không cần thùng tắm, đổ nước ấm trong chậu lên người, thoải mái rửa sạch mồ hôi trên cơ thể.
một loạt động tác liên tiếp Vương Hủ ngay cả liếc cũng không cho Tân Nô một cái.
Nàng biết rõ hắn tức giận, hơn nữa hỏa khí không phải bình thường.
Nàng mấp máy miệng, chủ động tiến đến cầm khăn từ tay tì nữ, đến lau bọt nước trên người Vương Hủ, sau đó dùng khăn lớn lau mái tóc dài ướt sũng của hắn.
Vương Hủ cũng không nhìn nàng, thuận thế ngồi trên ghế âm thanh lạnh lùng nói: Có thuận lợi kiếm đủ 100 văn tiền?
Tân Nô rũ mi, vừa lau tóc cho hắn vừa nói: Chỉ buôn bán lời 60 văn, còn thiếu hơn phân nửa...
Vương Hủ cầm viên ngọc trên bàn, nhẹ nhàng di chuyển trong lòng bàn tay, lạnh giọng nói: không phải nói, không kiếm đủ thì tới nơi hoang dã ngủ sao? Còn có mặt mũi trở về?
Tân Nô cũng không nói chuyện, trì hoãn động tác lau tóc, nói: Nô nhi thụ giáo, đã biết sai rồi...
Vương Hủ ngược lại có vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Tân Nô, khóe miệng vẫn giữ nụ cười lạnh: Hừm, tiếp thu thế nào?
Lần này gia chủ lịch lãm rèn luyện, không phải muốn để Tân Nô hiểu rõ Thất phu vô tội hoài bích kì tội sao? Là người thương nhân, không phải là chỉ biết vơ vét của cải mà phải làm thế nào sau khi có tài phú có thể an toàn nơi loạn thế. Bằng không sẽ giống Đào Chu Công, tan nát cửa nhà mang theo thê tử vội vàng trốn khỏi nước Sở sao? Hôm nay Tân Nô chỉ chú trọng kiếm tiền mà không tính cách né tránh tiểu nhân ghen ghét, cho nên gây ra hiểm họa, đó là thiếu kinh nghiệm, nguyên nhân do không chuẩn bị, mà gia chủ rủ lòng thương sai Tử Hổ cứu Tân Nô...
Tân Nô không đề cập tới việc Vương Hủ thăm dò chính mình, giống như đệ tử bình thường cung kính trần thuận nhận thức thực tế của bản thân.
Vương Hủ sao không hiểu ý nàng. Nhớ tiểu nữ oa ngày nào tất cả cảm xúc đều biểu lộ trên mặt, hôm nay ngược lại biết giả dối lươn lẹo rồi.
Khóe mắt hắt giật giật, giận quá hóa cười, duỗi tay nắm chặt tay nàng đang lau tóc cho mình nói: Như vậy, nàng đã nghĩ tới phương pháp nào có thể bảo vệ tính mạng và tiền tài?
Tân Nô nhớ lại lúc ở trong cốc, cùng đám đám môn sinh quỷ biện khoa môi múa mép, lăn lộn khôngbiết xấu hổ, da mặt cũng dày thêm vài phần nói: Tất nhiên là quy thuận dưới trướng người, được che chở toàn bộ, có được tài vật lớn mà không lo tính mạng...
Lời nịnh nọt này có thể nói tuyệt đối không phải Tân Tử dạy cho nữ nhi. Khóe mắt Vương Hủ khẽ nhếch, nói: Thiên hạ có người như vậy?
Tân Nô mấp máy miệng thấp giọng nói: Hôm nay...vô tình thấy gia chủ, ra tay có lực, tay vung liêm đao, tay bó cỏ tranh, sao... há có thể e ngại mấy kẻ ăn chơi thôn dã?
Vương Hủ cười lạnh ra tiếng: Sao? Vì 100 văn tiền, còn cần ta ngồi với nàng ở ven đường bán nước giải khát sao? Có muốn sĩ khanh các nước đều xuất động, giúp nàng gánh nước đốn củi?
Tân Nô giả bộ không biết hắn trào phúng nói: Ta...Dùng chính lợi nhuận của mình mua vải gai, trước đó mấy ngày trông thấy nhi tử của giám sát nước Triệu mặc y phục rất khác biệt, lên núi cưỡi ngựa đều rất thuận tiện, chod ù tuổi tác lớn hơn chút, mặc vào cũng sẽ trẻ ra vài tuổi... Nếu gia chủ không chê nô nhi tay chân tô kệch, ta may giúp người một bộ, được không?
Mặt Vương Hủ đen lại, gương mặt chìm trong bóng tối không rõ nét mặt. Lõi đời như hắn sao khôngbiết thiếu nữ trước mắt này đang tận lực nịnh nọt hắn? Đáng ghét là trong lời nói nàng còn dám âmthầm trào phúng Quỷ Cốc Tử hắn không trẻ bằng gã thư sinh non choẹt viết thơ tình vớ vẩn?
Phạm phải sai lầm, thấp thỏm lo âu tới nhận tội, nhưng không cam lòng, còn dám lươn lẹo.
Việc đền bù này không thấy được mấy phần thật tình, nếu là kẻ khác mà nói lời này... Vương Hủ cũng không thèm biến sắc, đuổi thẳng kẻ xu nịnh sai lệch này ra khỏi cửa!
Sau đó sẽ kiếm trăm ngàn biện pháp sắp xếp bố trí sửa trị kẻ cuồng đồ khẩu thị tâm phi...
Thế nhưng mà...người quỳ bên cạnh hắn, nhỏ nhẹ mềm mại nhu thuận nịnh nọt hắn, lại là nàng đấy.
Tuy cố gắng kiềm chế, tận lực mỉa mai nhưng không che hết được sợ hãi trong mắt, loại cảm xúc lộ ra ngoài này lại để cho đáy lòng hắn mềm đi, cơn giận tan hơn phân nửa.
Nhất thời Vương Hủ cũng không biết đến tột cùng là muốn mạnh mẽ trách mắng tiển nha đầu bướng bỉnh ngu ngốc, hay là tận tình yêu thương tiểu đồ nhu thuận mềm mại trước mắt?
đang nói chuyện bỗng bụng Tân Nô kêu lên ùng ục, khó trách cả ngày hôm nay nàng không ăn uống, dạ dày làm sao mà chịu nổi chẳng kêu lên?
Lúc này những nô tài trong nội viện cũng bị đuổi lui, chỉ còn hai người bọn họ.
Vương Hủ liếc nhìn đôi má ửng đỏ của Tân Nô, đứng lên nói: Cởi y phục cho ta.
Tân Nô chỉ có thể nửa quỳ trên chiếu, rũ mắt giúp hắn đổi y phục.
Vương Hủ vẫn chưa nguôi tức giận, dứt khoát không mặc y phục, đứng dậy đi ra mái hiên lấy mộtmiếng thịt lợn rừng, sau đó cắt nhỏ nướng trên than, đợi lúc thịt chảy mỡ, mới kẹp vào bánh mì tỳ nữ đã bưng lên từ sớm.
Loại phương pháp ăn này giống như bữa nhẹ, bánh mì ngọt cùng với thịt ướp chút muối thô, mĩ vị quả thật là tột đỉnh!
Tân Nô ăn vài miếng lớn, đợi lấp dần dạ dạy mới chú ý quan sát xung quanh, phát hiện tiểu viện giống như những nhà nông bình thường, dưới chân đá vụn sắp xếp bài trí, hiển nhiên là bát quái trận, những...đá vụn kia khảm sâu trên mặt đất, niên đại cũng rất xa.
Mà trên mấy viên đá khảm nạm dù có rêu xanh phủ mờ cũng vẫn đọc được hàng chữ chính là bút lực của Vương Hủ...
Vương Hủ ở sân nhỏ, trông thanh thản tự tại hơn cả thư phòng Quỷ Cốc, vẻ mặt buông lòng thần sắc thoải mái khiến hắn trông bình dị gần gũi không ít...
Đáng tiếc gia chủ bình dị gần gũi ấy, lại không có ý định thương tiếc ái đồ hiếu thuận hiểu chuyện nghe lời rồi.
Đợi lúc Tân Nô ăn xong hai cái bánh kẹp, Vương Hủ một bên mặc y phục, một bên mở miệng nói: Nàng đã là đệ tử của Quỷ Cốc, nói quy củ, thì phải tuân thủ, đi! Cuốn chăn, mềm ra ngủ ngoài cánh đồng!
Tân Nô im lặng một hồi, giữ lễ tiết đứng dậy lùi ra.
Kết quả như vậy đối với Tân Nô thật sự quá tốt. Vốn cho sẽ chịu gió táp mưa rào, không nghĩ tới nàng chủ động nhận lỗi, hắn lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Thầm thở dài một hơi, trong lòng buồn bực vô cứ. Những lời vừa rồi thật thật giả giả, có thể là cảm nhận thật trong nội tâm nàng. Con người giống như dây leo, bám vào đại thụ mà sinh trưởng, nếu không có quyền lực to lớn, hoặc vương hầu phụ trợ, cho dù tài phú lớn thế nào, cũng chỉ rước họa vào thân!
Nghĩ tới tương lai Tân Nô không khỏi sinh ra vài phần mê mang không rõ.
Lúc nàng ôm chăn mềm tới sườn núi ngoại viện, trải chăn, mềm xong, nằm xuống trải nghiệm cảnh màn trời chiếu đất, nhất thời phát hiện bầu trời đêm lại đẹp như vậy.
Chỉ là ban ngày có người chết nằm trên người mình, lúc này ở nơi hoang dã tối mịt, xa xa truyền đến từng tiếng sói tru, không tránh khỏi sợ hãi trong lòng.
Tân Nô đứng dậy chuẩn bị tìm một viên đá lớn phòng thân. Nhưng vừa đứng dậy lại phát giác có mộtbóng đen đằng sau lưng, rất nhanh từ sau ôm chặt lấy nàng.
Tân Nô vốn lo sợ, đột nhiên bị tập kích, lập tức kêu lên, đồng thời nhanh chóng dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc.
Đáng tiếc còn chưa kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ đã bị bàn tay lớn che lại, một giây sau cả người bị ngã xuống nệm mềm mại.
Đợi lúc co người lại, một mùi hương thơm mát đáp úp tới, nhận thấy lồng ngực đang ôm mình vô cùng quen thuộc.
Thấy Tân Nô nhận ra mình, ngừng giãy dụa, bóng đen mới chậm rãi buông lỏng hơi thở đàn hương từ miệng tỏa ra: Nghe nói Nô nhi muốn trải nghiệm cuộc sống nơi hoang dã, ban đêm nhàm chán, rảnh tới nếm thử một lần.