Nhiều tiền như vậy nhưng dùng hết sạch! không quản lí việc nhà không biết củi gạo quý, khoản... tiền kia có thể nói do Tân Nô hao hết tâm lực kiếm về đấy, tuy bản chất nàng không phải là kẻ keo kiệt, nhưng lúc này nghe nói tiêu hết gần như không còn, cũng cảm đau lòng.
Tay cầm thìa khẽ dùng lực, nghiến răng nói: “Dùng thế nào mà nhanh vậy?”
Lời vừa nói xong phát giác có chút không ổn, dù tiền tài nhiều thế nào cũng không có một phần dành cho gia nô như nàng. Gia chủ tiêu thế nào, nàng có quyền nghi vấn?
Vương Hủ lại bị nàng chọc khóe miệng khẽ cong, nhướng mày nói: “Sao? Là muốn lần sau ta tiêu ít mộtchút, để nàng thống kê các chi phí, rồi đối chiếu sổ sách?”
Tân Nô yên lặng cúi đầu, nhẹ nhàng dùng thìa quấy bát canh, thấp giọng đáp: “Tân Nô không dám chỉ là gia chủ tuổi tác ngày càng lớn, chỉ sợ sau này dù có học sinh thụ giảng, cũng không thể đông mãi, đến lúc đó gia chủ không tích góp chút ít tiền tài, làm sao sống qua ngày? Nếu không có đệ tử giỏi kiếm tiền trả nợ, chẳng phải là hàng đêm buồn bã?”
Vương Hủ sao không nghe ra ẩn ý của nàng, lập tức nhíu mày: “Cho nên nô nhi nàng chịu khó một ít, quạ đen phụng dưỡng phụ mẫu, niệm tình ta ngày đêm vất vả trả nợ thay phụ thân nàng, nên hồi báo ta mới tốt, không để ta tuổi già phải cầm chén dắt nàng đi trên đường xin cơm.”
Nghe đi, đúng là có ăn xin cũng không buông tha nàng! Tân Nô bị Vương Hủ chọc vào chỗ yếu, khônglên tiếng nữa. Cũng đúng, nàng thiếu nợ rất nhiều, về phần tiền hắn tiêu thế nào, nàng thật sự khôngquản được.
Vương Hủ híp mắt thưởng thức dáng vẻ tức giận của mĩ nhân, môi khẽ chu, hai má phồng lên, cảm thấy bữa cơm này ăn thật tốt, chậm rãi mở miệng nói: “Là thương nhân, nàng nên tính toán, nếu có lòng trù tính thiên hạ, sao sợ không kiếm được tiền từ khắp nơi?”
Lời này ngược lại Tân Nô nghe trong tai... bắt đầu suy nghĩ.
Về phần kiếm tiền thế nào, thì phải xem hành trình tới Tề cung thế nào.
Tề cung rất hùng tráng, nhưng lại không thể so với sự tráng lệ của Đại Lương. Kiến trúc từ xa xưa, dù tỉ mỉ tu sửa cũng không thể hoa mĩ.
Nhưng cung điện quý giá không phải là nguyên nhân mọi người kính ngưỡng. So với nước Ngụy căn cơ không rõ, nước Tề mới là chư hầu chính thống.
Lúc Khương Tề kế tục Khương Thượng, Khương Thượng vì tôn trọng phong tục địa phương, lại dùng chu lễ đồng hóa, cho nên cuối cùng mới có: “Thông thương công chi nghiệp, tiện ngư diêm chi lợi” phồn hoa giàu có và đông đúc. Trọng lễ là nước Tề và nước Lỗ hai nước có nho lễ hưng thịnh. Cho dù về sau Điền thị soán quyền, cũng cực lực noi theo lễ tiết trang nhã phức tạp của Tề.
Vốn tưởng rằng phức tạp, người bình thường cũng kén chọn kiêu ngạo. Trong ấn tượng Tân Nô các phu nhân nội cung đều là hình tượng giống Liễn phu nhân dối trá ác độc.
Lúc nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh vườn hoa nhìn Tề Vương phu nhân, liền cúi đầu học theo lễ tiết lúc trước được học mà thi lễ.
Hôm nay vào cung, nàng không trang điểm, gương mặt thuần khiết, khi tới gần hoàng cung nước Tề nàng dùng khăn trùm che mặt, coi như là che đi vài phần nhan sắc, không ngờ lúc kiểm tra trang phục, mạng che bị lấy xuống, chỉ đành lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, khiến Tề phu nhân chú ý.
Tề phu nhân nhẹ nhàng nói chuyện ngầm đánh giá Tân Nô, cười nói: “Chẳng trách có thể chế tạo ra phấn nước tinh tế tỉ mỉ bực này, hóa ra là tuyệt sắc mĩ nhân!”
Quy Khương ngồi một bên nói: “Nếu lớn lên xấu xí, cũng không dám gặp mặt phu nhân, nếu gương mặt thô kệch khiến phu nhân bị kinh hãi thật không tốt.”
Tề phu nhân đẹp, nhưng trời sinh màu lông mày nhạt, vẽ cũng không phải đẹp hoàn hảo. Nhưng thế nhân yêu “Mày ngài” chú ý vẽ lông mày sao dài nhỏ, uốn lượn. Nhưng bình thường dùng than chì vẽ không bền. Mà đồ Tân Nô chế tạo kia lại tinh tế mà còn không phai.
Tân Nô am hiểu vẽ tranh. Ở trong Quỷ Cốc đọc sách nhàm chán thì vẽ tranh giết thời gian, lúc này vẽ lông mày cho Tề phu nhân quả thật là thanh nhã, khiến Tề phu nhân ngắm nhìn trong chậu đồng, gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Tân Nô ở bên cạnh yên lặng nhìn, thật sự là phụ nhân không có tâm kế. nói nàng có thể là chính phu nhân cũng là may mắn.
Nghe nói sau khi phu nhân Tề Vương chết, vị tân phu nhân này mới được nâng lên. Mà sở dĩ có thể nâng, cũng nhờ sự giúp đỡ của tôn bối Điền Văn giỏi nhìn mặt nói chuyện. Tề Vương có vài vị sủng phi, các sĩ khanh đều phỏng đoán ý quân vương, cũng có ý đề nghị sắc lập. Cuối cùng Điền Văn nói vài lời với phụ thân mình, khắc vài bộ khuyên ngọc, lựa đôi cực tinh xảo, tiến cung dâng Tề Vương, lúc nào cần đề cử thì chỉ cần xem khuyên tai được người nào đeo là được.
Kết quả Điền anh đoán được quân tâm, dẫn đầu đề nghị lập Vương phu nhân hiện tại.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Mạnh Thường Quân yết kiến.
Tề phu nhân vừa vẽ mày xong, cười cười nói: “Mời hắn vào, vừa vặn ngắm lông mày ta mới vẽ.”
Lát sau, một vị thiếu niên đi vào.
Tân Nô ngồi một bên, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện thiếu niên có thân hình cao lớn này thật quen mắt, không phải người mấy ngày trước quanh quẩn ở cửa hàng son phấn của nàng muốn mua đồ tặng mẫu thân sao?
Nghe cung nhân nói hắn tên Mạnh Thường Quân, Tân Nô bừng tỉnh, hắn chắc là vương tôn, Điền Văn con Điền anh. Trong đám vương thất, Điền anh cũng coi như nổi bật. Nhưng Điền Văn lại không có tiếng tăm gì, nếu không phải nghe Quy Khương đề cập, tân phu nhân được lập do Điền Văn hiến kế, chỉ sợ Tân Nô không nhớ được vị Mạnh Thường Quân này.
Điền Văn cũng không ngờ ở chỗ này gặp được mĩ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong, không khỏi sững sờ, lại vội hoàn hồn, cung kính thỉnh an Vương phu nhân.
Tân Nô giúp Vương phu nhân vẽ mày, sau đó là ban thưởng, nhưng Điền Văn đến, nhất thời cắt đứt, đành ngồi bên cạnh, chờ phu nhân và Điền Văn hàn huyên xong.
Nghe trong lời nói, Điền Văn hiện có chút túng, muốn xin phu nhân thưởng chút tiền. Phu nhân cũng thoải mái, lập tức sai người bưng một khay vàng tới cho Điền Văn.
Điền Văn tuy là con trai Điền anh, nhưng mẫu thân hắn xuất thân hèn mọn, nhi tử lại không xuất chúng, phụ thân không coi trọng, thiếu thốn là chuyện thường. Cầm tiền của phu nhân chắc không phải lần đầu. Nhưng vàng trong tay lúc này sao thấy nặng, khiến hắn không thể nâng dậy, gương mặt cũng nóng bừng, thật không ngờ lúc gặp lại mĩ nhân hắn lại trong bộ dáng chật vật như thế.
Nhưng sắc mặt Tân Nô lại bình thường, giống như chuyện vãn bối xin tiền trưởng bối là chuyện đương nhiên. Nghe nói Điền Văn thay phu nhân quản lí việc mua bán gia súc nước Tề, liền ngẩng đầu nhìn hắnmột cái.
Sau đó Tề phu nhân lại nói với Tân Nô chuyện son phấn, nàng xuất thân không tầm thường, từ nước Chu gả tới, đồ cưới phong phú, ra tay xa xỉ, lập tức định lấy mua một loạt son phấn trong tay Tân Nô. Nhưng Tân Nô hiểu dù phấn son có chút đắt, nhưng so với số lượng Vương Hủ đề ra còn lâu mới đủ.
Tân Nô rời khỏi cung điện, còn chưa bước lên xe, nghe thấy phía sau có người cao giọng gọi: “Vị lệ xu này xin dừng bước.” Tân Nô xoay người nhìn, hóa ra là Điền Văn đang đuổi theo.
“Làm sao, quân hôm nay lại muốn mua son phấn cho mẫu thân?”
Sắc mặt Điền Văn ửng hồng, trong lòng biết việc mình lấy cớ bị nàng nhìn thấu, lập tức giữ lễ tiết nói: “Bởi vì muốn làm quen, nên mạo muội, thỉnh lệ xu không nên trách cứ.” nói đến đây, phát hiện nam tử hôm đó không tới đón hỏi: “Sao lần này người ra ngoài, trượng phu không đón?”
Tân Nô thấp giọng nói: “Ta chưa hôn phối, lấy đâu ra trượng phu.”
Lời vừa dứt, đôi mắt của thiếu niên rực sáng. Trong lòng Tân Nô cũng không nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ngược lại mượn cơ hội hỏi: “Nghe nói tôn giá phụ trách việc mua bán gia súc, gần đầy nước Tề có lễ tế tự, cần giết nhiều trâu bò. Tôi cần rất nhiều da trâu, không biết da trâu có thể bán cho tôi không?”
Nghe giai nhân thỉnh cầu, trong lòng Điền Văn mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Nếu lệ xu cần, tất nhiên khôngcó vấn đề. Nàng cần bao nhiêu da trâu?”
Tân Nô tính toán nói: “Càng nhiều càng tốt, nếu được bán cho ta toàn bộ.”
Tân Nô nghĩ bán đồ trang điểm tuy tốt, nhưng dù sao cũng chỉ nhà đại phú đại quý mới dùng, mà mua xong trong khoảng thời gian ngắn cũng không mua tiếp.
Mà vì lí do Vương Hủ, nước Tề không lâu sau sẽ gặp chiến tranh, khi đó da trâu hẳn là vật quý, bởi vì trống trận, khôi giáp, ủng, yên ngựa, đều cần dùng tới da trâu. Mà hôm đó ánh mắt Vương Hủ chế nhạo nàng, khiến nàng giận dữ không thôi, thầm hạ quyết tâm, lấy tiền son phấn làm vốn, trừ việc buôn da trâu của nước Tề, còn phải nắm nguồn thu da trâu của nước khác trong tay, tới lúc chiến tranh, nhất định thu hoạch lớn.