Mấy ngày sau, Tạ Nhan ở nhà chuyên tâm xem kịch bản Ngô Vân gửi tới, cũng không cần về lại công ty, tin nhắn của Vương Chúc Duy đều trực tiếp xóa bỏ.
Ngày thứ hai sau khi thẳng thắn thân phận, Phó Thanh nói với Tạ Nhan chuyện trước kia anh dự định, anh nói: “Em bây giờ ở Huy Đạt, người đại diện lại là cái dạng kia, cũng không thoải mái. Nếu như tiểu Tạ đồng ý, anh định nhờ một người bạn, chuyển hợp đồng của em ra, tự mở phòng làm việc, như vậy sau này không cần bị gò bó, muốn làm cái gì cũng có thể làm.”
Anh chẳng hề lộng quyền mà thay bạn trai nhỏ quyết định, Tạ Nhan là một cá thể độc lập, cậu có suy nghĩ của mình, Phó Thanh có thể vì cậu làm tất cả, nhưng cũng phải là Tạ Nhan muốn mới được.
Tạ Nhan từ trên máy chạy bộ bước xuống, uống hơn nửa bình nước, tóc bên thái dương mang theo chút ẩm ướt, ánh mắt lại sáng ngời. Cậu vốn là dự định trực tiếp tắm rửa, lại bị Phó Thanh gọi lại, cậu dừng bước lại, nhấc mắt lên, không nhanh không chậm hỏi: “Vẫn là người bạn nhét chi phiếu trong hoa hồng sao? Hắn đáng tin sao?”
Nói tới bóa hoa kia, cậu còn có chút tiếc nuối, lúc đó không biết là Phó Thanh đưa, cũng không có quý trọng.
Phó Thanh nghe xong câu trả lời của cậu, không nhịn cười được một chút: “Rất đáng tin, chính là khi đó đầu óc chập mạch, lần sau giới thiệu các em quen nhau.”
Tạ Nhan gật đầu một cái. Tính tình của cậu rất bướng bỉnh, nhưng cũng không là không biết thay đổi. Thật ra có ở lại Huy Đạt cũng không còn cách nào, Vương Chúc Duy tuy rằng chỉ luôn giở thủ đoạn nhỏ, nhưng dù sao hợp đồng cũng trong tay người ta, quay những bộ phim không thích cũng là để lót đường cho sau này nhận phim tốt hơn. Hiện tại thì không giống, không cần quay mấy kịch bản tẻ nhạt, cũng không cần phải chịu đựng kẻ đáng ghét. Nếu như là người khác bởi vì yêu thích cậu mà làm những việc này, Tạ Nhan xác thực sẽ từ chối, bởi vì không muốn nợ ân tình. Nhưng Phó Thanh không phải là người ngoài, là đối tượng của mình, cũng không nên từ chối.
Mạc Phục xác thực rất đáng tin, rất nhanh liền nghĩ xong điều khoản hợp tác lần này, Huy Đạt cũng sảng khoái đáp ứng.
Trước mắt Huy Đạt không chỉ muốn làm công ty môi giới, còn muốn phát triển mảng truyền hình, mấy năm qua quay phim truyền hình đều là thử nghiệm, tạo dựng diễn viên nòng cốt, tích lũy kinh nghiệm. Trên thực tế toàn quay mấy bộ điện ảnh kinh phí thấp, chỉ có một bộ ra rạp phim, bán vé tuy rằng không như ý muốn, mà danh tiếng cũng không tệ lắm, sau đó mấy bộ phim thương mại lớn cũng đều đang trong quá trình chuẩn bị.
Một bộ điện ảnh thành công hay không có quan hệ với rất nhiều mặt mặt, nhưng xếp hạng phim luôn rất quang trọng, mà Giai Hưng lại là chuỗi rạp chiếu lớn nhất. Lần này điều khoản chính của hợp đồng chủ yếu nhất là dùng phim của Huy Đạt trong mấy năm sau sẽ được sắp xếp ở rạp chiếu tốt nhất để đổi lấy hợp đồng cuả Tạ Nhan.
Hợp đồng này đối Huy Đạt trăm lợi mà không một hại, nhưng Giai Hưng lại phải gánh vác nguy hiểm, hợp đồng có thể kí được nguyên nhân ở chỗ Phó Thanh trợ cấp không ít, lại ký một cái hợp đồng đảm bảo, nội bộ Giai Hưng mới không gây ra ý kiến gì.
Sau khi hợp đồng Tạ Nhan hủy bỏ, Phó Thanh xây cho cậu một phòng làm việc, đặt dưới danh nghĩa của Giai Hưng, tuy rằng trước mắt vẫn chưa hoàn thiện, nhưng mà cũng không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, hợp đồng của Tạ Nhan cũng đã ở trong tay chính mình, không cần phải lo lắng sau đó lại bị người ta quản lý.
Ngày đi ký hợp đồng, là lần đầu Mạc Phục chân chính thấy được Tạ Nhan, trên thực tế hắn đối Tạ Nhan luôn thật tò mò. Mạc Phục cùng Phó Thanh quen nhau rất lâu, hắn một đường nhìn Phó Thanh như thế nào đi tới, tuy rằng cũng là cẩn thận mà sống sót, nhưng trên người lại không có sinh khí, cũng không còn ước mong gì khác.
Nhưng bây giờ Phó Thanh sẽ vì Tạ Nhan phát rồ, còn không chỉ là một lần.
Bất quá khi Huy Đạt tổng giám xuất hiện trước mặt, Mạc Phục có giáo huấn lần trước, biểu hiện rất nghiêm chỉnh, không hề nói gì. Chờ ký xong hợp đồng, xuống lầu lấy xe, mới đứng ở trước xe Tạ Nhan, kéo khóe môi, hướng Tạ Nhan hỏi thăm một chút: “Chào em, bạn trai nhỏ của Phó Thanh.”
Tạ Nhan ngơ ngác, hiếm thấy lại cười với người xa lạ, nói: “Chào anh.”
Mạc Phục từ khi thành niên lên liền ở trong giới thay đổi một người lại một người bạn trai bạn gái, cũng coi là kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy người đẹp mắt như vậy.
Đó là một vẻ đẹp đến cực đoan, chỉ cần đứng ở nơi đó, ống kính liền sẽ tự động truy tìm cậu.
Sau khi Mạc Phục rời đi, Giang Đồng ngồi ở ghế trước, muốn nói lại thôi. Hắn làm trợ lý của Tạ Nhan nhiều ngày như vậy, chưa từng gặp Mạc Phục. Nhưng Mạc Phục là người kí hợp đồng, rất rõ ràng là vì Tạ Nhan, hắn cũng rất hiếu kỳ, hai người đến cùng là quan hệ như thế nào.
Tạ Nhan mở weibo đã lâu không đụng tới, hời hợt liếc Giang Đồng một cái: “Hắn là bạn của bạn trai tôi.”
Giang Đồng lâm vào mê man, không phải nói bạn trai Tạ Nhan là phố bá sao?
Sau khi kí hợp đồng, Huy Đạt ngay lập tức liền ban bố tin tức này, rất chân thành chúc phúc Tạ Nhan sau này sẽ càng phát triển. Bình thường nghệ nhân chưa hết hạn hợp đồng đã rời công ty, nhất định sẽ cùng công ty xé nhau một hồi, rất ít người được chúc phúc như vậy.
Tạ Nhan chuyển phát tin này, chỉ nói một câu “Cảm ơn đã chăm sóc lẫn nhau“.
Ngón tay của cậu dừng ở chỗ thoát, suy nghĩ chốc lát, mở thanh tìm kiếm, nhập một cái ID—— [xieyan5566].
Đó là weibo Phó Thanh.
Bài ghim vẫn là cái weibo thật dài kia, Tạ Nhan hắn giọng nhiều lần, vô ý thức mím môi nở nụ cười, có thể cảm giác được sự động tâm mà lần trước không có.
Cái weibo này sau đó cũng không bỏ, [xieyan5566] thường xuyên sẽ tài trợ các fan làm goods có liên quan đến Tạ Nhan, Tạ Nhan nhận bất kỳ quảng cáo hoặc là tạp chí cũng đều chuyển phát lại.
Tay Tạ Nhan ngừng tại chỗ kí tên kia, bây giờ không phải là thời cơ tốt, cậu có thể nghĩ đến hậu quả, nhưng vẫn là đóng [xieyan5566] lại.
Đó là câu nói sau cùng ở cái weibo kia.
Phó Thanh đã từng nói: “Em ấy thuộc về điện ảnh, không thuộc về tôi.”
*chắc câu cuối này Phó ca viết ở một bên, chỗ để ký tên
Nhưng mà bây giờ không phải là vậy.
Tạ Nhan biết, cậu thuộc về Phó Thanh.
Đây là lần thứ nhất Tạ Nhan đăng weibo sau mấy tháng, bên trong bình luận fan đều mừng đến phát khóc, tuy rằng còn chưa nói hợp đồng mới ký ở nơi nào, nhưng cũng dồn dập chúc mừng Tạ Nhan, sau này phải đi trên hoa lộ, đóng càng nhiều phim, nhận càng nhiều quảng cáo, kiếm càng nhiều tiền hơn.
Trong giới cũng không hiểu rõ ý đồ của Huy Đạt, có người tin tức linh thông biết Huy Đạt cùng Giai Hưng ký hợp đồng, nhưng cũng không dám tùy tiện tung tin, hậu quả lần trước bịa chuyện hắc Tạ Nhan còn rõ ràng trước mắt, hiện đang phát sinh một chuyện lớn như vậy, truyền thông ngược lại rơi vào trầm mặc.
Tạ Nhan biết dưới bình luận của mình sẽ không nhìn ra cái gì, tìm tên của chính mình, mở ra, tìm ra được một cái chuyển phát.
Mở ra bài gốc, là một đại fan của Tạ Nhan, mới đăng cách đây không lâu.
“Tuy thế nhưng mà, lúc này yy(1) tới fan đại lão(2), thật sự khiến tôi sản sinh ra một liên tưởng không hiểu ra sao...”
Bình luận phía dưới cũng là nghị luận sôi nổi.
“Tuy thế nhưng mà, đại lão lần trước bỏ ra 70 triệu cũng không đổi được hợp đồng của Nhan Nhan, lần này phải bỏ ra bao nhiêu chứ?”
“Tính toán một chút, mụ mụ(3) cũng không suy nghĩ nhiều. Có thể rời khỏi Vương Chúc Duy là được! Ta tung hoa chúc mừng! Lập tức chuyển phát!”
“Cp đại lão cùng Nhan của tôi có phải là có chút sứt mẻ!”
“Các tỷ muội, tôi nói nếu như, chính là nếu như, Nhan Nhan cùng đại lão thật sự ở cùng một chỗ, có tính hay không là Nhan Nhan ngủ với fan (tới đánh tôi, nhẹ chút)”
Phía dưới bình luận này có trả lời “Tỷ muội ý nghĩ của ngươi rất nguy hiểm”, “Đại lão có thể! Tôi cũng có thể!”
Tạ Nhan cau mày, đem bình luận này chặn đi, suy nghĩ một phút chốc, nhắn cho Phó Thanh.
Cậu gửi đi một câu: “Phó Ca làm fan của em có phải là không thích hợp?”
Chính là, đến ngủ cũng không để cho ngủ sao?
(1) yy: tưởng tượng
(2) Đại lão: fan bé ngoan gọi anh như thế
(3) Mụ mụ: là mẹ chắc các thím hiểu rồi, kiểu fan mẹ luôn kêu idol là con, tui muốn để nguyên như một cái biệt danh