Editor: Rii
_______________________
“Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, anh ngủ rồi sao?”
Không có âm thanh nào đáp lại câu hỏi của cô.
Cố Sanh Sanh chống tay ngồi dậy, ghé qua mép giường nhìn hắn. Nhờ tia chớp ngoài cửa sổ, cô có thể thấy được Thẩm Vọng đang dùng một tay che mắt, mím mím đôi môi tái nhợt, nếu không nhìn thấy lồng ngực hắn ngẫu nhiên phập phồng, cô cũng khó có nhìn ra được hắn là người sống.
Dẫu trời không có gió những những bức rèm nhung tự động lay lay, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu thê lương như ma khóc quỷ hờn. Cố Sanh Sanh sởn tóc gáy, lộc cộc chui vào trong chăn của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng: “.........”
Cố Sanh Sanh dính sát vào Thẩm Vọng, tim cô đập dồn dập như muốn nhảy khỏi cổ họng. Cô sợ ma quỷ, cũng sợ sấm sét ầm ầm, nhưng trên hết thảy, cô lại càng sợ tòa cổ trạch âm trầm u ám này. So với những cái đó, Thẩm Vọng dù gì cũng là người sống.
Cố Sanh Sanh không nặng không nhẹ nép vào người Thẩm Vọng, thơm tho mềm mại, thân thể như chứa đựng vô vàn sức sống, no đủ giống như một trái mật đào.
Cô vừa tắm xong, cỗ nước hoa nồng nặc gay mũi cùng mùi son phấn đã biến đi đâu mất, chỉ dư lại một mùi hương tường vi nhàn nhạt tỏa trong không khí.
Niệm chưa động, dục trước khởi. Thân thể vừa mới yên lặng được hồi lâu, đột nhiên lại tiếp xúc da thịt, thân thể hắn bỗng truyền đến một dòng điện lưu tê dại.
Bên tai của Cố Sanh Sanh đột nhiên vang lên một tràng thở dốc, tựa như huyền cầm lay động, lồng ngực hắn run run truyền ra tiếng nói trầm thấp hoa lệ. Ngay sau đó lại là một âm thanh không che giấu được hung ác: “Cút!”
Cố Sanh Sanh hít hà một hơi, từ trong chăn mà ngẩng đầu len.
Một tia chớp xẹt đến tựa như rạch đôi cả bầu trời bao la, chiếu đến khuôn mặt của Thẩm Vọng. Chân mày hắn nhíu chặt, hắn giống như vừa bị rắn độc liếm trên người, chán ghét đến cực điểm, từng chữ từng chữ phun ra: “Cút xuống dưới.”
“Anh hung dữ như thế làm gì....Tôi cũng không phải là cố ý....A!” Không đợi cô dứt lời, một tia chớp rạch xuống như muốn xé nát cả bầu trời.
Tiếp theo đó, tiếng sấm như một con dã thú gầm gào nổ tung ở trên đỉnh đầu, thiên nhiên một khi tức giận có lúc sẽ dữ dội và đáng sợ như thế, phảng phất như giây tiếp theo sẽ phá nát biệt thự này, thiêu thành tro bụi.
“Nhưng mà tôi sợ......” Thẩm Vọng đúng là rất đáng sợ, nhưng tiếng sấm kia lại càng đáng sợ hơn. Cô so sánh nặng nhẹ hai bên, Cố Sanh Sanh quyết định chui vào trong lòng ngực Thẩm Vọng tránh đi sấm sét, trong miệng lầm bầm: “Tôi tôi tôi không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, khi nào tiếng sấm ngừng sấm ngừng lại tôi liền đi khỏi, anh đừng có mà tự mình đa tình.....”
Thẩm Vọng nâng tay lên, khi còn cách cổ cô nửa tấc, hắn bỗng dưng dừng lại.
Cố Sanh Sanh giống như một con thú nhỏ run bần bật chôn sâu trong ngực hắn, coi hắn như là một chốn để ẩn trú, thực nhẹ mà đụng vào một đoạn kí ức xa xăm của hắn.
Ý niệm này vừa xẹt qua trong giây lát, liền bị hắn chán ghét đánh tan.
Trên người Thẩm Vọng tỏa ra nộ ý lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Cố Sanh Sanh bò xuống từ trên người Thẩm Vọng, nhưng lại không chịu chui về ổ chăn của cô, ra vẻ kiên cường bất khuất nói: “Trên mặt đất lạnh, rất lạnh.....chỗ này, chỗ này vốn dĩ là giường của tôi...”
Cố Sanh Sanh như tìm lại được tự tin, cô lặp lại: “Không sai, đây là giường của tôi, tôi cho anh mượn ngủ, dựa vào cái gì mà anh bảo tôi cút thì tôi phải cút?”
Đợi một lúc lâu, nam nhân vẫn không hé răng nói nửa lời, hô hấp bằng phẳng tự như đã ngủ rồi.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu tới trộm nhìn hắn, Thẩm Vọng vừa lúc nghiêng đầu về phía cô.
Ngoài cửa số sấm sét ầm ầm, chiếu sáng sườn mặt với độ cong tuyệt mỹ, lạnh lẽo như sương sớm mùa đông. Mắt hắn che băng vải, nhưng Cố Sanh Sanh lại cảm thấy có một con mãnh thú nào đó đang nhìn cô chằm chằm, phía sau cổ truyền đến một trận tê dại.
Cô bỗng nhiên nhớ lại một đoạn trong sách: Con người Thẩm Vọng, tâm tình kiên nhẫn, có thù tất báo. Trong lòng hắn càng oán hận, trên mặt càng biểu hiện bình tĩnh, mai sau trả thù lại càng đáng sợ hơn hết thảy.
Nghĩ đoạn, Cố Sanh Sanh cuộn mình thành một đoàn nho nhỏ, tận lực không chiếm chỗ của hắn.
Nhưng cuồng phong ngoài cửa sổ truyền đến từng trận, thổi qua gáy cô, giống như có một thứ gì đó thổi khí vào cổ cô.
Cố Sanh Sanh sợ đến mức không cách chìm vào giấc ngủ. Cô chờ đợi thật lâu, mới dám lén lút vươn tay, chạm vào ngón tay Thẩm Vọng đặt ở bên cạnh.
Thẩm Vọng cũng không có bất kì một phản ứng nào, tựa như đang say ngủ.
Cố Sanh Sanh liền to gan móc lấy đầu ngón tay của hắn, dò xét linh khí trong cơ thể hắn.
Vừa rồi, khi hắn bóp lấy cổ cô, Cố Sanh Sanh có thể ngay lập tức cảm nhận được viêm dương chi khí trong cơ thể của Thẩm Vọng.
Những người có thể chất viêm dương, ngàn năm có một, là thiên tài trời sinh của giới tu tiên. Nhưng những người có thể chất viêm dương, sau khi tu hành lâu, thường có tính tình dữ dằn cực đoan, dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thậm chí nổ tan xác mà chết.
Lúc này thân thể của Thẩm Vọng yếu ớt đến cực độ, viêm dương chi khí trong cơ thể tán loạn, năng lượng trong cơ thể yếu ớt này lục tục sôi trào như dung nham, cứ thế thì điên loạn chỉ là chuyện sớm muộn.
Cố Sanh Sanh thầm nghĩ, trách không được, ở trong truyện gốc, tinh thần Thẩm Vọng vẫn luôn ở trạng thái bất ổn, ở cuối truyện vẫn ở trong trạng thái điên cuồng, hủy thiên diệt địa, nam chủ cũng không chế trụ được hắn. Nhưng hắn sau khi chiến thắng được hết thảy, hắn lại tự sát.
Mà Cố Sanh Sanh vừa lúc lại là thủy hệ thuần âm thể chất mà những tu sí viêm dương hệ đêm ngày ao ước, song tu càng làm tu vi tiến bộ vượt bậc. Ngay cả khi chỉ ở gần nhau cũng có thể có lợi.
Thủy hệ thuần âm thể chất lại càng quý hiếm, vạn trung vô nhất*. Bởi vậy, các tu sĩ mới không màng tất cả mà vây bắt cô.
*Vạn trung vô nhất: trong vạn người cũng chưa chắc đã có một.
Cố Sanh Sanh nâng tay lên, dần dần tụ lại một tia linh lực hệ thủy mỏng manh. Không ngờ, cái thể chất xui xẻo này cũng theo cô xuyên tới nơi này.
Song tu một khi làm với một người thì sẽ không còn cơ hội sửa chữa. Cố Sanh Sanh nhíu đôi lông mày, lâm vào trầm tư.
Thẩm Vọng cực kì mệt mỏi, nhưng thần trí* lại hết sức minh mẫn. Từ lúc Cố Sanh Sanh lén lút đụng chạm vào hắn, hắn giống như bị một con rắn độc quấn lấy, cau mày kinh tởm.
*Thần trí: tinh thần.
Bàn tay mềm mại nhiễm hơi lạnh đụng đụng vào đầu ngón tay của hắn, vừa chạm vào lập tức rụt tay lại. Qua một khắc, bàn tay kia lại cẩn thận nắm lấy tay hắn.
Thẩm Vọng bất động thanh sắc*, muốn xem cô ta đến tột cùng là muốn làm cái gì. Nhưng ngón tay như búp măng của cô vừa câu lấy tay hắn, rồi lại im lìm không động đậy nữa.
*Bất động thanh sắc: không có chút biểu hiện hay động tác gì, cũng không có lên tiếng, không có chút biến sắc nào.
Cố Sanh Sanh cẩn thận mà khai thông linh khí trong cơ thể của Thẩm Vọng, không bao lâu cô đã cảm thấy mệt đến kiệt sức.
Viêm dương chi khí trăm bề không dễ xâm phạm. Cố Sanh Sanh câu lấy ngón tay của Thẩm Vọng, tìm được một tia cảm giác an toàn trong không gian nho nhỏ giữa thân hình nóng bỏng giữa nam nhân và chăn, ngọt ngào mà ngủ mất.
Thẩm Vọng chờ hồi lâu, thế nhưng đáp lại hắn lại là tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô: “..........”
_________________________
Khi Cố Sanh Sanh lần nữa tỉnh lại, cảm giác tay chân cô đang quấn quanh một cái lò sưởi. Trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, có một người đàn ông mang một mùi thuốc đắng nhàn nhạt.
Cô mơ hồ ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một cái mũi cao thẳng, từ môi đến cằm là một đường cong tuyệt đẹp, trên cằm lún phún râu màu xanh nhạt, càng làm thêm một cảm giác mỹ miều khó cưỡng.
“.....” Cố Sanh Sanh đờ người, âm thầm cầu nguyện vị đại lão tương lai này vẫn còn đang ngủ, không phát hiện hành vi càn rỡ này của cô.
Cố Sanh Sanh nín thở, chậm chạp rút một cánh tay từ trên cổ Thẩm Vọng xuống, sau đó là một cái chân, chính là đè ở đại lão.....
Ân? Cố Sanh Sanh dụng tâm một chút, đầu gối cọ cọ, đồ vật nóng bỏng kia đột nhiên nhảy lên. Đây là cái gì? Đuôi mèo sao?
“Cô chạm vào đủ chưa?” Một âm thanh khàn khàn bỗng vang lên, phá tan không khí tĩnh mịch.
Cố Sanh Sanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra, thân hình đột nhiên lăn xuống giường. Cô té xuống mặt đất cái rầm, may mà có trải chăn ở dưới đất nên cũng không tính là quá đau đớn.
Cố Sanh Sanh vẫn cực kì cực kì tức giận. Cô tức giận vịn mép giường đứng lên, sau đó.......thấy Thẩm Vọng ở trên giường......
Cố Sanh Sanh khi ngã xuống cũng cuốn lấy cái chăn cùng ngã, lúc này Thẩm Vọng chỉ ăn mặc một thân áo ngủ đơn bạc nằm ở trên giường, toàn thân gầy guộc, thế nhưng khung xương to rộng, có thể thấy thân hình cao ráo đĩnh bạt* của nam nhân.
*Đĩnh bạt: cao và thẳng; rắn rỏi, mạnh mẽ. . Truyện Đoản Văn
Giờ phút này hắn an tĩnh nằm trên giường, liền nhớ đến bốn chữ long vây chỗ nước cạn*.
*Long vây chỗ nước cạn (龙困浅滩): vì cụm này có bốn chữ nên mình để nguyên bản là bốn chữ. Cụm này có nghĩa đại loại như ở chỗ nước cạn, rồng còn khó có thể bơi được chứ nói gì đến có thể bay lên, thần thú uy nghiêm như rồng có thể bị bọn tép riu trêu chọc, chỉ trạng thái chật vật của một con người (Nguồn: tham khảo ở Baidu).
Nhưng cái làm Cố Sanh Sanh ngây người không phải là cái này, mà là......quần ngủ đơn bạc cũng không che được nơi nào đó phải ứng.
Thật lớn.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh.
Cố Sanh Sanh lúc này mới phát hiện mình vừa mới buột miệng thốt ra lời vừa nãy.
Một cỗ hơi thở đáng sợ quét tới, đôi mắt che mảnh vải, khuôn mặt không có chút biểu tình nào, nhưng cánh tay rũ ở bên mình thoáng nâng lên, tựa như muốn lấy một thứ gì để che lấp, nhưng rốt cuộc cái gì hắn cũng không làm, cánh tay kia cũng không có nhúc nhích.
Đôi tay thon dài này vốn thuộc về một kẻ bề trên, ung dung cao ngạo, một thời hô phong hoán vũ, nắm giữ vận mệnh của bao người.
Mà lúc này đây, đôi tay ấy giờ chỉ lẳng lặng đặt ở bên người, khớp xương vì dùng sức mà trắng bệch.
Mắt mù, chân gãy, khi xưa là một đứa con trai bị gia đình bỏ rơi, nay cưới một người vợ xung hỉ cũng có thể tùy ý nhục nhã hắn.
Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, ngươi đúng thật là nực cười!
Một cơn gió nhẹ phất qua, lúc này có một chiếc chăn bông tùy ý phủ lên người hắn, che kín người hắn. Một đôi tay khẩn trương chỉnh lại chăn cho hắn: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không có cố ý đâu. Anh có lạnh không?”
Trong phòng lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, cái chăn kia mang theo hơi ấm, cơ hồ nóng đến muốn thiêu rụi toàn thân hắn.
Cánh môi nhợt nhạt khẽ động, lại nghe Cố Sanh Sanh ra vẻ là một cao nhân lão luyện: “ Đây là phản ứng sinh lý bình thường, tôi hiểu mà tôi hiều mà.”
Thẩm Vọng mím môi, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Anh ta dám bảo cô câm miệng! Mắt hạnh của cô trừng lớn, nhưng lại thấy bàn tay đặt ở trên chăn của hắn nổi lên những khớp xương trắng bệch.
Trong lòng Cố Sanh Sanh giống như có cái gì kéo lại. Cô nuốt xuống tiếng “Hừ!” vừa mới ở trong cổ họng, mạc danh* mà cảm thấy một tia khổ sở.
*Mạc danh: không nói nên lời.
Người như Thẩm Vọng, mặc đu nằm cũng khiến người khác cảm thấy áp bức, trong tương lai hắn sẽ càng thành công đứng trên đỉnh cao của đời người, thế nhưng Cố Sanh Sanh vẫn cảm thấy khổ sở cho hắn.
Cố Sanh Sanh từ nhỏ đã được sủng ái hết mực, cho dù chỉ là nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cha mẹ cùng các huynh trưởng đều sẽ vây quanh cô hỏi han ân cần, lo lắng săn sóc cô.
Nhưng còn Thẩm Vọng, khi hắn chật vật nhất, yếu ớt nhất, tuyệt vọng nhất, một người quan tâm bầu bạn với hắn cũng chẳng có.
Cố Sanh Sanh nghĩ đoạn, quyết định đối với Thẩm Vọng tốt hơn một chút. Cô nhìn ngó dáo dác quanh căn phòng, đi đến trước bàn đổ ra một ly nước ấm. Cô cẩn thận thổi thổi nửa ngày rồi bưng đến bên mép giường, còn quan tâm cắm thêm một cái ống hút.
“Anh có khát hay không? Tôi đổ cho anh một ly nước ấm đây này!”
Thẩm Vọng thờ ơ.
Cố Sanh Sanh như ông cụ non mà thở dài: “Tôi không thèm hạ độc anh đâu, tôi uống cho anh xem này!”
Lời này vừa dứt, hàn khí trên người Thẩm Vọng lại càng nồng đậm. Cố Sanh Sanh hoảng đến suýt cắn lưỡi, vội vàng sửa miệng: “Không không không.....tôi...tôi không có ý đó...”
Khoé môi Thẩm Vọng hơi động đậy. Cố Sanh Sanh chớp chớp mắt, nước mắt đọng lại trên đáy mắt, nhìn lên vẫn thấy vẻ mặt hờ hững lãnh đạm của hắn.
Cố Sanh Sanh đưa ống hút lại gần môi của Thẩm Vọng chạm chạm: “Từ tối đến giờ tôi không thấy anh uống nước, anh không khát nước sao? Ống hút ở đây, anh ngậm nó là có thể uống nước rồi.”
Cố Sanh Sanh đưa ống hút tiến lại gần môi Thẩm Vọng, đôi môi duyên dáng kia màu sắc tái nhợt, da dẻ cũng không khá hơn là bao. Nguyên chủ bỏ đói hắn mấy ngày, hắn hẳn là khát nước lắm.
Nhưng Thẩm Vọng lại mím chặt môi, nghiêng đầu tránh đi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vọng có động tác nào khác ngoài cau mày mím môi. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhanh trí hỏi: “Anh.....có phải anh muốn đi ngoài....khụ...đi toilet hay không?”
Thẩm Vọng lại càng căng thẳng hơn, tay đặt ở trên chăn cuộn chặt, khớp xương trắng bệch.
Gương mặt Cố Sanh Sanh lại đỏ lên. Cô gắng sức làm cho ngữ khí của cô tự nhiên hơn: “Tôi dìu anh đi toilet.”
Đầu giường của Thẩm Vọng có một thanh chắn kim loại có thể mượn lực vịn vào đó mà đứng dậy, nhưng phòng của nguyên chủ lại không có. Cố Sanh Sanh quỳ một gối ở mép giường, cúi người đỡ lấy bả vai của Thẩm Vọng.
Cảm nhận được có một đồ vật lành lạnh dừng ở bên mặt, Thẩm Vọng đột nhiên giơ tay đẩy cô ra: “Cô đừng chạm vào tôi!”
Hắn đột nhiên cảm giác tay hắn chạm vào một thân hình mềm mại.
Người bên cạnh vừa bị ngã xuống nệm đột nhiên giật bắn lên, giống như một con mèo xù lông: “A! Anh....Anh là tên biến thái!”
Hương tường vi nhàn nhạt tản ra không không khí, lưu lại ở chố mũi của Thẩm Vọng. Bây giờ hắn mới cảm nhận được, xúc cảm lành lạnh khi nãy là từ cô mà ra.
Thẩm Vọng rũ tay xuống, lạnh nhạt nói: “Đừng bất chợt đụng chạm vào tôi!”
Cố Sanh Sanh lấy tay che ngực, uỷ khuất đến vành mắt cũng phiếm hồng: “Tôi sẽ thông cảm cho anh....”
Cỗ tường vi hương nhàn nhạt ghé sát vào, Cố Sanh Sanh nói: “Lần này tôi sẽ hiểu cho anh. Anh....tay của anh phải có quy củ, không được tuỳ tiện đụng vào tôi...”
Câu cuối cùng của cô phá lệ nhỏ giọng, lại không trốn được lỗ tai nhạy bén trời sinh của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh thực sự rất là rất là uỷ khuất, âm cuối đều mang theo nức nở. Ướt át, kiều mị, mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại.
Thực thích hợp khóc ở trên giường.
Tay đặt trên bả vai đơn bạc của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng không thể không có ác ý mà suy nghĩ.
———Hết chương 2
18/09/21, 19:06