Bảo Yết quay ra nhìn thì thấy đi tới chỗ cô ngoài ba cô ra còn có một nam một nữ không biết đó là ai nhưng hình như gọi “tiểu Yết” chính là nam nhân đó. Rồi ba cô cũng lên tiếng nói
-Yết nhi, đây là anh họ con Trịnh Hải Bình.Hai đứa hồi nhỏ hay chơi với nhau đấy. Con còn nhớ không?
-Tiểu Yết chào em, trông em càng lớn càng xinh nha, rất là giống cô
-A! Anh Hải Bình thật đúng là lâu quá hai anh em mình không được gặp nhau.
Trịnh Hải Bình tuy là người khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ sau này của nguyên chủ nhưng bản thân hắn vẫn rất thật lòng yêu thương cô em gái này. Nguyên chủ hãm hại Song Thư rất nhiều lần nhưng chưa lần nào hắn nhúng tay vào trừng phạt nguyên chủ cả, chỉ nhắm mắt làm ngơ. Thôi thì xét thấy hắn cũng không đến nỗi tệ nên cô cứ dùng quan hệ anh em này mà đối đãi. Có một người anh quan tâm mình ngu gì mà không nhận, chấp nhất với tình cảm xa vời như nguyên chủ làm gì cho mệt ra.
-Anh họ thật quá đáng nha! Năm em 4 tuổi tuổi bỗng nhiên anh họ đi du học chẳng nói với em câu nào cả. Tuy lúc anh về cũng là lúc em đi nhưng em có nghe ba nói thỉnh thoảng anh có sang nước M công tác, vậy mà lại chẳng đi thăm em đến một lần. Thật là làm em thương tâm ghê!
Lúc này hai má Bảo Yết hơi phồng đỏ lên giống như giận rỗi, hai mắt đượm hơi nước có vẻ thật ủy khuất, điềm đạm đáng yêu, nhìn cô người ta thấy thật tội nghiệp, chỉ muốn ôm vào lòng mà an ủi
-Cái này tiểu Yết oan uổng cho anh rồi! Mấy lần anh đều đến muốn đến thăm em nhưng khi đến đều được bạn bè cùng giáo sư dạy em nói em đang bận nghiên cứu nên không tiếp ai hết!
-Thật không?
-Thật mà! Anh đâu dám lừa tiểu Yết! Tiểu Yết dễ thương như này mà lừa anh thấy lương tâm mình cắn rứt lắm!
-Xí! Vậy tạm tha cho anh đó!
-Rồi rồi... Đa tạ công chúa khai ân cho thần
Nói rồi cả hai cùng phá lên cười ha hả đến khi có một tiếng ho nhẹ cắt ngang
-Khụ..khụ.. hai đứa cùng nhau bỏ rơi ông già này phải không?
-Ba/Chú, con không cố ý!
-Được rồi, ta hiểu hai đứa lâu không gặp nên có nhiều chuyện để nói. Vậy ta đi trước, hai đứa cứ tiếp tục đi!
-Vâng, ba/chú đi thong thả
Sau khi ba cô đi rồi, Bảo Yết nhìn sang cô gái đi cùng anh họ Hải Bình hỏi
-À anh Hải Bình, cô gái này là ai vậy? Bạn gái anh à?
-KHÔNG! Không phải đâu, cô ấy là bạn học cùng trường đại học với anh. Gia đình cô ấy vừa vào giới thượng lưu không lâu nên mấy buổi tiệc lớn này cô ấy không quen mới nhờ anh dẫn đi. Hải Bình vội vàng giải thích
-Hóa ra là vậy! Chào chị, em tên là Nam Cung Bảo Yết. Rất vui khi được biết chị!
-Chị cũng rất vui khi được biết em. Chị tên Nhất Song Thư
Oa!!!!!!!!! Thì ra đây chính là mỗ nữ chủ thần thánh, thấy cô ta đi cùng Hải Bình nên cô cũng đoán được phần nào rồi nhưng vẫn không dám chắc, không ngờ đúng thật. Qủa đúng như miêu tả, Song Thu rất đẹp! Mái tóc đen mượt buông xõa, khuôn mặt hài hòa tinh tế, đôi mắt thì lúc nào cũng long lanh khiến người ta có cảm giác như sắp khóc. Nói chung xét tổng thể thì cô ta đúng thật đẹp giống trong nguyên tác. Với vẻ đẹp này ai cũng dễ có cảm giác muốn che chở bảo vệ, một Bạch liên hoa đúng chuẩn, một mĩ nhân hiếm có. Chẳng qua nếu không vì màu tóc bạch kim cùng màu mắt xanh dương đặc biệt thì có lẽ Bảo Yết cô với cô ta đúng thật là kẻ tám lạng người nửa cân. Còn bây giờ thì Bảo Yết dù không muốn tự kỉ nhưng cũng phải nói rằng bản thân đang nhỉnh hơn một chút. Đang nói chuyện dở thì Hải Bình lên tiếng
-Tiểu Yết, em quen Mạc tổng với Âu tổng sao?
Chết! Bỏ quên hai người này từ nãy đến giờ. Thật có lỗi quá đi! (mỗ tui: chứ ko phải chị cố tình bơ hai anh à? BY:*cầm dao* đừng để ý nhiều chuyện như thế nghe chưa?, “dạ em nghe”) nhưng chưa kịp lên tiếng thì Nhật Nữ đã nói trước
-Tôi có cơ hội được gặp tiểu thư cách đây một tháng ở nước M. nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy thì nếu tôi ko nhầm thì anh là Trịnh tổng mới nhậm chức, con trai của Trịnh Hải Lâm đúng ko? Rất hân hạnh được gặp anh
-Còn tôi thì nghe danh của tiểu thư đã lâu hôm nay mới gặp lần đầu. Rất hân hạnh được gặp
-Hóa ra là vậy! Rất hân hạnh được biết hai anh....
Bla...bla....
Thật là nhàm chán. Đúng là giới thượng lưu có khác, nói chuyện lúc nào cũng thật khách sáo giả tạo. Bảo Yết buồn bực nhìn ba người đàn ông nói chuyện trên trời dưới đất, chủ yếu là về công việc, đang tính chuồn thì nghe nữ chính Song Thư lên tiếng
-Bảo Yết, em đã có bạn nhảy chưa? Chị thì lần đầu đến đây nên cũng chẳng quen ai cả.
Bảo Yết thầm nở một nụ cười trào phúng. Chẳng quen ai? Chẳng phải cô ta đi cùng anh họ cô sao? Còn làm bộ, muốn cô làm bàn đạp để tạo quan hệ với giới thượng lưu giống trong nguyên tác sao? Rất tiếc chị đây không rảnh!
-Vậy sao? Em vừa mới du học về nên cũng chẳng quen biết ai!
Song Thư nghe vậy liền thất vọng. Vốn cô muốn qua buổi tiệc này tạo mối quan hệ với mấy người có tiếng trong giới thượng lưu, nhà cô ta bước vào chưa lâu chỉ là dạng nhà giàu mới nổi nên cần người chống lưng. Đi theo Hải Bình với hi vọng sẽ được giới thiệu với nhiều người nhưng anh ta chỉ có nói chuyện với cô chú mình nên cô cũng chẳng gặp được ai. Thấy cô nhóc tiểu thư nhà Nam Cung này nổi tiếng có lẽ sẽ giúp được nào biết cũng vô dụng như ông anh. Nghĩ đến đây Song Thư thầm khinh bỉ những cô tiểu thư cành vàng lá ngọc như Bảo Yết.
-Nếu Bảo Yết chưa có bạn nhảy thì có thể nhảy với anh một bài ko?_ Phi Mã nhanh chóng đề nghị
Lúc nãy khi cô gái tên Song Thư lên tiếng, anh đã chú ý tới chỗ cô rồi. Thấy Bảo Yết chưa có bạn nhảy liền đề nghị. Có cơ hội gần gũi bảo bối mà không chớp lấy chẳng phải hắn là đồ ngu sao
WHAT? Bảo Yết? Hắn và cô thân như vậy khi nào? Mới lúc nãy hắn còn gọi cô là Nam Cung tiểu thư sao? Qủy dị!!! Còn nữa! Mời cô nhảy? Không phải là muốn nữ chủ giết cô sớm hơn sao? Từ lúc Hải Bình và Song Thư lại chỗ cô, cô đã để ý mắt nữ chủ luôn như có như không nhìn Nhật Nữ và Phi Mã rồi. Cô không muốn chết sớm.
-À! Âu tổng à!
-Gọi tôi Phi Mã
Gọi Âu tổng rất xa lạ. hắn không thích khoảng cách hai người xa như thế
-Hả? Âu à không Phi Mã tôi rất cảm kích lời của anh nhưng tuy tôi chưa có bạn nhảy nhưng tôi muốn nhảy với anh họ mình. Dù sao chúng tôi cũng lâu rồi chưa gặp nhau. Thật xin lỗi!!!
Nói rồi Bảo Yết lập tức cầm tay Hải Bình chạy ra giữa đại sảnh nơi mọi người đang tập trung khiêu vũ. Hải Bình thì chưa kịp phản ứng đã bị cô kéo đi nên có chút luống cuống; cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại hắn bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Bảo Yết và hắn chơi cùng với nhau từ năm hắn 10 tuổi tiểu Yết mới 3 tuổi , lúc đó con bé rất rụt rè, nhát gan luôn trốn sau lưng hắn. Nhưng sau một năm ngắn ngủi thì hắn phải ra nước ngoài du học, từ đó hai người không có liên lạc. Bây giờ gặp lại tiểu Yết, thấy cô khác hơn trước rất nhiều, năng động hơn, bạo dạn hơn và đáng yêu hơn. Hắn thật thích cô như bây giờ và hắn nghĩ có một cô em họ như vậy có lẽ cũng là một may mắn của hắn. Nếu đã vậy thì hắn sẽ bảo vệ cùng trân trọng điều may mắn này.
Song Thư thấy Bảo Yết đã rời đi, chỉ còn mỗi cô với hai nam nhân có vẻ đẹp trai và có quyền thế liền thầm nhủ đây là cơ hội tốt để làm quen liền đỏ mặt dè dặt đề nghị
-Vậy Âu tổng liệu em có thể nhảy với anh được hay không?
Phi Mã bị Bảo Yết từ chối thì mặt đen như cái đít nồi. Quay sang nhìn cô gái vừa mời mình, tuy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng làm ai nhìn cũng thấy thương tiếc nhưng không hiểu sao nhìn càng mặt cô gái này hắn thấy thật giả tạo. Phi Mã hắn ghét nhất là những phụ nữ như vậy, họ luôn tiếp cận vì mục đích cá nhân nào đó, ví dụ như tiền hay quyền chẳng hạn. Vì vậy hắn chọn cách làm ngơ cô. Song Thư thấy mình bị bơ thì dùng vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc nhìn Phi Mã, đáng tiếc nó vô dụng, hắn vẫn không thèm để ý tới cô. Chuyển mục tiêu sang Nhật Nữ nhưng lần này cô chưa kịp lên tiếng đã bị cắt ngang
-Xin lỗi Nhất tiểu thư nhưng tôi không nhảy.
Rồi hắn cũng mặc kệ cô luôn. Song Thư thấy mình bị bỏ qua như vậy thì vô cùng tức tối. Đáng ghét! Hai người nghĩ mình là ai? Chỉ hơn người ta về vẻ ngoài lẫn tiền bạc thì tự cho mình là nhất sao? Cho mấy người biết, tôi mới là nhất, tôi sinh ra là để người ta sủng, là để người ta ngưỡng mộ, là để người ta ghen tị. Từ trong tên cũng có thể thấy rõ điều đó. Chờ đó đi, sẽ có ngày tôi khiến các người quỳ dưới chân cầu xin tình yêu từ tôi. Người ta nhìn bề ngoài thấy Song Thư đang cúi đầu ủy khuất nào biết được thật ra cô ta đang chìm đắm trong tham vọng của bản thân.