Mặc dù cách khăn bố ẩm ướt, nghe không rõ ràng, nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm thấy tiếng nói kia có chút quen thuộc.
Tân Nô dùng đầu gối quỳ trên giường, thầm nhắc nhở mình không nên quá bối rối, chỉ mặc cho nam nhân kia xoay người mình lại.
một hồi xoay chuyển, mùi son phấn quen thuộc tràn ngập chóp mũi... Bàn tay đang siết chặt vải buộc vì tuyệt vọng, lại từ từ buông ra...
Tân Nô ở trên giường cố gắng giãy dụa vài cái, đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ đôi môi mình, quả nhiên nghe thấy nam nhân bên cạnh đột ngột thở dốc, mới thong thả ung dung dịu dàng nói: “Chẳng qua là theo người náo loạn, như thế nào chơi có vui?”
Trong lúc nói chuyện, hai chân dài mảnh mai đã nhẹ nhàng lướt một đường tới trước ngực hắn, ngón chân mềm mại cách vải vóc linh hoạt xoa nắn lồng ngực rắn chắc của nam nhân, tiếp theo là một trận cười khẽ: “Cơ lang quả thật thần dũng, so với nam nhân trước kia cùng ta thì cường tráng hơn nhiều, lát nữa dùng thêm chút sức, để ta quên toàn bộ những việc đã trải qua với nam nhân kia...
Mặc dù mắt không thể nhìn, nhưng bàn chân non mềm lại nhảy cảm phát hiện toàn thân hắn giống như sắt nóng cứng đờ, Tân Nô làm càn dùng chân nhẹ nhàng di chuyển tới mặt hắt, chạm vào cái cằm hắn, tùy tiện nói: “không phải muốn rửa sao? Đến đi, bắt đầu từ chân trước!”
không biết hắn thế nào, có lẽ là tức tới cực hạn, ngửa mặt lên trời cười dài, bắt lấy cái chân đang làm càn kia, hung hăng cắn một cái, đau đến mức Tân Nô hít khí, tức miệng chửi ầm lên: “Nhả ra! Người là chó điên à?”
nói xong chân khác muốn đạp, đáng tiếc nàng sao là đối thủ của hắn? Vài cái đã bị hắn nắm trụ mắt cá chân không thể tác quái.
“Hôm nay có chủ tâm muốn hầu hạ mỹ nhân, tất nhiên mang theo nhiều đồ tốt! sẽ xuất toàn lực hầu hạ mĩ nhân, đỡ cho về sau ta bị khinh bỉ là người vô dụng đúng không?”
nói xong, đặt nàng lên vách tường, vòng hai chân nàng ngang hông mình, phía trên là bầu trời sao. Sau đó liền muốn lột đồ của nàng.
Đúng lúc này, một trận gió mát thổi qua cửa sổ đang mở, Tân Nô dù bị bịt mắt, nhưng vẫn cảm giác được ánh lửa ngoài cửa sổ... Nàng đột nhiên nhớ tới lời mình dặn dò Quy Khương, cũng không làm loạn nữa, vội vàng hô: “Dưới đài bốc cháy, mau mở trói cho ta...”
Nhưng nam tử đang vùi đầu vào cổ nàng lại giống như mắt điếc tai ngơ, nhàn nhã cúi đầu phẩm hương mổ ngọc.
Tân Nô mơ hồ thấy ánh lửa càng lúc càng lớn, trong lòng vô cùng lo lắng, mặc dù bị hắn bỉ ổi trêu chọc khiến nàng thở dốc, nhưng phần lớn là lo lắng và nổi giận. Nam nhân đáng chết này còn gây họa? Nàng cũng không muốn cùng hắn bị đốt thành tro, không dám diễn trò, vội quát: “Vương Hủ! Ngươi điên à, dưới đài đang cháy... Ưm...”
thật ra khi hơi thở quen thuộc truyền đến, Tân Nô liền phát hiện mình bị hắn trêu chọc.
Trong lòng nàng thầm yên tâm, cũng đồng thời tuyệt vọng vì phát hiện mọi hành động của mình đều bị hắn nắm trong tay. Lập tức coi hắn là Cơ Chức, giở trò mê hoặc, thuận tiện hạ thấp hắn trên giường không bằng thiếu niên dũng mãnh...
Đáng tiếc cho dù bị vạch trần, nhưng nam nhân đã bị chọc giận tuyệt không từ bỏ ý đồ, mọi lời nói đều bị hắn nuốt vào trong miệng, lần này Vương Hủ nói là làm, không lưu lại một chút khí lực, Tân Nô lại lo lắng hỏa hoạn, còn bị hắn cuốn theo dòng xoáy dục vọng, vì lỗ tai và mắt đều bịt lại, nên da thịt càng thêm nhạy cảm dần nóng bỏng, không lâu sau tiếng thở gấp tiếng ngâm khẽ đi ra...
Trong phút cuối cùng đó, miếng vải che mắt nàng cuối cùng bị kéo xuống, hai mắt nàng mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đó gió lửa ngút trời, ngọn lửa liếm hồng một góc trời.
Hóa ra trong những giây cuối cùng nửa đêm đó, biên cảnh Ngụy Triệu đột nhiên nhen nhóm ngọn lửa, tiếp đó nhanh chóng truyền tới biên cảnh nước Tề, rồi tới đài phong hỏa phía tây ngoại thành Tề, Ngụy - Tề bắt đầu một cuộc chiến không báo trước!
Chờ lúc Tân Nô hiểu rõ nguyên nhân gió lửa kia, đã là ngày thứ hai.
Vương Hủ nói là làm, xuất ra khí thế nghiền ép nam nhân phương Bắc, một đêm này không ngừng nghỉ. Có lẽ do mấy ngày vui đùa cùng ca cơ nước Triệu, nên động tác trên giường đa dạng rất nhiều, hận nhất là lúc gián đoạn, hắn không cho phép nàng nằm thẳng, dùng gối lót phía dưới mông nàng, nói rất lí lẽ: Để dịch thể không bị chảy ra ngoài, lãng phí!
Tân Nô mệt mỏi không mở mắt nổi, nếu không nhất định sẽ phun nước bọt cho đầy mặt hắn!
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai sau khi bị hắn lăn lộn một đêm, toàn thân nàng nhớp nháp, mái tóc dài dối tung, dáng vẻ mệt nhọc như bị tàn phá.
Lúc này Vương Hủ lại ra dáng phu tử, vừa bê chậu đồng để nàng rửa mặt vừa hỏi: “Lần này ra ngoài làm ăn, học được cái gì?”
Tân Nô chưa ăn điểm tâm, ngủ không đủ, thật không còn khí lực dối trá, đàng hoàng nói: “không thể tin hết lời gia chủ nói, cho dù là người thông linh, cũng khó tránh khỏi đôi lúc nói lời vô dụng như cái rắm...”
Vương Hủ rót nước cho nàng rửa mặt nghe thấy thuận tay vỗ nhẹ lên mông nàng một cái: “Còn muốn nêm sữa đậu nành đặcnữa không?”
Tân Nô cảm giác về sau mình có thể tuyệt thực món ăn mang tên sữa đậu nành này rồi. Lập tức yên lặng nghiến răng.
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, nam nhân khác chỉ sợ thương tiếc tận tim. nhưng Vương Hủ là người nhìn nàng lớn lên, xem hành động này chỉ là nết xấu của nàng khi chơi trò bị thua, không để ý duỗi tay lau nước dính trên mặt nàng, chậm rãi nói: “Buôn bán kiêng kị nhất là đánh cược, loại hành vi được ăn cả ngã về không, chính là chín thua một thắng! Thua không nổi, thì không cần đánh cuộc, đánh cuộc xong lại oán người khác nói như thả rắm, dù thối, nàng cũng phải nghe!”
Lúc nói lời này, Tử Hổ có việc bẩm báo, nghe được lời Vương Hủ, vội vàng cảnh giác lùi về sau hai bước, đỡ hít phải khí gia chủ vừa thả, sau đó nhỏ giọng bẩm báo: “Điền tướng quân có việc gấp mời gia chủ nhập phủ...”
Vương Hủ phất tay để hắn lui ra, thuận tay chải mái tóc đang rối của nàng, rồi nói: “Lát nữa ta đi phủ tướng quân, Tử Hổ hộ tống nàng về, mấy ngày nay không cần ra ngoài, sổ sách cái gì đấy, để nô bộc mang vào phủ cho nàng.”
Hôm qua xúc động không kiềm chế được mới nói như vậy, thật sự trong lòng nàng vẫn lo sợ hắn sẽ trừng phạt. Những lời nói đó phàm là đàn ông không mấy ai chịu được. Sáng sớm Tân Nô ủ rũ là do biết hôm qua mình lỡ lời gây ra họa, không hiểu Vương Hủ lòng dạ hẹp hòi sẽ lấy hình phạt như thế nào để khiển trách nàng vụng trộm đánh cuộc với nam nhân khác. Khả năng lớn nhất là dùng còng sắt trói nàng lại, giam cầm nơi hẻo lánh.
không nghĩ tới, Vương Hủ chỉ khiển trách một lát, thì... không có hành động khác, còn cho phép nàng xem sổ sách, cũng không có ý định nhốt nàng lại.
trên đời không có gì buồn hơn mất tự do, cho nên tâm trạng nàng buông lỏng lấy tinh thần nịnh nọt chải tóc cho Vương Hủ, còn lấy son vuốt lại mái tóc cho hắn, cẩn thận từng li từng tí nhét vào đái quan.
hiện tại Vương Hủ không còn dáng vẻ lúc thiếu niên, trán góc cạnh rõ ràng, lúc mái tóc buộc lại, gương mặt anh tuấn ánh mắt thâm trầm, khó trách Cơ Oánh dù đã hiểu rõ lòng dạ bản tính độc ác của ân sư, mà đôi lúc nhìn thấy Vương Hủ vẫn phải ngẩn người.
Nếu về sau giống như Quản Trọng anh minh thần võ ngoại trừ nữ lang bám theo, còn có nam lang, thậm chí có nhiều mĩ nam theo đứng ngoài cửa chờ, nói lấy lợi ích hàng đêm thu thập quốc khố, vậy nhan sắc của Vương Hủ nhất định có thể trở thành nhân tài trụ cột trèo chống quốc khố, là kẻ khiến đám phụ nhân tranh nhau ra giá một đêm...
Vương Hủ thấy tiểu nô đang nhìn hắn đến ngây ngốc, chứ không nghĩ tới tên nam tử cùng nàng ước hẹn. Dịu dàng đưa tay nhéo nhẹ gương mặt non mềm của nàng, nhẹ giọng nói: “Về sau có chuyện gì, cứ nói với ta, đừng có quanh co lòng vòng đẩy mình vào ngõ cụt...”
Đợi lúc Vương Hủ đứng dậy đi rồi, Tân Nô ngồi im một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi cười lạnh một tiếng.
Lúc nàng xuống đài Hồng Nhạn mới phát hiện Cơ Oánh đang ngồi trong xe ngựa phía dưới.
Chờ Tân Nô lên xe ngựa, cái mũi thính của Cơ Oánh cũng không chịu đựng nổi, thiếu chút nữa bị hun tới mức hắt xì. Chẳng qua nàng nhớ lời ân sư ân cần dạy bảo lúc trước, về sau còn dùng cái mũi thính tiết lộ thiên cơ, sẽ chịu hình phạt, lúc này mới sợ hãi không dám trêu đùa.
Nhưng lòng tò mò của Cơ cô nương trước nay khó người địch, đợi lúc vén màn xe thấy Tử Hổ đi khá xa, mới cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc đại chiến bao nhiêu hiệp? Công tử Cơ Chức nửa đêm trước, ân sư nửa đêm sau?”
Việc hoang đường như vậy cũng chỉ có Cơ Oánh mới có thể nói ra, Tân Nô giơ tay đập vào sau gáy nàng, rồi hỏi: “Việc hôm qua nhờ muội, sau cùng thế nào? Còn có... công tử nước Yến giờ ra sao?”
Cơ Oánh nhớ tới tình hình hôm qua, duỗi tay lau giọt mồ hôi lạnh trên trán nói: “Lúc xe ngựa ta rẽ vào góc đường, bắt gặp ân sư... Trời ạ, mang theo cả đội binh nước Tề, đứng góc đường dọa chết người, quả thật là tư thế công thành. Ta vội đưa khăn lụa của tỷ cho người xem, người vội đứng dạy chạy về phía đài... Ngay cả bậc thang cũng không đi, giống như con dơi điểm nhẹ mũi chân đã lên trên rồi... Còn chuyện sau này, tỷ tỷ ở trên đài, hẳn là rõ ràng hơn! Sao bây giờ lại hỏi ta?