-Phu nhân! Xin người hãy ăn uống chút gì đi! Dạo gần đây người luôn thường xuyên bỏ bữa. Như vậy không tôt cho sức khỏe đâu.
Quản gia nhà Nam Cung đang cố khuyên giải Nam Cung phu nhân. Từ ngày đại tiểu thư mất tích không có tin tức, người trở nên buồn rầu. Ăn uống cũng thất thường, sức khỏe cũng giảm sút đáng kể khiến cho không chỉ chủ tịch mà cả những gia nhân trong nhà cảm thấy vô cùng lo lắng.
-Ta không sao! Chỉ không biết Yết nhi có ăn uống đầy đủ không thôi. Con bé có ốm đau bệnh tật gì không? Có được chăm sóc tốt hay không?
-Xin phu nhân đừng lo lắng quá. Tiểu thư nhất định sẽ bình an. Người cũng nên chú ý đến bản thân mình. Nếu phu nhân có mệnh hệ gì thì đến lúc tiểu thư quay trở về sẽ đau buồn đến cỡ nào.
-Haizzz......Biết là thế nhưng ta thực sự ăn không có vô.
Bà cũng muốn khỏe lên, ăn uống tốt hơn để giúp chồng tìm con gái. Nhưng mà chồng bà dạo gần đây vừa lo việc công ty, vừa lo tìm tiểu Yết nên thường xuyên vắng nhà. Chỉ có mỗi mình lại khiến bà nhớ con gái nhiều hơn nữa. Thực sự là ăn không có vào, mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo vô vị.
-Dù sao người cũng nên ăn một ít. Đừng bỏ bữa như vậy!
-Ta biết!
Mặc dù không muốn nhưng Nam Cung phu nhân vẫn ăn. Đương lúc dùng bữa thì cánh cửa biệt thự bỗng nhiên mở rầm một cái. Nam Cung chủ tịch hớt hơ hớt hải chạy vào nói:
-Có tung tích của Yết nhi rồi!
“Keeng”
Chiếc thìa trên tay Nam Cung phu nhân rơi xuống đất. Bà vui mừng đến phát khóc. Cuối cùng thì cũng có tin tức của con gái bà rồi. Nó đang ở đâu? Rốt cuộc đang ở đâu???
Không biết từ đâu mà có tin tức nói rằng Nam Cung tiểu thư đang ở nước A. Vậy là Nam Cung chủ tịch liền lập tức xin chính phủ nước A cho phép đem lực lượng cảnh sát để tìm con bé. Vừa nhận được tin thì ngay lập tức cũng có một vài nam nhân nào đó liền xếp hành lí bay qua đó tìm người. Lê Dương cùng hàn Tử nhưng không chậm trế một giây phút nào.
Tuy nhiên niềm vui của bọn họ chưa kéo dài được bao lâu thì lại có nguồn tin tin cậy khác nói rằng Bảo Yết đang ở nước Y, còn có cả bằng chứng đàng hoàng khiến người ta không thể không tin. Nhưng mấy ngày sau cũng lại có nơi nói rằng cô đang ở bên M. Rồi cũng ngay sau đó lại có tín khác nói rằng cô đang ở nước P.
Tin tức nào người ta cũng đem được bằng chứng đầy đủ khiến mọi người vô cùng hoang mang. Thông tin đem ra như tung hỏa mù khiến cho công việc tìm kiếm lại coi như quay về con số không. Không các định được rõ nơi nào mà tìm. Niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu thì sự thất vọng tràn trề đã lại tới.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một quán cà phê ở một ngõ hẻm vắng
Một gã đàn ông che kín mặt trông có vẻ bụi bặm đang ngồi đối diện với Song Thư. Nhìn anh ta người ta liền liên tưởng đến những gã nhà báo lá cải hay nhưng tay thám tử tư.
-Cô hài lòng rồi chứ?
-Rất tốt! Số tiền còn lại tôi sẽ gửi vào tài khoản cho anh!
-Càng sớm càng tốt nhé! Dạo này tôi hơi kẹt!
-Tôi biết rồi
Song Thư nhìn gã trong lòng khinh bỉ. Mấy tên này toàn bọn suốt ngày cờ bạc, cá độ. Đến lúc hết tiền thì việc bẩn thỉu nào cũng làm. Chỉ biết làm con chó bám đuối theo mấy người giàu có làm việc dể kiếm tiền cờ bạc tiếp. Nhưng gã như vậy có tiền lập tức sai bảo được.
-Nhớ là đừng để ai biết tung tích thật của cô ta ở đâu!
-Cô yên tâm! Tin tức kiểu như vậy thì ai tìm nổi cơ chứ!
-Đừng có chủ quan! Làm việc cho đang hoàng
-Biết rồi! Mà cô không muốn ai tìm được cô ta thì cần gì phải để lộ tin tức. Giấu đi có phải là đơn giản hay không
-Anh thì biết cái gì!!!!!! Còn nhiều chuyện nữa tôi kiếm người khác làm đấy!!!!
Cuối cùng thì Song Thư cũng không chịu được nổi cáu. Khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên dữ tợn, khác hẳn hình tượng điềm đạm lúc nãy. Gã đó biết mình chọc cho cô nên vội nói.
-Tôi biết rồi. Cô đừng giận. Tôi đi làm việc liền.
-Còn mau không đi!!!!
-Vâng! Tôi đi đây!!!!
Rồi ra đó chạy nhanh trối chết ra khỏi quán cà phê
Song thư không muốn bất kì một ai tìm ra được Bảo Yết nhưng mà cũng không thể làm trái lệnh hắn ta. Vậy nên khó khăn lắm cô ta mới nghĩ ra kế sách này vẹn toàn cả đôi bên. Cô để lộ tung tích của Bảo Yết theo lệnh của hắn ta. Đồng thời cũng lén cho người tung ta vài tin đồn thất thiệt, còn chuẩn bị cả chứng cớ giả. Ai cũng không thể không tin. Vậy nên dù có tin tức nhưng tung tích của Bảo Yết đến giờ vẫn là ẩn số. Nhìn kế hoạch vẫn đang diễn ra theo dự tính nên Song Thư cảm thấy khá hài lòng. Tâm trạng cũng thoải mái không ít. Cô đã cho tin tức cần cho rồi, mấy người đó vẫn không tìm được người thì trách nhiệm không phải của cô. Quay trở về phòng làm việc Song Thư ngồi ngả lưng ra sau im lặng một lúc khá lâu tự thấy thỏa mãn thì một tiếng động mạnh ở phía cửa ra vào vang lên:
“RẦM!!!!”
-Đồ tiện nhân!
-LAM BÌNH?????
Song Thư nhìn thấy người đứng ở trước cửa thì vô cùng ngạc nhiên. Chưa kịp phản ứng thì đã bị xách cổ lên. Chân nhấc ra khỏi mặt đất, dưỡng khí mất dần đi khiến mặt mũi cô ta càng trở nên tím tái. Tay Lam Bình siết lại càng lúc càng chặt, hắn ta thực sự muốn giết cô, hắn ta dám giết cô. Song Thư vô cùng hoảng sợ lắp bắp:
-Khu..khụ..Mau....buông...em.....ra......Anh....nói ......gì..........em...kh...ông.........hiểu......
-Còn muốn chối! Rõ ràng cô biết Bảo yết đang ở đâu! Là cô giấu cô ấy đi có đúng không?
Giọng của Lam Bình ngày một trở nên lạnh lẽo khiến cho Song Thư phải run rẩy.
-Kh......ông......có......em.....không....có .....làm gì......cô.....ta....
Nghe vậy bàn tay của hắn lại siết chặt thêm một chút nữa. Song thư lúc này chính thức từ sợ hãi trở thành kinh hoàng. Cô ta bị bóp cổ không thể nói được gì nữa chỉ có thể cố gắng lấy chút không khí ít ỏi để bảo toàn mạng sống của mình.
-Ah......ah......ah..
-Cô thành thật lại cho tôi! Đừng nghĩ tôi không biết được cuộc nói chuyện giữa cô và tên thám tử đó.
Lam Bình từ trước tới giờ chưa có lúc nào thực sự tin tưởng Song Thư. Kể cả lúc hai người đang hẹn hò. Bởi có lẽ đối với Lam Bình thì cô ta cũng chỉ là vật thay thế để hắn quên đi Bảo Yết, lấy quyền gì mà cô ta có thể có những thứ Bảo Yết đáng lẽ có. Vậy nên hắn đã cho người theo dõi Song Thư. Ngay khi biết được chuyện xảy ra ở trong quán cà phê hắn liền tức tốc tới đây.
Lúc này Song Thư biết mình không thể giấu. Nếu cô còn ngoan cố thì người đàn ông này chắc chắn sẽ giết cô. Có lẽ Lam bình không bằng được “hắn” nhưng hắn ta cũng là một kẻ khiến người người đều phải sợ. Không thể nói cô ta đành cố gắng dùng chút sức lực sắp bị rút kiệt của mình để gật đầu. Ý bảo rằng cô ta sẽ nói mong hắn hãy thả ra.
Lam Bình thấy vậy liền lập tức bỏ tay ra, đôi mắt sắc lạnh vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Song thư khiến cô ta phải lạnh người. Lấy lại được không khí, Song Thư liên tục ho sặc sụa, khuôn mặt tím tái mãi vẫn chưa biến mất.
-Khụ.....khu......khụ.....khụ.........
-Ho đủ chưa? Giờ mau nói không thì đừng trách tôi là ác.
Bàn tay một lần nữa định vươn ra thì Song thư vội vã lên tiếng:
-Em..nói khụ......khụ......em.....khụ.....em.....nói mà...Làm ...ơn! Tha cho em.....Khụ....khụ...
-Mau nói!
om/b'^9
Ps: Mina! Scor đã quay về rồi đây. Một tuần nay Scor chơi ngu (cụ thể chơi gì còn lâu mới nói) nên bị cảm nặng. Cả tuần mệt mỏi không buồn đụng vào laptop! Chỉ có giường trở thành tri kỉ thân thiết. Tuy chậm trễ viết chap mới nhưng Scor đã làm xong bản thảo cho toàn bộ phần cuối của bộ này. Vậy nên kết đã được định đoạt mọi người mau chờ nha!!!!!!
Thêm nữa để mở cơ hội cho những bạn muốn tem nên Scor đăng chap mới giữa đêm hôm khuya khoắt. Ai còn thức thì tem không thì “CHÚC BẠN MAY MẮN LẦN SAU”! Vậy nha! LOVE FROM SCOR!!!!!