Editor Ochibi
Suốt tiết học buổi chiều, tâm trí Thư Sâm Nhuyễn đều là cây thảo dược biến dị kia.
Cơ hội mạnh lên dễ như trở bàn tay, sẽ không ai từ chối, đặc biệt là Thư Sâm Nhuyễn có tử địch ẩn nấp bên cạnh.
Mấy tiết này biểu tình Thư Sâm Nhuyễn ngẩn ngơ, rõ ràng không hề chú ý tới bài giảng. Nguyên Diệc ngồi bên cạnh lúc này mới cảm thấy bạn tốt bình thường lại, buổi sáng hôm nay cô cẩn thận nghe giảng, Nguyên Diệc mới cảm thấy cô khác thường.
“Tới giờ về rồi, gặp sau nhé Nguyên Nguyên.”
“Gặp sau.”
Ngồi trên xe về nhà, Thư Điềm không quấn lấy cô, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Thư Sâm Nhuyễn cũng không chủ động nói chuyện, cô mở thiết bị đầu cuối ra, tìm hiểu tư liệu về Rừng Độc trên mạng. Những thứ lão sư giảng trên lớp vẫn không đủ, cô muốn xem một chút những người từng vào Rừng Độc có kinh nghiệm gì.
“300 năm trước, nhân loại gây ô nhiễm đạt tới hạn mức cao nhất với địa cầu, thậm chí vùng biển sâu mười ngàn mét cũng có dấu chân ô nhiễm của con người…… Ô nhiễm bùng nổ, nguồn nước, đất đai, không khí chứa đựng độc tố mới, con người cuối cùng cũng nếm trải hậu quả xấu. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, chỉ còn một phần mười nhân loại còn sống trên trái đất, và hầu hết thực vật trên bề mặt đều phát sinh biến dị……”
Mấy chữ đơn giản, ký lục một đoạn lịch sử vô cùng trầm trọng. Thư Sâm Nhuyễn lẳng lặng xem đoạn này, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Trước đây khi chưa hồi phục ký ức kiếp trước, ô nhiễm nặng nề 300 năm trước đối với cô chỉ là dòng chữ trong sách vở, là hình ảnh trong video. Hiện tại cô thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng con người ở thế giới kia ý thức được sai lầm, đối đãi với trái đất thật tốt, đừng làm cho mọi thứ hoang tàn.
Chẳng bao lâu, họ về đến nhà.
Trước biệt thự có mấy cây hoa, sau khi biến dị thì hoa Hợp Hoan bốn mùa đều nở, không ít người ở A thành thích loại hoa này.
Những cây hoa nở rộ đỏ rực, mỗi một cây như muốn bốc cháy lên. Khi đến gần, những chùm hoa nhung nhỏ đang run rẩy, những sợi tơ xinh đẹp mềm mại, không khí bốn phía có mùi hương nhẹ không rõ.
Lúc trước, Thư Sâm Nhuyễn có mâu thuẫn với thực vật biến dị. Tuy rằng những thực vật sau khi biến dị càng thêm đẹp mắt, nhưng cô lại thích thực vật lúc chưa biến dị hơn.
Nó có hơi giống con người hiện nay, rõ ràng dùng dịch dinh dưỡng đã có thể tồn tại, còn thế nào cũng phải phát minh ra thực phẩm bành chế chỉ có hình dạng. Như thể một ngày ăn ba bữa cơm, là đã thật sự khôi phục đến ngày tháng trước ô nhiễm.
Đáy lòng Thư Sâm Nhuyễn không thích những thực vật biến dị, loại tâm lý tương tự như sợ hãi.
Ô nhiễm là do mọi người gây ra, thực vật cũng vì để tốt sống sót tốt hơn. Vạn vật có linh, hết thảy đều vì sinh tồn. Ngay cả con người cũng đã xuất hiện tiến hoá giả để thích ứng sau khi trái đất ô nhiễm.
Mở cửa sổ xe, Thư Sâm Nhuyễn thấp giọng nói với từng bụi hoa náo nhiệt: “Thật xinh đẹp.”
Giọng cô rất nhỏ, gió thổi qua liền tiêu tán vô tung vô ảnh, Thư Điềm ngồi ghế sau cũng không nghe được.
Xe vào cổng lớn biệt thự, cây hoa đứng lặng tại chỗ run rẩy, chúng nó như được gì đó cổ vũ, hoa nhung nhỏ màu đỏ càng thêm vũ mị đáng yêu dưới ánh mặt trời.
Thư Sâm Nhuyễn các cô mới vừa đi đến phòng khách, người máy quản gia liền bưng cái khay lại. Trên khay đặt một ly nước táo và một ly nước chanh.
“Hai vị tiểu thư vất vả, đây là nước uống của hai người.”
Nước táo là Thư Sâm Nhuyễn thích, nước chanh là Thư Điềm thích.
Những thứ Thư Điềm thích đã được đưa vào chương trình chung, dù là món ăn mỗi ngày, hay là đồ ngọt nước trái cây, người máy đều có thể căn cứ theo sở thích để cung cấp. Cô ta dần hoà nhập vào Thư gia, trở nên không thể tách rời với cái nhà này.
Thư Sâm Nhuyễn bưng lên ly nước táo, chợt lặng lẽ liếc nhìn Thư Điềm.
“Chị về phòng đây.”
Thư Điềm cầm nước ly chanh về phòng làm bài tập, để lại cho Thư Sâm Nhuyễn một bóng dáng cao gầy. Lúc ở nhà, Thư Điềm luôn thích duy trì gương mặt hiền lành.
Đợi cô ta đi xa, Thư Sâm Nhuyễn nói khẽ với người máy quản gia chính: “Đồ uống của cháu, sau này đổi thành sữa bò nha.”
Cô vẫn chưa thành niên, nhất định có thể cao thêm. Trước đây Thư Sâm Nhuyễn không có cảm giác gì về chiều cao của mình, nhưng bây giờ so với Thư Điềm cô như một tiểu chú lùn, cô rất không vui.
Buổi tối Thư phụ Thư mẫu về, Thư Sâm Nhuyễn nói cho bọn họ chuyện mình được lựa chọn.
“Rừng Độc, chỗ sâu trong ư?”
“Sao con lại bị chọn trúng vậy? Nơi đó nguy hiểm như thế!” Vợ chồng Thư gia rất ăn ý, trong mắt hai người tràn ngập không tán đồng.
Nếu không phải nghe hệ thống nói về chuyện thảo dược biến dị, lập trường Thư Sâm Nhuyễn cũng như bọn họ. Nói không chừng, cô còn muốn ba mẹ giúp mình nghĩ cách né tránh đặc huấn lần này nữa.
“Khụ, trong hơn một ngàn nhân tài mới chọn ba người, vận khí con rất tốt đấy.”
Sắc mặt cha mẹ Thư gia phức tạp nhìn con gái, bọn họ đều tốt nghiệp từ Học Viện Hoàng Gia, cũng đi qua rừng Độc vài lần. Có thể nói, nơi đó tuyệt đối không thích hợp với Thư Sâm Nhuyễn.
Thiếu nữ trước mắt đã thay đồng phục, hiện tại đang mặc một chiếc váy bông. Váy trơn màu xám nhạt, tôn lên làn da trắng sứ của cô gái.
Ngũ quan cô nhu mỹ, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, tựa như ấu thú đơn thuần vô hại trong rừng rậm buổi sớm. Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, cô luôn ở trong lâu đài che mưa chắn gió, làm sao có thể đi đến nơi nguy hiểm như vậy.
“Nhuyễn Nhuyễn ngoan, ba sẽ đi thương lượng với hiệu trưởng của con, để con không tham gia đặc huấn lần này.” Thư phụ nói.
Thư mẫu gật đầu, kéo tay con gái qua, nói: “Rừng Độc không giống như chúng ta đi dạo vườn cây đâu con, thực vật ở đó sinh trưởng hoang dã, đường đi cũng không có. Đến đó rồi những bụi gai sẽ đâm hai bàn tay nhỏ bé của con toàn là máu.”
“Mẹ đừng làm con sợ, đồ tác chiến có bao tay mà.” Thư Sâm Nhuyễn đã xem qua trước.
Trên thực tế, không chỉ có bao tay, trang bị thống nhất còn có mặt nạ bảo hộ phòng độc. Sâu bên trong Rừng Độc không biết lúc nào sẽ dâng lên chướng khí, tất cả đều là những chuyện thường xảy ra.
Thư Sâm Nhuyễn khăng khăng muốn đi, Thư phụ Thư mẫu do dự một hồi vẫn đồng ý.
Thư Vệ Sâm biết tin tức này, càng kích động nhảy lên. Cậu nhào vào lòng ngực chị gái, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Chị chị chị chị! Chị dẫn em theo với!”
Trong lòng các cậu bé, chỗ sâu trong Rừng Độc chính là chiến trường của dũng sĩ, cậu rất chờ mong có thể đi!
“Con xem náo nhiệt cái gì, nếu có thể dẫn thêm người, mẹ đã cho mấy bảo tiêu đi theo chị gái con.” Thư mẫu bế cậu lên, thằng nhóc này cũng không rõ lắm bản thân nặng bao nhiêu, lớn như vậy rồi còn nhào vào lòng ngực chị gái.
Bị mẹ thuyết giáo một hồi, Thư Vệ Sâm không hề nhụt chí, cậu dính chặt chị gái: “Như vậy đi, không tính em là một người, Chị lấy em thành hành lý mang qua đi.”
Thư Sâm Nhuyễn: “……”
Cô xoa xoa má em trai, nói: “Bọn họ không phát trang phục tác chiến cho hành lý, chị em ở đó sẽ không bảo vệ được em.”
“Không cần chị bảo vệ, chị à em có thể bảo vệ chị……”
Hai chị em ở đó chị một câu em một câu, Thư mẫu soạn hành lý cho con gái. Học sinh năm ba đã bắt đầu đặc huấn, học sinh năm hai được chọn ngày mai sẽ được đưa đi.
Thực ra cũng không có đồ gì để soạn theo, có quy định không cho học sinh tham gia đặc huấn mang theo đồ vật dư thừa. Như lều trại túi ngủ gì đó, đều nằm trong trang bị học viện phát cho. Nước và dịch dinh dưỡng dùng để uống có thể tự chuẩn bị, nhưng số lượng vẫn có quy định.
Thư mẫu một bên soạn đồ một bên thở dài, “Dựa vào chất dinh dưỡng để sống, Nhuyễn Nhuyễn nhà mình có khi nào chịu khổ thế này.”
Gia đình bình thường thỉnh thoảng xa xỉ mới ăn chút đồ ăn bình thường, còn nhà bọn họ ăn hằng ngày chính là những thứ đó. Thư mẫu nghĩ đến con gái sắp không thể ăn cơm ngon, hiện tại bà bắt đầu đau lòng.
Thư mẫu đã soạn nhiều hết sức có thể, học viện chỉ cho mang theo dịch dinh dưỡng, bà liền chuẩn bị vị trái cây Thư Sâm Nhuyễn thích.
Bảy chai dịch dinh dưỡng cất vào trong túi, túi nhỏ cỡ bằng hai bàn tay lớn mới đựng được một nửa.
“Con nói con, thế nào cũng phải đến địa phương quỷ quái kia, lúc trở về rồi sẽ gầy trơ xương cho coi.” Nhìn đồ mang theo, Thư mẫu nhăn chặt mày.
Thư Vệ Sâm nhìn cái túi nhỏ kia, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, ngược lại đồng tình nói với chị gái: “Bảy ngày mà chỉ có thể ăn cái này? Mặt tròn của chị sẽ biến thành mặt trái xoan.”
Thư phụ luôn nghiêm túc hắng giọng một cái, nói tiếp: “Em đem chocolate, bánh quy gì đó mà con gái thích bỏ vào hết đi.”
Dịch dinh dưỡng có thể cung cấp năng lượng, nhưng sẽ không chắc bụng được. Nhuyễn Nhuyễn không thể ăn cơm, vậy thì mang đồ ăn vặt.
“Nhưng sẽ có người kiểm tra hành lý!” Thư Sâm Nhuyễn vội vàng nói.
“Quy tắc cố định, nhưng người thay đổi.” Thư phụ nói.
“Nhưng mà……”
“Ngoan, hiệu trưởng Học Viện Hoàng Gia là bác Quý của con, loại việc nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục.”
Đêm nay, người trong nhà đều bận rộn vì đặc huấn ngày mai của Thư Sâm Nhuyễn. Thư Điềm ăn cơm chiều xong liền về trên lầu, vẫn luôn không xuống dưới.
Thư Sâm Nhuyễn có dự cảm, cô ta sẽ không chịu để yên. Nhưng mà dù thế nào Thư Sâm Nhuyễn cũng sẽ không lùi bước, cây thảo dược biến dị kia, cô nhất định phải có được trong tay.