Hôm đó trời rất nóng, nếu mặc áo cổ cao để che khuất dấu hôn thì cũng quá chói mắt.
Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, cũng không gọi Giang Đồng, mà là mang theo khẩu trang, đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi, mua hộp băng cá nhân, dán ở chỗ kia.
Mấy ngày kế tiếp, vị trí băng cá nhân liền di động mấy lần.
Lúc Giang Đồng giúp Tạ Nhan thay quần áo còn có chút hiếu kỳ, hắn nghi hoặc mà hỏi: “Aizz, Tạ ca, vết thương này như thế nào lại dời đến phía dưới? Ngày hôm qua còn ở đây.”
Tạ Nhan rũ mắt, thuận miệng thấp giọng nói: “Đừng làm rơi mất, không phải vết thương.”
Giang Đồng lúc này mới phản ứng được đó là cái gì, phút chốc tê cả da đầu, cùng tay cùng chân mà chạy khỏi Tạ Nhan.
《 Tạm biệt, hoa hồng 》chuẩn bị rất lâu, chủ yếu chính là chờ để tìm được diễn viên thích hợp diễn Cố Tuyết Văn. Không nói khoa trương chút nào, nam diễn viên điện ảnh có chút tiếng tăm trong nước, Ngô Vân cơ hồ đã xem qua toàn bộ, đến Dương Tầm cũng từng cân nhắc qua, còn nghĩ hoá trang xong có thể hợp vai hơn hay không, mà cuối cùng vẫn không cam tâm cứ tạm bợ như vậy, mới tiếp tục tìm kiếm, trùng hợp gặp Tạ Nhan.
Lúc Tạ Nhan tiến vào tổ, Lý Khiêm cùng các diễn viên khác cũng đã chuẩn bị đến mức rất đầy đủ, cậu phải nỗ lực gấp bội mới có thể đuổi kịp tiến độ với người khác, mỗi ngày lịch trình sắp xếp dày đặc, cũng chỉ có buổi tối mới có thể cùng Phó Thanh gặp mặt.
Công việc của Phó Thanh cũng rất bận, cũng không thể rời khỏi công ty. Anh ở đây suốt năm ngày đã là cực hạn, nhất định phải về Tể An.
Ngày đó Tạ Nhan phải quay phim, không phải chương trình học như lúc thường, không thể xin nghỉ. Cậu chỉ có thể để đoàn phim sắp xếp cho mình quay trước, sau khi quay xong thì chạy đến sân bay, mà Phó Thanh thì lại đi trước.
Sau khi Tạ Nhan quay xong, liền lập tức đón xe tới, may là Phó Thanh còn chưa có qua cổng an ninh.
Cậu đi rất gấp, cũng không đợi Giang Đồng, chính mình chạy đi trước.
Trong sân bay nhiều người, rộn rộn ràng ràng, Tạ Nhan mang khẩu trang màu đen, từng ngụm từng ngụm thở gấp, tìm kiếm bóng dáng Phó Thanh.
Có người bỗng nhiên kéo tay trái Tạ Nhan, đem cậu kéo đến sau cột đá cẩm thạch.
Tạ Nhan hơi ngẩng đầu lên, nhìn sang bên trái.
Phó Thanh nhìn cậu từ đầu tới đuôi một lần, bạn nhỏ chạy quá nhanh, cũng kịp chưa tấy trang, trên trán đổ đầy mồ hôi. Anh ngồi xổm xuống, phủi đi dấu chân trên quần Tạ Nhan: “Anh phải đi.”
Tạ Nhan không lên tiếng, cậu nhìn thấy xoáy trên đỉnh đầu Phó Thanh, gật đầu một cái.
Rất không nỡ, lại không có cách nào.
Phó Thanh đứng lên, cầm tay Tạ Nhan, suy nghĩ chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Chờ quay xong, lúc trở về, cùng đi thăm ông nội đi.”
Tạ Nhan rũ mắt, cậu hỏi: “Ông nội biết không? Cũng lớn tuổi rồi.”
Phó Thanh nhịn không được cười cười: “Lo lắng cái gì? Ông sớm đã chờ anh dắt em về. Anh hai mươi mấy tuổi đã xuất quỹ(1).”
Tạ Nhan khô cằn mà “Ồ” một tiếng.
Tuy rằng từ trước giờ gặp Phó gia gia rất nhiều lần, nhưng mà sau này thì khác, bởi vì không phải là gặp ông nội của bạn nữa, mà là gặp thân nhân duy nhất của bạn trai.
Ngẫm lại liền hơi sốt sắng.
Tạ Nhan không nghĩ chuyện này nữa, mà là trở tay kéo góc áo Phó Thanh, trầm mặc chốc lát: “Lần này rất dễ nhập vai, nhưng mà cũng không dễ xuất vai.”
Phó Thanh ngơ ngác một hồi, mới hiểu được là bạn trai nhỏ đang mơ hồ làm nũng.
Lần kia cậu nhập vai trong《 Bạch kình 》, lúc Tạ Nhan nhìn thấy anh, từ Lục Phùng Xuân biến trở về chính mình, trở lại thế gian.
Vậy lần này cũng là như vậy. Không nỡ, muốn liên lạc nhiều hơn, Tiểu Tạ của anh có thể nói rõ tâm ý rất rõ ràng, lại không thể nói mấy lời làm nũng ra đến miệng.
Phó Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, khiến anh cũng không biện pháp gì. Anh đè lại vai Tạ Nhan, chỉ lấy xuống nửa bên khẩu trang của cậu, cúi đầu dán đôi môi hôn xuống.
Rõ ràng là lướt qua trong nháy mắt, lại dường như qua hồi lâu.
Phó Thanh nói: “Được, biết rồi. Anh ở đây, Tiểu Tạ là của anh, không phải là người khác.”
Rất nhanh liền tới thời gian đăng ký, Tạ Nhan nhìn Phó Thanh rời đi, mãi đến tận khi cả bóng lưng cũng không nhìn thấy mới chuẩn bị rời đi.
Có người gọi cậu lại.
Tạ Nhan nghiêng đầu đi, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, lại qua một chốc, mới nhận ra đây là người đại diện mới của cậu. Tên của cô là Hứa Ảnh Chi, tư lịch rất sâu, cũng mang theo hai ảnh đế ảnh hậu, trong giới rất có quyền lên tiếng.
Người đại diện mới cũng là từ Huy Đạt đưa qua đây, xem như là một món quà Huy Đạt đưa cho Tạ Nhan, nhưng cũng là Hứa Ảnh Chi tự mình yêu cầu. Tiện thể còn có một phần quà đi kèm, chính là lạm dụng chức quyền danh nghĩa khai trừ Vương Chúc Duy.
Hứa Ảnh Chi ngồi trên cùng một chuyến bay tới đây cũng không phải trùng hợp, mà là muốn cùng Phó Thanh chạm mặt, bàn chuyện Tạ Nhan.
Cho nên tình cảnh mới vừa rồi, Hứa Ảnh Chi cũng thấy từ đầu đến đuôi.
Hứa Ảnh Chi năm nay hơn bốn mươi tuổi, đeo kính mắt viền vàng, rất thành thục thận trọng, vóc người được bảo dưỡng tốt, trước tiên cùng Tạ Nhan chào hỏi một chút, tiến vào trong xe mới tiếp tục nói những chuyện còn lại.
Cô cười cười với Tạ Nhan, chẳng hề nghiêm khắc hà khắc, ngược lại rất thông cảm hành vi vừa rồi của cậu: “Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương luôn là có cảm xúc rất mãnh liệt, cái này cũng là chỗ tốt của tuổi trẻ, không có cách nào.”
Tạ Nhan nhíu nhíu mày, cậu không biết Hứa Ảnh Chi, mà Phó Thanh an bài cô thành người đại diện của mình, Tạ Nhan vẫnlà đối với cô rất yên tâm.
Hứa Ảnh Chi nói tiếp: “Kỳ thực bất kể là nói từ góc độ của chị hay của cậu, chị cũng sẽ không phản đối cậu và Phó tiên sinh hẹn hò, thậm chí hi vọng hai người yêu thương lâu dài, tiếp tục giữ vững, vĩnh viễn không thay đổi.”
Tạ Nhan không giải thích với Hứa Ảnh Chi chuyện tình cảm giữa bọn họ, đó là chuyện giữa hai người, không cần người khác lý giải.
Mà nói đúng ra, Hứa Ảnh Chi là người rất thực tế, cô từ góc độ hiện thực cân nhắc vấn đề.
Hứa Ảnh Chi cũng không bức bách Tạ Nhan trả lời, mà là tỉnh táo nói: “Nhưng cậu dù sao cũng là nhân vật công chúng, đứng dưới ánh mắt của mọi người, cần phải tận lực khắc chế tình cảm của chính mình. Nếu có bất kỳ khả năng bại lộ, làm ơn trước tiên nói với chị.”
Tạ Nhan không lập tức đáp ứng.
Hứa Ảnh Chi thở dài: “Coi như là không nói theo góc độ khác, chị là một người ngoài cũng nhìn ra được, Phó tiên sinh rất yêu cậu, làm nhiều chuyện như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ không hi vọng bởi chuyện các cậu yêu đương dẫn đến việc cậu mới bắt đầu phát triển sự nghiệp liền im bặt đi, có đúng hay không?”
Tạ Nhan nghĩ, chị ta thật sự rất am hiểu thuyết phục người khác.
Cậu gật gật đầu, nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Hứa Ảnh Chi cũng cười, nắm chặt Tạ Nhan tay: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Phó Thanh xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Mạc Phục, mở miệng chính là trêu ghẹo Phó Thanh yêu mỹ nhân không muốn giang sơn, Chu Chân đã sắp điên rồi, làm cho Chu Ngọc thành tiểu đáng thương, trốn đến chỗ của mình.
Phó Thanh hời hợt nói: “Chuyện công ty làm sao có thể so với tiểu Tạ?”
Mạc Phục cảm thán yêu đương hại người rất nặng, bất quá đề tài của hắn xoay một cái, âm thanh giảm thấp xuống chút: “Đúng rồi, nói cho cậu một chuyện.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Có người đang điều tra Tạ Nhan, phía tôi bên này đã tìm được, phỏng chừng rất nhanh liền có thể tra ra được cậu đó.”
Phó Thanh hỏi: “Là ai?”
“Phùng gia, Phùng Hoằng.”
《 Tạm biệt, hoa hồng 》rốt cục chính thức khai máy.
Lúc tin tức này chính thức xuất hiện trên các diễn đàn, vẫn là đưa tới sóng lớn mênh mông. Ngô Vân vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài, cầm vài cái giải thưởng, bức cách rất cao, cùng Tạ Nhan phối diễn lại là người hai lần đoạt ảnh đế, Lý Khiêm, mà Ngô Vân lúc phỏng vấn nói rõ, Tạ Nhan diễn vai Cố Tuyết Văn, trong phim chắc chắn là vai chính. Tạ Nhan gần đây nhân khí rất cao, nhưng nói cho cùng kỳ thực không có tác phẩm gì, duy nhất chủ diễn bộ phim《 Bạch kình 》còn không biết lúc nào mới có thể chiếu, muốn đi con đường lưu lượng, còn chưa đủ, đến cà mặt cũng không làm được.
Sau khi tin tức Ngô Vân muốn quay phim trong nước xuất hiện, diễn viên muốn diễn vai chính rất nhiều, lần này người được chọn không đủ khiến người ta thoả mãn. Ngô Vân lo lắng người khác xuyên tạc, còn cố ý giải thích một phen, cũng không phải người khác kỹ năng diễn xuất không đủ xuất sắc, mà là không phù hợp kịch bản đặt ra, có vài nhân vật chỉ có một ít người mới có thể diễn.
Chỉ có hoa hồng mới có thể nở rộ như hoa hồng, cái khác đều không thể. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Mà Tạ Nhan là đóa hoa hồng kia.
Sau khi vụ án thứ nhất phát sinh, Cố Tuyết Văn mới có màn xuất hiện đầu tiên.
Trần Vân Sinh nhận mệnh lệnh, bận tối mày tối mặt, lão lãnh đạo trong cục lại dẫn một người mới đến trước mặt hắn, nói muốn cho hắn làm trợ thủ, để đứa bé kia học hỏi này nọ.
Trần Vân Sinh mấy ngày đều không ngủ, chỉ vì tìm ra manh mối của đại án này, căn bản không rảnh dẫn theo người mới, nghe vậy liền cùng lão lãnh đạo giả bộ ngớ ngẩn, nói là thực sự không rảnh.
Lão lãnh đạo đem hắn kéo đến buồng trong, thở dài, mới nói thật với Trần Vân Sinh: “Nó là con của một nhà thân thích ở xa của tôi, tôi so với ba nó còn lớn vai hơn, xem như là đời ông nội nó. Đứa nhỏ này, lúc cấp ba nghỉ hè tham gia trại hè, cha mẹ ở nhà bị người ta dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn sát hại, lại tìm không ra hung thủ, liền lập lời thề muốn trở thành cảnh sát, tìm ra hung thủ, hiện tại mới tốt nghiệp đại học, xin đến tôi chỗ này, nói muốn tích lũy kinh nghiệm.”
Ông tựa hồ rất thương tiếc Cố Tuyết Văn: “Cậu đã nói như vậy, tôi còn có thể nói thế nào? Cậu chớ nhìn nó như vậy, Tuyết Văn ở lúc học cấp ba vốn là được huy chương vàng hóa học, có thể vào đại học tốt nhất toàn quốc, chính là vì chuyện của cha mẹ mới thay đổi chí hướng. Nó rất thông minh, ngươi không cần phí sức làm gì, dạy dỗ nó một chút là được.”
Trần Vân Sinh đốt điếu thuốc, vẫn là đồng ý.
Hắn nghiêng đầu đi, nhìn thấy Cố Tuyết Văn đứng ở bên ngoài ngước đầu, tóc đen nhỏ vụn rải rác ở nơi cổ, đang nhìnchim sẻ đứng thành một hàng ở đầu cành cây.
Đây là lần thứ nhất Trần Vân Sinh nhìn thẳng vào Cố Tuyết Văn.
Rất gầy, rất đẹp, còn dường như rất ngây thơ.
Căn bản không có thể đảm nhiệm được nghề nghiệp cảnh sát này.
Trần Vân Sinh có chút hối hận vừa rồi mềm lòng.
Quả nhiên, Cố Tuyết Văn chính là tên rác rưởi trong đám phế vật, không nói chuyện có suy nghĩ gì, đến ghi chép cũng tệ, Trần Vân Sinh tức giận đến mức một ngày mắng y hai mươi lần.
Pháp y bên kia có báo cáo kiểm tra thi thể, Trần Vân Sinh mang theo tiểu phế vật Cố Tuyết Văn đi dò hỏi pháp y, xem có thể tìm tới tin tức hữu dụng hay không.
Thời điểm thi thể bị phát hiện là nằm ngửa ở trên sàn nhà. Mãi đến tận pháp y đem thi thể lật qua, mới phát hiện đầu người nọ kỳ thực cơ hồ hoàn toàn bị chém xuống, chỉ còn phía trước cổ kia nơi mỏng manh da thịt vẫn nối liền cùng nhau.
*Nick-suýt- mất-đầu =))
Pháp y nói tình hình của thi thể: “Người bị hại trên người có ba mươi hai vết thương, phân tán ở toàn thân, mà đều không phải vết thương trí mạng, hình như là hung thủ đang ngược đãi người bị hại. Vết thương trí mạng là ở cổ nơi, hung thủ chém đứt cổ người bị hại, sau lại đem miệng mũi tai mắt toàn bộ cắt đi. Có thể nói thủ đoạn phi thường hung tàn, lại điên cuồng, thật giống đối với người bị hại mang theo thâm cừu đại hận.”
Trần Vân Sinh một chữ không lọt đem những câu nói này nhớ rõ.
Cố Tuyết Văn phiền phiền nhiễu nhiễu mà nhìn hồi lâu thi thể, rốt cục nghẹn ra một vấn đề, y tựa hồ thật tò mò: “Người lúc bị chặt đầu có đau không?”
Pháp y cũng sững sờ: “Đau, thần kinh truyền đi rất nhanh, mà cũng chỉ là mấy giây. Bất quá không ai có thể tưởng tượng được loại đau đớn kia.”
Cố Tuyết Văn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một phút chốc, mới gật đầu một cái.
Trần Vân Sinh không rảnh quản y, lại gấp lái xe đến chỗ người bị hại làm việc điều tra quan hệ giao tiếp, mà đoạn đường kia quá chật, Trần Vân Sinh đơn giản không thể lái vào, nên mang theo Cố Tuyết Văn đi bộ hai km cuối cùng.
Ngày đó đúng lúc là lễ tình nhân, trên đường có thật nhiều người bán hoa hồng, Trần Vân Sinh không cẩn thận đụng ngã một lẵng hoa, hai người vội vội vàng vàng cúi người nhặt hoa.
Cố Tuyết Văn nhặt lên một cành hoa hồng, ngón tay của y dài nhỏ, mà trắng, gầy gò đến mức rất cô đơn, bỗng nhiên nói: “Hoa hồng cũng bị cắt lấy đầu, sẽ cảm giác được đau đớn sao?”
Trần Vân Sinh bị vụ án này phiền đến đau đầu, lại sốt ruột chuyện bất ngờ xuất hiện này, nghe vậy không nhịn được nói: “Cậu có phải bị bệnh hay không? Đầu óc có bệnh?”
Cố Tuyết Văn không nói gì nữa, một cành hoa hồng bị gió thổi đến trên đường cái, y không thấy tình huống chung quanh, trực tiếp vọt tới, thiếu chút nữa bị đụng, may là Trần Vân Sinh một tay đem hắn kéo trở lại.
Cố Tuyết Văn tựa hồ không ý thức được mới vừa trải qua sinh tử, rất tiếc nuối nói: “Cành hoa hồng kia bị nghiền nát...”
Trần Vân Sinh ngắt lời y, cau mày: “Cậu vào cục cảnh sát không phải là vì vụ án của cha mẹ sao? Vậy thì học thêm chút thứ hữu dụng, còn cố tình gây sự thì cút về.”
Cố Tuyết Văn ngơ ngác, y tựa hồ bị giật mình, sắc mặt gần như trắng bệch, đôi môi vẫn hồng, màu đỏ rất rực rỡ, y cúi đầu, chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi biết, đội trưởng, sau này ta hiểu rồi.”
Trần Vân Sinh tàn nhẫn hít một hơi thuốc lá, cảm thấy được chính mình bị váng đầu, lời này hơi quá đáng, hắn không nên nói như vậy.
Đoạn diễn này kết thúc, Lý Khiêm đi tới, nói chuyện với Tạ Nhan.
Bất kể là lúc diễn hay là bên ngoài, Lý Khiêm đều rất ít nói, cũng sẽ không dễ dàng cùng người khác giao thiệp.
Lý Khiêm liếc mắt nhìn Tạ Nhan, có chút cảm thán: “Chẳng trách Ngô đạo đã từng nói, trừ cậu ra, không ai có thể diễn Cố Tuyết Văn.”
Hắn mới hơn ba mươi tuổi, đã cầm hai giải ảnh đế, nhưng lúc biểu diễn dùng chính là kỹ thuật, cùng con đường Tạ Nhan đi không giống nhau.
Tạ Nhan vẫn là trầm mặc, hắn ngồi ở cách đó không xa, cúi thấp đầu, không nói một lời.
Lý Khiêm liền khuyên một câu: “Cậu diễn rất khá, thật là có linh khí, mà, đừng nhập diễn quá sâu.”
Dù sao bọn họ đều xem qua kịch bản, cũng biết lúc nào mới là Cố Tuyết Văn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ có hoa hồng mới có thể nở rộ như hoa hồng, cái khác đều không thể. Đây là chuyện không thể nghi ngờ. —— Wisława Szymborska
Kịc bản《 Tạm biệt, hoa hồng 》 này sẽ viết cặn kẽ một chút, lúc viết tôi đã phân vân gữa 《 Tạm biệt, hoa hồng 》và 《 Cái chết hoa hồng 》 cuối cùng chọn tên như bây giờ.
(1) xuất quỹ: come out