Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 9: Chương 9: Không phải sợ




EDITOR: JIN XUAN

"Mẹ nó cô xứng sao."

Sắc mặt Tịch Phi Phi bỗng nhiên trướng hồng: "Cậu... Cậu thô lỗ!"

"Còn có thể thô lỗ hơn nữa." Tạ Tùy đến gần bên người cô, một tay nắm lấy cằm của cô.

Hơi thở đàn ông mạnh mẽ làm Tịch Phi Phi khó có thể thở, mà ngón tay thô lỗ của hắn cũng làm cho tế bào toàn thân cô run rẩy: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Tịch Bạch nhìn thấy cảm xúc Tạ Tùy đang dần biến hóa.

"Tạ Tùy, cậu buông chị ấy ra."

Tạ Tùy nghe vậy, ánh mắt xuyên qua Tịch Phi Phi, nhìn về phía Tịch Bạch.

Cô mặc chiếc yếm cao bồi, áo sơ mi màu trắng càng tôn lên da thịt trắng nõn trong sáng, tóc đuôi ngựa đem lại cảm giác mùa hè tươi mát, rất dễ thương.

Tròng mắt cô đen nhánh mang theo cảnh giác giống như con vật nhỏ.

Tạ Tùy quyết định cho cô một cái mặt mũi, buông lỏng Tịch Phi Phi, đồng thời lấy khăn tay ra, xoa xoa son phấn trên tay, mặt lộ ra thần thái chán ghét ——

"Cách xa lão tử một chút."

Hắn nói xong liền định rời đi.

Tịch Phi Phi chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, cô hô lớn về phía Tạ Tùy:

"Cậu cho rằng những cô nàng nhà giàu kia trong trường học thật sự thích cậu sao, An Khả Nhu bọn họ... Cùng lắm là xem trọng vẻ bề ngoài đẹp trai của cậu thôi, cậu xuất thân từ tầng dưới chót như vậy, cậu có phấn đấu cả đời cũng không xứng với họ!"

Tịch Bạch vội vàng kéo Tịch Phi Phi qua, ngăn cản cô ta nói tiếp.

Tịch Bạch không phải là sợ Tịch Phi Phi thật sự chọc tức Tạ Tùy, mà là... cô biết những lời vũ nhục như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.

Quả nhiên, Tạ Tùy bỗng nhiên xoay người, đáy mắt tối đen đầy tức giận ——

"Lặp lại lần nữa."

Tịch Phi Phi bị ý lạnh trong ánh mắt hắn dọa, ấp úng không dám mở miệng.

Tạ Tùy lại nghiêng đầu nhìn Tịch Bạch, cô gái đứng ở ven đường, con ngươi trong veo ngập tràn vô hại.

"Cậu cũng cảm thấy như vậy?"

Tịch Bạch lắc đầu liên tục, cô chưa từng cảm thấy Tạ Tùy không xứng với ai. Chuyện tình cảm vốn không có không xứng với xứng đôi, chỉ có nguyện ý hay không.

"Tạ Tùy, cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi nói như vậy không có ý tứ gì khác, tôi chỉ hi vọng cậu có thể phấn chấn lên, cố gắng hăm hở tiến lên."

Tịch Phi Phi cố gắng làm lời nói mình xúc động hơn: "Tôi không có ý khinh thường cậu, cậu không nên hiểu lầm, tôi một chút cũng không giống với các cô nàng nhà giàu kia."

Liên tục giải thích trần tình làm mọi người đều nhận ra tâm tư của cô, Tùng Dụ Chu cùng Tương Trọng Ninh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên cười lạnh.

Trước kia không cảm thấy cô quá chán ghét, hiện tại mà nói,thật mẹ nó đúng là con người phiền phức.

"Chỉ cần cậu cố gắng, tương lai nhất định sẽ có hi vọng! Tôi... tôi cảm thấy, xuất thân không thể quyết định một người, cố gắng lúc nào cũng không muộn." Tịch Phi Phi có lẽ là rót canh gà hơi nhiều trên weibo nên bây giờ nói chuyện cũng nồng nặc mùi canh gà.

*Canh gà: Chicken soup (for the soul) là những câu nói triết lí, châm ngôn sống giống như Hạt giống tâm hồn.*

Tạ Tùy nhướng mày nhìn Tịch Phi Phi, cười lạnh: "Lão tử cố gắng hay không cố gắng thì mắc mớ gì tới cô."

Tịch Phi Phi hai má đỏ bừng: "Tạ Tùy, tôi chỉ muốn cùng cậu làm bạn mà thôi."

Tùng Dụ Chu cũng rất không thích nhìn bộ dạng diễn xuất dối trá này của Tịch Phi Phi, muốn cho cô chút dạy dỗ, vì thế cười nói: "Nữ thần, muốn cùng Tùy ca làm bạn, có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Đủ lá gan cùng chúng tôi đi lên đỉnh núi chạy một vòng."

Tịch Phi Phi hơi sửng sờ, gặp Tạ Tùy không có ý cự tuyệt, nhất thời cảm thấy vui sướng.

Chưa từng có cô gái nào được ngồi cùng xe với Tạ Tùy đâu.

Tịch Phi Phi muốn tỏa ra thận trọng chút, thấp giọng nhu nhu nói: "Nhưng người ta còn phải về nhà, về trễ ba mẹ sẽ lo lắng."

"Vậy coi như xong."

Tạ Tùy xoay người đi, Tịch Phi Phi thấy thế không ổn, lập tức sửa miệng: "Nhưng một hai lần trở về trễ cũng không sao."

Cô như là sợ Tạ Tùy đổi ý, vội vàng quay đầu nói với Tịch Bạch: "Bạch Bạch, em về nhà đi, nói với ba mẹ một tiếng, hôm nay chị đi chơi cùng bạn, một chút nữa sẽ trở về, không cần lo lắng."

Tịch Bạch nhíu mi: "Chị còn định không luyện tập, cuộc thi lựa chọn Lạc Thanh là vào tháng sau."

"Không có sao, trở về sẽ tập mà."

Tịch Bạch ngồi lên xe đạp, bất đắc dĩ định rời đi, Tạ Tùy đột nhiên nói: "Muốn đi thì hai người cùng đi, một người không đi thì không chơi nữa."

"..."

Chân núi Hổ Sơn, vài chiếc xe đua đang đậu ở bãi đỗ xe quốc lộ, mấy thiếu gia nhà giàu chán nản nghiêng mình dựa vào thân xe, nâng cằm nhìn về phía Tạ Tùy.

Tạ Tùy giúp bọn hắn thắng không ít trận tranh tài, bây giờ là tuyển thủ đua xe mà bọn họ đắc ý nhất.

Người có năng lực cho dù đi đến nơi nào cũng được người ta tôn kính, bọn họ cũng cung kính gọi hắn một tiếng "Tùy ca".

"Hôm nay Tùy ca lại mang theo hai cô em đến đây, hiếm thấy nha!"

Tạ Tùy không nói gì nhưng Tịch Phi Phi thì ngược lại, cô cố phô bày tài năng xã giao ưu tú của mình: "Chào mọi người; tôi là Tịch Phi Phi, là bạn của Tùy ca."

Tịch Phi Phi vốn mong chờ Tùng Dụ Chu giới thiệu cô với mấy tên con trai một chút, tốt nhất là nói ra thân phận người nổi tiếng trên weibo của cô, nhưng Tùng Dụ Chu lại đứng vững như núi Thái Sơn, không nói một lời, hoàn toàn không có ý định giới thiệu cô.

Tịch Phi Phi nhẹ nhàng ho một tiếng, mỉm cười xinh đẹp với mấy công tử nhà giàu.

Công tử nhà giàu đúng là có để ý tới giới giải trí nhưng ngày thường đều chỉ tiếp xúc với siêu cấp người mẫu hạng A, đương nhiên không có khả năng biết cái gì là người nổi tiếng trên Internet, cũng không có nhận ra Tịch Phi Phi.

Đương nhiên, càng chướng mắt diện mạo và dáng người của cô.

Tịch Phi Phi mất mặt, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ.

"Tối hôm nay muốn chơi như thế nào?" Tạ Tùy mở miệng hỏi bọn họ.

"Nếu Tùy ca đã mang theo các em gái lại đây, vậy chúng ta thử một cách chơi mới đi."

Mấy tên thiếu gia nhà giàu nhìn nhau cười: "Lần này chỗ ngồi kế bên là một cô gái, nhưng mà tay hai người phải bị khóa cùng một chỗ."

Nói xong, bọn họ lấy ra 2 cái còng tay tình thú lóng lánh.

Tùng Dụ Chu nói: "Làm sao có thể khóa cùng một chỗ, như thế sẽ ảnh hưởng đến thao tác."

"Chỉ cần em gái chịu nghe lời, không ảnh hưởng nhiều lắm, lại nói, không phải Tùy ca nhắm mắt cũng có thể chạy hết một vòng quốc lộ này hay sao?"

Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy: "Không được, quá nguy hiểm."

"Ha ha, vậy là coi như không dám."

Tạ Tùy mặt không thay đổi hỏi: "Tiền đánh cược là cái gì?"

Thiếu gia mặc đồ đen đi ra, trong tay ôm một người mẫu dáng người bốc lửa: "Chúng ta mang theo một em gái, toàn bộ hành trình không được mở khóa ra, đem lá cờ đến đoạn tuyệt lộc lĩnh, sau đó lái về, ai nhanh hơn thì thắng, tiền đặt cược là một trăm ngàn tệ."

"Trăm ngàn!"

Người phát ra sợ hãi là Tịch Bạch, cô kìm lòng không nỗi cả kinh hô lên, tất cả đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt là lạ.

Cô che che miệng, biết biểu hiện của mình vô cùng không giống với một tiểu thư nhà giàu, ngay cả Tịch Phi Phi cũng không nhịn được khinh miệt nhìn cô một cái.

Trăm ngàn tệ ở Tịch Gia đúng là không nhiều, nhưng đối với Tịch Bạch đã từng trải qua một kiếp không có nhà để về thì đây không phải là con số nhỏ.

Nhìn nhìn biểu cảm của bọn Tạ Tùy, bọn họ lại giống như không hề để chút tiền ấy vào mắt.

Tịch Bạch rốt cuộc cũng biết, cách bọn họ liều mạng kiếm tiền là như thế nào.

Tạ Tùy đáp ứng những công tử hào môn này, Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn hai cô gái: "Các cậu ai nguyện ý ra ngoài dạo mát với Tùy ca?"

Tịch Bạch:...

Cậu ta gọi cái này là hóng mát, đây chính xác là liều mạng đó.

Ở Hổ Sơn, quốc lộ và dốc đứng đều rất hiểm trở, rất nhiều chỗ rẽ 90 độ, hai người nắm tay khóa cùng một chỗ, đây không phải là ngại đã sống quá lâu?

Đương nhiên, Tịch Bạch không ngừng nghĩ như vậy, Tịch Phi Phi cũng mở miệng nói: "Việc này quá nguy hiểm, Tạ Tùy, cậu không cần tham dự hoạt động nguy hiểm như vậy, nếu như cậu thiếu tiền, tôi, tôi có tiền, trăm ngàn tệ không tính là nhiều..."

Tạ Tùy lạnh lùng liếc cô một chút, không biết rõ vui buồn, nói: "Cô muốn nuôi tôi?"

Tịch Phi Phi đương nhiên xấu hổ mở miệng, cô cảm thấy việc này không thành vấn đề, lấy gia thế của cô cùng với độ nổi tiếng bây giờ, nếu Tạ Tùy bên cạnh cô, tiền đồ về sau khẳng định bừng sáng.

"Không phải người nào cũng có thể nuôi nỗi Tùy ca." Tùng Dụ Chu nói câu vui đùa, làm dịu đi không khí: "Tùy ca bình thường tiêu xài rất nhiều đó."

Tịch Phi Phi mặt lại đỏ, thấp giọng nói: "Nếu cậu muốn tôi nhất định phải lên xe, tôi liền..."

Lời còn chưa dứt, Tạ Tùy bỗng nhiên chuyển hướng về phía Tịch Bạch: "Lên xe."

Tịch Bạch sửng sốt: "A."

Tạ Tùy đưa tay chống lên cửa xe: "Lên xe, tôi mang cậu đi dạo mát."

Tịch Bạch nhìn chiếc siêu xe đã cải trang sáng loáng kia, vốn chuẩn bị cự tuyệt, không nghĩ tới Tạ Tùy lập tức kéo cô đi, giữ chặt tay cô, lôi ném đem cô nhét vào chỗ ngồi kế bên ghế tài xế.

"Tạ Tùy, tôi... tôi không đi!"

Tạ Tùy chống cạnh cửa, lạnh lùng cười: "Sợ?"

Môi Tịch Bạch run run.

Tùng Dụ Chu nói: "Bạn học Tịch Bạch, không phải ai cũng có thể ngồi trên ghế phụ của Tùy ca đâu, cậu là cô gái đầu tiên cũng như duy nhất hắn cho phép đó. Không cần lo lắng, Tùy ca lái xe rất tốt."

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, hắn đứng che ở cửa xe, giống như không muốn thả cô đi, theo góc độ cô nhìn lại, có thể thấy được cái cổ mạch lạc rõ ràng, cái cằm màu xanh nhạt kia của hắn.

"Này...Cậu mau mở ra..."

Cô gái dần buông lỏng khóe miệng, bãi đậu xe náo nhiệt, các cậu bé xao động không thôi, vây quanh hai chiếc siêu xe chuẩn bị chạy gào gào kêu gào.

Người mẫu siêu cấp xinh đẹp ôm thiếu gia nhà giàu, lấy tay vỗ nhẹ bộ ngực hắn ta, làm nũng nói: "Người ta muốn thưởng."

Thiếu gia nhà giàu ra tay thật hào phóng: "Được thôi, chỉ cần lão tử thắng, liền cho em chi phiếu 6 số."

Siêu cấp người mẫu vỗ tay: "Tốt nha tốt nha."

Lúc này, thiếu gia nhà giàu chú ý tới Tịch Bạch, cô vẫn thật im lặng ở bên người Tạ Tùy, đem lại cảm giác giống như không tồn tại, nhưng là chợt dõi mắt nhìn lại, thật mẹ nó đúng là ngoan, tròng mắt đen nhánh to tròn cùng khuôn mặt trắng noãn, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.

Công tử phú gia đẩy siêu cấp người mẫu ra, nói với Tịch Bạch: "Ai, đổi người được không, em đến ngồi xe tôi, mặc kệ thắng hay thua, tôi đều cho em tờ chi phiếu 6 chữ số."

Tạ Tùy đứng ở bên cửa xe, không ngồi vào, hắn nhìn về phía Tịch Bạch.

Tịch Bạch nhấp cánh môi hồng nhuận, cự tuyệt nói: "Không được, tôi cùng Tùy ca, không, không lấy tiền."

So với những vị công tử không biết rõ kỹ thuật như thế nào, Tịch Bạch càng tin tưởng kĩ năng lái xe của Tạ Tùy, sự tin cậy vô bờ bến này của cô đối với hắn vốn đã có từ kiếp trước.

Nhóm công tử còn muốn dựa vào Tạ Tùy, cho nên cũng không dễ dàng đắc tội, Tịch Bạch không nguyện ý, bọn họ liền không miễn cưỡng.

Tạ Tùy khóe miệng bất tri bất giác cười, Tùy ca, từ trong miệng cô đọc ra, mềm mềm nhu nhu, nghe phá lệ động lòng người.

Phú gia công tử ném còng tay bạc cho Tạ Tùy.

Tịch Bạch ngoan ngoãn đi đến ghế phụ, kéo cửa xe ra.

Hai người cài dây an toàn xong, lúc mọi người đang nhìn soi mói, Tạ Tùy tự tay đưa còng vào tay phải của mình cùng tay trái của Tịch Bạch.

"Sợ sao?"

"Không sợ."

Đó là không thể nào.

Tim Tịch Bạch đập nhanh đến muốn vỡ ra.

Tạ Tùy cảm nhận được cảm xúc khẩn trương của cô, nghiêng đầu liếc cô một chút, giọng nói trầm thấp: "Không phải sợ, tôi còn sống, cậu sẽ không chết."

Tay trái Tịch Bạch có chút lạnh lẽo, đáy lòng cũng có chút khẩn trương: "Ừm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.