Làm Nũng

Chương 68: Chương 68: Một giấc mơ




Edit: Vịt.

Beta: Myeong.

__________

Tạ Nhan tắm xong, nằm bẹp trên giường, đại não rất thanh tỉnh, cũng rất thả lỏng.

Trước đây, cậu vẫn tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không chung chạ với Phùng gia nữa, thậm chí ngay cả chuyện của Phùng gia đều cũng đã quên gần hết.

Phùng Như từ bé đã điên, nhưng cô biết rất rõ vì sao mình lại phát điên như vậy, luôn có mục đích muốn đạt được, sẽ không thể nào vô duyên vô cớ làm nên chuyện này.

Tạ Nhan đại khái có thể đoán được lý do, có lẽ là Phùng Hoằng vô tình tìm được mình, nổi lên một ý tưởng không thể giải thích được, lại chuẩn bị đón cậu về. Khi còn bé, Phùng Như trơ mắt nhìn cậu được Phùng gia nhận nuôi, bây giờ đã trưởng thành càng không thể khoanh tay chờ chết, sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng nếu quả thật là như thế, vậy thì quá nực cười.

Tạ Nhan rúc đầu vào chăn, không suy nghĩ tới những chuyện kia nữa. Do quá nhập tâm vào vai diễn, tinh thần của cậu gần đây không tốt lắm, mặc dù chưa đến mức phải uống thuốc ngủ mới ngủ được, nhưng hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy, cậu đã nằm nhắm mắt rất lâu, nhưng vẫn không ngủ được.

Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên.

Tạ Nhan nhận điện thoại, là Phó Thanh gọi tới.

Bọn họ đều im lặng trong chốc lát, không ai mở miệng nói câu nào.

Tạ Nhan nằm trong chăn, gò má dán lên màn hình điện thoại di động, nghe tiếng hít thở từ đầu dây bên kia truyền tới, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu bình tĩnh lại.

Qua một lúc lâu, Phó Thanh dường như đã gạt bỏ đi rất nhiều câu nói, cuối cùng mới mở miệng: “Anh tới tìm em.”



Y không biết phải làm sao để an ủi Tạ Nhan, bởi vì bất luận là thân thế hay hồ sơ bị phơi ra ánh sáng, đều là do y không bảo vệ tốt Tạ Nhan.

Đây là lỗi của y.

Tạ Nhan nhẹ giọng nói: “Gần đây bên này rất loạn, Phó ca đừng tới.”

Phó Thanh đáp: “Không sao, việc này sẽ nhanh chóng được giải quyết, đừng lo lắng. Là anh sai.”

Dường như Tạ Nhan chợt nhớ ra điều gì, hạ thấp giọng: “Lúc nào Phó ca cũng nói, muốn thẳng thắn với em. Nhưng mà, có phải Phó ca đã sớm biết chuyện của Phùng gia, sao lại không nói thật cho em biết?”

Thực ra, giọng điệu Tạ Nhan khi nói ra câu này cũng không khác bình thường, nhưng cậu chưa bao giờ nói với Phó Thanh những lời như vậy, tưởng chừng gần giống như sắc bén ép hỏi.

Bên đầu dây bên kia yên lặng rất lâu.

Tạ Nhan nghe được Phó Thanh nói một chữ, “Đúng”, câu nói kế tiếp lập tức bị tiếng cười của cậu cắt ngang.

Cậu nói: “Em chỉ gạt anh một chút thôi mà, Phó ca còn tưởng là thật ư?”

Phó Thanh bật cười, ở đầu dây bên kia lắc đầu: “Là anh không thẳng thắn với em, cho rằng có thể giải quyết hết chuyện này một cách nhanh chóng, sẽ không phát sinh bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, nhưng hiện giờ lại biến thành như vậy.”

Sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài, Phó Thanh ngay lập tức bắt đầu ra tay điều tra giải quyết. Nhưng lần này khác so với trước kia, người sau lưng biết rõ bọn họ có năng lực chèn ép truyền thông, đích thân để dòng chính truyền thông ra mặt, nếu muốn ép xuống lập tức thì rất khó.

Hơn nữa, người nọ không hề kiêng kị chút nào, khi làm chuyện này cũng không muốn giấu diếm quá khứ của mình, Phó Thanh biết, người nọ chính là Phùng Như, con gái nuôi của Phùng gia.

Tạ Nhan nhíu mày: “Bọn họ sao xứng để Phó ca xin lỗi? Thật ra thì những chuyện trước kia, em cũng không nhớ rõ lắm.”

Lời cậu dừng một chút: “Cho dù sẽ vì vậy mà khổ sở, thì cũng là mười năm trước mới như vậy, không phải hiện tại.”

Phó Thanh rất rõ ràng, cậu nhóc khi mười tuổi chắc chắn từng khổ sở vì chuyện đó, nếu không, cậu sẽ không nói như vậy.

Theo tình hình trước mắt mà nói, chuyện của Phùng gia còn chưa giải quyết hồ sơ quan trọng, Tạ Nhan lại xếp những chuyện này ở sâu phía sau, song nhất định phải đích thân giải quyết, sau này nhất đao lưỡng đoạn, cũng không dính dáng quan hệ đến nhau nữa.

Nghĩ tới đây, Tạ Nhan nói với Phó Thanh: “Em có thể đến hôm sinh nhật mới rảnh để về Tể An. Phó ca giúp em hẹn Phùng Hoằng chút đi, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện. Anh đi với em, được không?”

Phó Thanh không cách nào từ chối được.

Hai người hàn huyên thêm một hồi, Tạ Nhan từ từ có cảm giác buồn ngủ, mơ màng muốn thiếp đi, song vẫn còn nhớ rõ một chuyện, chính là mình phải dỗ dỗ Phó ca, kêu y đừng lo lắng rồi tự trách vì chuyện này.

Cậu rất ít khi dỗ người khác, khi nói những lời này cũng vô cùng ậm ực, cũng chênh lệch khá xa với tình thoại, chính là lời thực lòng trực tiếp bộc bạch: “Em cũng không quan tâm đến những người khác trên thế giới này có thích hay ghét mình hay không, bởi vì em cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần em yêu anh, anh yêu em, chuyện khác cũng không có gì ghê gớm.”

Khi thốt ra câu nói này, Tạ Nhan không cố ý thả giọng mềm xuống, chẳng qua trong lời nói đầy vẻ không che giấu một chút yêu thích và yêu thương, vậy cũng đủ mềm mại, cũng đủ đáng yêu.

Tính cậu rất quật cường, lại sĩ diện, rất ít khi nói những lời mềm mại, làm nũng cũng rất khó thấy được, thậm chí sau khi yêu đương, thời điểm thân thể mềm mại hơn ngôn ngữ cũng nhiều hơn.

Phó Thanh khẽ “Ừ” một tiếng, y đáp: “Anh biết rồi.”

Nói như thế nào đi nữa, cảm giác được nhóc bạn trai hai mươi tuổi dỗ dành cũng thật sự không tệ, giống như đang ăn một viên kẹo vừa mềm, vừa ngọt vào trong lòng.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Nhan nhanh chóng ngủ thiếp đi, cậu mơ một giấc mơ, trong mơ, cậu trở lại năm mười tuổi ấy.

Như thường lệ, viện mồ côi sẽ có người tới tới lui lui, Tạ Nhan lớn lên dễ nhìn, thân thể khỏe mạnh, vốn phải được lòng người nên được nhận về nuôi, nhưng tính tình của cậu không tốt, từ rất sớm đã tự mình ý thức được, không muốn đi tới một gia đình xa lạ, vậy nên dù cho có người trong sạch tới chọn lựa con nuôi, cậu cũng chưa bao giờ đi tới.

Tận đến khi vào giữa hè năm mười tuổi ấy, có một người chỉ mặt gọi tên muốn nhận nuôi Tạ Nhan.

Bác gái ở viện mồ côi dẫn Tạ Nhan đi tới trước mặt người nọ, cười nói vô cùng khách khí: “Phùng tiên sinh, đây chính là Tạ Nhan, cậu nhóc xinh đẹp nhất ở viện mồ côi chúng tôi, cậu muốn nhận nuôi cháu sao?”

Tạ Nhan khi đó mới mười tuổi, mặt mũi cũng trổ mã rất đẹp, dường như là hạc giữa bầy gà trong đám trẻ con cùng tuổi, cậu nghe vậy thì nhíu mày, đang muốn mở miệng từ chối, lại bị người nọ cắt ngang.

Vóc người người nọ rất cao, cao hơn bác gái trong viện hẳn hai cái đầu, khi nói chuyện với Tạ Nhan lại ngồi xổm xuống, hắn đưa tay ra với Tạ Nhan, nụ cười dường như rất dịu dàng: “Anh tên là Phùng Hoằng, muốn mang em về nhà, có thể chứ?”

Tạ Nhan không lên tiếng, cũng không duỗi tay ra.

Bác gái xấu hổ cười, giải thích với Phùng Hoằng: “Đứa bé này hơi xấu xổ, Phùng tiên sinh đừng để ý.”

Phùng Hoằng khoát tay, cũng không tức giận: “Cậu nhóc sợ người lạ cũng rất bình thường, không cần phải cố ép. Tôi sau này cách vài ngày sẽ tới nhìn cậu nhóc, luôn có thời gian để quen thuộc.”

Sau một tháng, hầu như cách ba bốn ngày Phùng Hoằng sẽ đến thăm Tạ Nhan một lần, mỗi lần đến đều sẽ mang theo rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt, Tạ Nhan không chơi, cũng không ăn, đều mang hết cho nhân viên công tác của viện mồ côi. Nhưng dường như một chút Phùng Hoằng cũng không biết, lần sau cũng như lần trước mà đến.

Có một lần, Phùng Hoằng cầm một xiên kẹo hồ lô, đưa tới trước mặt Tạ Nhan, cười nói: “Anh nghe nói kẹo hồ lô nhà này được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, nên mua cho em một xiên. Cái này không vứt được, bây giờ em thử nếm một ít xem?”

Tạ Nhan chưa từng thích kẹo và điểm tâm ngọt, nhưng vẫn cắn một miếng kẹo hồ lô trên tay Phùng Hoằng, mặt không đổi sắc nhai nát rồi nuốt xuống, cậu nói: “Anh dẫn em đi đi.”

Cái kia, bác gái lúc nào cũng mặt lạnh nghiêm lúc tìm đến Tạ Nhan, thầm dặn dò cậu vài câu: “Phùng gia là một gia đình tốt, thoạt nhìn thì Phùng tiên sinh cũng đối xử với con rất thật lòng thật dạ, sau này con thu liễm tính tình một chút, ở trong Phùng gia, cuộc sống sau này sẽ khá giả hơn.”

Phùng Hoằng lấy danh nghĩa nhận nuôi đưa Tạ Nhan về Phùng gia.

Phùng gia mặc dù có tiền, thế nhưng nhân khẩu lại đơn giản, cha của Phùng Hoằng - Phùng Trử - rất ít khi về nhà, có một lần, sau khi trở về, không nói một lời quan sát Tạ Nhan rất lâu, cuối cùng cũng không nói gì cả. Mẹ thân sinh Phùng Hoằng đã sớm qua đời, chỉ có một mẹ kế, dường như đã ngã bệnh, ngày thường đều dưỡng bệnh ở đây, hơn nữa, dường như Dung Nguyên Nguyên không thể gặp được cậu, lần đầu tiên gặp mặt, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng Phùng Hoằng vừa cười nói bên tai bà một câu, Dung Nguyên Nguyên lập tức thét lên, lầm bầm nói mấy thứ ai cũng không nghe hiểu, sau này Tạ Nhan cũng không có thể thấy được bà nữa. Còn có một người, chính là con gái nuôi của Phùng gia - Phùng Như, hai đứa trẻ cũng không phải có thể gặp nhau mỗi ngày, khi Phùng Như thấy cậu, lúc nào cũng cười, nhưng Tạ Nhan rất mẫn cảm với lòng đối địch, cậu biết Phùng Như không thích, thậm chí còn rất ghét mình.

Song vô luận là Phùng Trử, Phùng Như hay là Dung Nguyên Nguyên, Tạ Nhan cũng không thèm để ý đến những người đó, cậu vì Phùng Hoằng nến mới nguyện ý chấp nhận được nhận nuôi.

Khi đó Phùng Hoằng vẫn còn đang học đại học, ngày thường đều ở trong phòng của trường học, cách vài ngày mới có thể trở về một chuyến.



Tạ Nhan im lặng ở một mình trong Phùng gia. Khi cậu đi qua nhà kính trồng cây, thỉnh thoảng sẽ thấy Dung Nguyên Nguyên ở trong, khi đó bà rất bình thản, yên tĩnh, mặc một cái váy dài, giống như một người mẹ rất dịu dàng, sẽ cười và nói chuyện với Phùng Như, chải tóc, cùng chăm sóc hoa cỏ.

Có đôi khi, cậu thấy bản thân mình trong gương, sẽ không tự chủ nghĩ đến Dung Nguyên Nguyên, dáng dấp của hai người có vài điểm tương đồng. Mãi đến khi một lần cậu vô tình nhìn thấy ảnh chụp lúc tám, chín tuổi của Dung Nguyên Nguyên, có lẽ không chỉ có vài điểm tương đồng, mà là gần như giống nhau như đúc.

Tạ Nhan muốn biết vì sao.

Cậu đẩy cánh cửa nhà kính ra, bên trong không có một bóng người. Một lát sau, có người đẩy cửa đi vào, cậu quay người nhìn sang, không phải Dung Nguyên Nguyên, mà là Phùng Như.

Phùng Như hoảng sợ hết hồn, cô không thể giữ vững biểu hiện giả hiền hòa như trước kia nữa, chất vấn Tạ Nhan: “Mày tới đây làm gì!”

Tạ Nhan liếc cô, không để ý tới.

Phùng Như giống như điên nhào tới, muốn đẩy Tạ Nhan ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: “Mày muốn cướp mẹ của tao hả? Cút ra ngoài, bà ấy là mẹ của tao, nơi này là nhà của tao, mày là cái thá gì! Người ở cạnh mẹ là tao!”

Tạ Nhan nhỏ hơn Phùng Như hai tuổi, nhưng vẫn chế trụ cô rất dễ dàng, đè cô lên trên vách tường.

Khi hai người đang dây dưa với nhau, Dung Nguyên Nguyên cũng trở về nhà kính, nước mắt của Phùng Như lập tức rớt xuống, thừa dịp Tạ Nhan đang thất thần đẩy cậu ra, nhào vào trong lòng Dung Nguyên Nguyên, rất tủi thân nói: “Mẹ, cậu ta bắt nạt con, đánh con, túm tóc của con, muốn giết con, thật đáng sợ. Mẹ mau cứu con.”

Tạ Nhan ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Dung Nguyên Nguyên.

Mặt mũi của bọn họ rất giống nhau.

Dung Nguyên Nguyên cũng sửng sốt một chút, dường như bà muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn bị tiếng thét chói tai thay thế mất, bà khóc hô lên: “Mày cút, cút ngay, không được bắt nạt Như Như, không được phép bắt nạt con gái của ta, ai cũng không thể bắt nạt con bé!”

Tạ Nhan không thể hỏi ra câu kia, đã bị người giúp việc của Phùng gia vừa lễ phép lại cứng rắn mời ra ngoài.

Đêm hôm đó, Dung Nguyên Nguyên vì đột nhiên phát bệnh nên phải vào viện điều dưỡng, Phùng Như cũng đi theo.

Tạ Nhan ngồi một mình trong căn phòng của cậu, cậu cảm thấy mình đã nghĩ lầm rồi, đó là chuyện không có khả năng.

Phùng Hoằng cũng vì chuyện này nên vội vã rời trường chạy về, hắn ở viện điều dưỡng suốt đêm, trời chưa sáng đã lại chạy về Phùng gia, ngồi xổm ở đầu giường Tạ Nhan, an ủi cậu: “Anh biết không phải là lỗi của Xán Xán. Mẹ sinh bệnh, tinh thần không tốt lắm, cho nên mới thành như vậy, sau này sẽ không thế nữa đâu. Xán Xán đã lớn rồi, sẽ thông cảm cho mẹ, đúng không?”

Hắn một câu cũng không hỏi nhiều, cũng rất tin tưởng Tạ Nhan.

Tạ Nhan cúi đầu, nhẹ giọng phản bác: “Em tên là Tạ Nhan, không phải Xán Xán.”

Viện mồ côi đặt tên cho trẻ con đều dựa vào trăm họ Trung quốc, khi Tạ Nhan mới vào đây thì vừa lúc đến phiên họ “Tạ”, hơn nữa khi đó cậu mới hai tuổi, trắng trắng dễ thương, vậy nên được đặt tên là Tạ Nhan.

Phùng Hoằng ngẩn người: “Đó là tên khi trước, nhưng bây giờ em đã là người của Phùng gia rồi, đương nhiên phải đổi một cái tên mới, Xán Xán không dễ nghe sao? Là ánh mặt trời xán lạn, mãi mãi sáng lấp lánh như những vì sao.”

Tạ Nhan suy nghĩ một lúc, gật đầu, cậu nói: “Vậy anh đừng nói cho người khác biết cái tên này, chỉ cho phép một mình anh gọi.”

Khi đó, Tạ Nhan mới mười tuổi, tuy rằng đã sớm trưởng thành, rất bảo thủ cố chấp, nhưng vẫn bị Phùng Hoằng đả động tới từng chút từng chút.

Sau chuyện lần đó, Phùng gia ngăn cách hoàn toàn Tạ Nhan và Dung Nguyên Nguyên, Tạ Nhan ngay cả vườn hoa cũng không được lui tới.

Bình thường Phùng Hoằng ở trường học, một tuần về một lần. Nhưng có một ngày, Tạ Nhan chợt nghe người giúp việc nói Phùng Hoằng có việc nên đã trở về, lập tức muốn lên lầu tìm Phùng Hoằng, nhưng lại thấy hai người đứng ở bên trong sau cánh cửa.

Là Phùng Hoằng và Phùng Trử, hai người bọn họ đang nói chuyện.

Tạ Nhan từ nhỏ đã không muốn nghe chuyện sau lưng người khác, lần này cũng không ngoại lệ, xoay người chuẩn bị rời đi, lại chợt nghe Phùng Trử mở miệng nói: “Con biết vì sao Tạ Nhan lại lạc mất khi mới hai tuổi không?”

Cậu dừng bước.

Phùng Trử nói tiếp: “Là vì Dung Nguyên Nguyên cố ý vứt bỏ nó.”

Phùng Hoằng đè ép tiếng nói, gào thét: “Làm sao lại thế được, làm sao mẹ lại làm ra chuyện như vậy! Bà cũng vì chuyện làm lạc mất Xán Xán nên tinh thần xảy ra vấn đề.”

Thanh âm Phùng Trử vẫn thờ ơ: “Khi đó con còn nhỏ, ba không nói cho con biết chân tướng của sự việc được. Cái chết của mẹ con có liên quan tới Dung Nguyên Nguyên, khi đó bà đang theo đuổi ba, không cẩn thận bị mẹ con phát hiện, mẹ con vốn thân yếu nhiều bệnh, vì chuyện đó nên tâm tình uất ức rồi chết. Trên lưng Dung Nguyên Nguyên cõng một mạng người, vừa sợ vừa áy náy, cho nên mới đối tốt với con như vậy.”

Trong phòng hay ngoài phòng đều cực kỳ yên ắng, Tạ Nhan đứng ở nơi đó, giống như ngọc điêu, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một lần.

Dường như Phùng Trử còn ngại những thứ này chưa đủ, lại tiếp tục nói: “Bà ấy là con gái duy nhất của Dung gia, vốn nên kế thừa gia sản, nhưng tính cách lại quá mềm yếu, không đủ để chống đỡ nổi, Dung Sĩ Hành chỉ có thể buông tha. Nhưng sau khi sinh ra Phùng Xán, ông ta đã có một người thừa kế mới, hơn nữa Phùng Xán còn mang họ Phùng, đến lúc đó, Dung Sĩ Hành sẽ dùng thủ đoạn để giao hết Dung gia và Phùng gia cho Phùng Xán sau khi trưởng thành. Cho nên vì để bảo vệ cho con sau này có thể thừa kế gia nghiệp, Dung Nguyên Nguyên đã cố ý để lạc Phùng Xán. Không thì con cho rằng vì sao nhiều năm như vậy, ba chưa hề tìm Tạ Nhan về?”

Phùng Hoằng vẫn không thể tin được, chuyện này cơ hồ đã đẩy ngã cuộc đời hai mươi năm trước.

Phùng Trử thở dài: “Bất luận là ba hay Dung Nguyên Nguyên, ngay cả đến mẹ thân sinh của con đang ở nơi chín suối, cũng là vì tốt cho con. Bây giờ con nhận Tạ Nhan về nhà, có thể không làm chúng ta thất vọng hay sao? Nếu một ngày Dung Sĩ Hành phát hiện...”

Thực ra, Tạ Nhan không muốn nghe tiếp nữa, nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ, không hề rời đi.

Qua rất lâu, cậu mới nghe thấy Phùng Hoằng nói: “Nhưng Xán Xán vô tội, hay là giữ em ấy lại trước đi...”

Tạ Nhan nhắm mắt, dùng sức cắn môi, nhưng lại không tự chủ thoáng cái nở nụ cười.

Lúc xuống lầu, cậu nghĩ, Phùng Hoằng vẫn luôn rất muốn khiến mình gọi hắn là anh, nhưng cậu lại chưa lần nào gọi ra được, lần tiếp theo, lần tiếp theo nữa sẽ được.

Thế nhưng ngày đó Phùng Hoằng không gặp Tạ Nhan, trở về thẳng trường học.

Lúc gặp mặt lần sau, Phùng Hoằng gọi Tạ Nhan tới bên người, Tạ Nhan còn chưa kịp mở miệng đã nghe hắn nói: “Xán Xán, mẹ bệnh thấy em sẽ chỉ càng trầm trọng thêm, trong nhà không thể nuôi em nữa, anh đưa em về viện mồ côi nhé.”

Tạ Nhan không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Phùng Hoằng, cậu nhìn thật lâu, mãi đến khi Phùng Hoằng hơi hốt hoảng, cuối cùng mới gật đầu.



Ngày hôm đó, trời nắng gay gắt, Tạ Nhan bị phơi đến choáng váng, mơ hồ nghĩ, hóa ra là hắn hối hận, ngay cả sự thật cũng không nói với cậu.

Trước lúc rời đi, Tạ Nhan đi tới nhà kính trồng hoa cuối cùng, nhìn Dung Nguyên Nguyên một lần, thực ra những ngăn cản của những người giúp việc kia vốn dĩ không ngăn được cậu, chẳng qua cậu không muốn đến mà thôi.

Bệnh tình Dung Nguyên Nguyên dường như đã khá hơn nhiều, có thể săn sóc Phùng Như, ngay cả tham dự yến hội cũng có thể, chỉ là không thể nhìn thấy Tạ Nhan.

Phùng Như thấy được Tạ Nhan qua tấm thủy tinh, chào Dung Nguyên Nguyên một tiếng, đi tới trước mặt cậu, rất đắc ý nói: “Mày xem, mày không thể cướp được của tao, mày cho rằng anh trai sẽ luôn bảo vệ mày sao? Sẽ không.”

Từ nhỏ, cô đã bầu bạn với Dung Nguyên Nguyên, có đôi khi Dung Nguyên Nguyên phát bệnh sẽ nói chút lời thật lòng, dựa vào chắp vá những lời này, Phùng Như thậm chí còn biết rõ nguyên nhân thất lạc của Phùng Xán trước Phùng Hoằng, cho nên sau khi nhìn thấy Phùng Hoằng thất thố như vậy, cũng có thể đoán được rằng hắn cũng biết.

Phùng Như ở Phùng gia nhiều năm như vậy, vì muốn sống một cuộc sống tốt hơn, có địa vị vững vàng, vẫn luôn rất cẩn thận dè dặt, quan sát kỹ càng, rất hiểu rõ mỗi người trong Phùng gia, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Phùng Hoằng.

Cho nên chỉ cần một cọng rơm cuối cùng, cũng đủ để áp đảo Phùng Hoằng.

Cô viện một câu nói dối, đó là một câu mà thậm chí ngay cả Phùng Hoằng cũng không dám nghiệm chứng.

Phùng Như len lén nói cho Phùng Hoằng: “Ông ngoại đến thăm mẹ, ông đã nhìn Tạ Nhan mấy lần. Rõ ràng em ở cạnh mẹ nhiều năm như vậy, nhưng sao ông lại chưa bao giờ nhìn em?”

Phùng Hoằng đương nhiên thích Tạ Nhan, cho nên mới không quan tâm đến phản đối của Phùng Trử, cũng phải mang cậu về. Thế nhưng thích thì có ích lợi gì, một ngày uy hiếp đến chính bản thân mình, thích sẽ không đáng giá một đồng nữa.

Đây là chỗ Phùng Như đắc ý nhất, cho dù không có quan hệ máu mủ, cô cũng sẽ sống thật lâu ở Phùng gia, nhận được toàn bộ cưng chiều và tài sản của Dung Nguyên Nguyên.

Tạ Nhan nghe xong cũng chỉ gật đầu, trên lưng cậu mang theo balo nhỏ lúc đem theo tới đây, đi ra khỏi cửa chính của Phùng gia.

Giấc mơ chỉ tới đây thì dừng.

Tạ Nhan đã tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.