Làm Nũng

Chương 73: Chương 73: Nhóc mèo say




Edit: Vịt.

Beta: Myeong.

__________

Khi máy bay đáp xuống Tể An, trời đã chạng vạng tối, phố cũ lại cách đây quá xa, mãi đến khi mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, đèn đường cũng sáng lên, hai người mới lái xe đến Phó gia.

Ông nội Phó đã sớm ăn cơm tối, chậm rãi chờ hai người bọn họ quay về. Ông cụ đã mù ba mươi năm, hai tai vẫn cực kỳ nhạy bén, cánh cửa vừa mới bị đẩy ra, ông đã phân biệt được hai tiếng bước chân một trước một sau, trên mặt treo lên một nụ cười.

Phó Thanh đi tới phía trước, y vốn đang nắm lấy tay Tạ Nhan, cười nói với ông nội Phó: “Ông, con dẫn Tiểu Tạ về rồi đây.”

Ông nội Phó hừ một tiếng: “Chơi cho đã mới nhớ tìm tới ông già này, song hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tạ, cũng nên đi chơi.”

Lời ông đến đây thì dừng một lát, vẫy tay với Tạ Nhan: “Hơn nữa hôm nay ông chủ yếu là muốn gặp Tiểu Tạ.”

Tạ Nhan giật mình, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ông nội Phó, con chào ông.”

Cậu đúng là hơi hồi hộp.



Tạ Nhan, một người cho tới bây giờ là một khốc ca đổ máu chứ không đổ lệ, lấy một đánh ba cũng không hề hấn gì, lúc này lại bồn chồn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cậu và ông nội Phó gặp nhau rất nhiều lần, nhưng ngày hôm nay lại là lần đầu tiên gặp với thân phận là bạn trai Phó Thanh.

Mặc dù luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua cách đây không lâu, từ góc độ của luật pháp thừa nhận tình yêu đồng tính, nhưng vẫn có một số người thế hệ trước không thể nào tiếp thu được, ngay cả trên mạng cũng đều tranh cãi rất nhiều.

Tạ Nhan biết rằng, Phó ca dẫn cậu quay về, nhất định là thuyết phục ông nội Phó, nhưng cậu vẫn có phần lo lắng ông cụ sẽ không vui.

Bởi vì đối phương là người thân duy nhất của Phó Thanh.

Không ngờ tới ông nội Phó còn thân cận với cậu hơn so với trước kia, khoát tay với Phó Thanh: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tạ, con không phải nên đi nấu cơm cho nó hay sao, mau đi đi, ông muốn trò chuyện với Tiểu Tạ.”

Phó Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Được rồi, con đi làm cơm, hai người trò chuyện trước đi.”

Y buông tay đang nắm ra, cúi đầu hôn lên khóe môi lạnh như băng của Tạ Nhan, ghé tới nhẹ giọng nói: “Đừng căng thẳng.”

Thanh âm rất nhẹ, gần như là thầm thì bên tai, nhưng tai ông nội Phó vẫn rất nhạy bén, nghe được rõ ràng, không nhịn được hừ một tiếng, nghĩ rằng mình còn có thể ăn thịt Tạ Nhan hay sao?

Tạ Nhan nhìn Phó Thanh quay người đi vào trong phòng bếp, cứng ngắc đi theo ông nội Phó vào trong phòng khách, ngồi chung trên ghế salon.

Có lẽ vì để bình thường hóa bầu không khí, ông nội Phó trước mở TV, chương trình ồn ào biến thành âm thanh làm nền vô nghĩa.

Chương trình này vừa lúc đang đưa tin, Phùng Hoằng cuối cùng cũng tổ chức buổi họp báo đã trì hoãn với phóng viên, kể lại nguyên nhân đưa Tạ Nhan trả về viện mồ côi năm đó là do Phùng Như hãm hại, mà chuyện phát sinh trên người Tạ Nhan lần này cũng là do cô ta gây nên, Phùng Như đã được chỉ bảo nhiều lần mà không sửa chữa, Phùng gia quyết định cắt đứt quan hệ với cô.

Tạ Nhan không nghe đến phần cuối lập tức thẳng tay chuyển kênh.

Ông nội Phó dường như không nghe đến mấy cái này, cười nói với Tạ Nhan: “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”

Ông cụ không đợi Tạ Nhan trả lời, nói tiếp một câu: “Thật ra thì từ lần đầu tiên A Thanh mang con về đây, ông đã biết nó chắc chắn sẽ thích con rồi.”

Tạ Nhan ngẩn ra, cậu nghe thấy ông nội Phó nói tiếp: “Nó có rất nhiều cách để thu xếp cho con vào lúc đó, nhưng lại lựa chọn cách kia. Ông đã nhìn nó lớn lên, cũng lần đầu tiên thấy nó đối xử với người khác như vậy.”

Nếu như không phải vừa gặp đã yêu, thì không cách nào giải thích được sự lựa chọn của y.

Tạ Nhan hoàn toàn thả lỏng.

Sau đó, ông nội Phó bắt đầu nói đến đề tài mà trưởng bối nào cũng sẽ nói: “Tiểu Tạ, con với A Thanh dự định khi nào sẽ kết hôn? Tuổi này của nó đã coi như là kết hôn muộn rồi, đáng nhẽ phải sớm thành gia.”

Lỗ tai của Tạ Nhan đỏ lên, lắc đầu, lại nhận ra rằng ông nội Phó không thể nhìn thấy, mới nhẹ giọng nói: “Cháu không biết.”

Ông nội Phó hưng khí bừng bừng: “Dù sao ông cũng đồng ý với hôn sự này, yêu ma quỷ quái gì cũng không cản được.”

Tạ Nhan không biết nên nói gì, cậu đã quyết định muốn đi cùng Phó Thanh suốt cả cuộc đời này, nhưng vẫn còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Kết hôn là chuyện rất thận trọng, không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.

Tạ Nhan vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng xem nên kết hôn lúc nào, kết hôn ra làm sao, cậu cần phải dùng cách gì để cầu hôn và mấy chuyện liên quan, nụ cười của ông nội Phó chợt tắt, rất nghiêm túc, giống như những lời nói vừa rồi đều là đùa vui.

Ông nội Phó thở dài: “Nếu như muốn kết hôn, vậy chí ít hẳn là nên hiểu rõ hai bên, Tiểu Tạ đã biết rõ về A Thanh chưa? Hoặc là nói, đã biết chuyện quá khứ của nó chưa?”

Thực ra Tạ Nhan không quá quan tâm đến những chuyện này, cậu rất ít khi hỏi thăm đến quá khứ của người khác, Phó Thanh nói cái gì, cậu đều sẽ nhớ trong lòng, Phó Thanh không muốn nói, cậu cũng chưa bao giờ hỏi, cho nên mới hiểu lầm thân phận của Phó Thanh lâu như vậy.

Việc này có liên quan đến tính cách của Tạ Nhan. Nhưng còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đại khái là cậu quá mức tin tưởng Phó Thanh, không lo lắng đến việc sẽ bị đối phương làm tổn thương, cho nên cho dù không biết cũng không sao.

Nhưng ông nội Phó lại hạ thấp giọng, nói đến những chuyện trước đây.



Ông cụ cặn kẽ nói về quá khứ của phố cũ, từ lúc kiến thành, phồn vinh, suy bại, cuối cùng theo kết thúc với cái chết của cha Phó Thanh, phố cũ sụp đổ, mọi người hoảng sợ, khó lòng mà an tâm, Phó Thanh đã lưng mang trách nhiệm mà vực dậy tất cả.

Phó Thanh sinh tại đây, lớn lên tại đây, dường như cũng sẽ vì nơi đây mà chết đi.

Ông nội Phó dùng giọng nói rất bình thản mà kể xong những chuyện này: “Ông đã già rồi, không theo nó được lâu nữa, chết cũng không có gì đáng ngại, chỉ vẫn rất lo nghĩ, nó có tìm được người mình thích, có thể theo nó suốt nửa đời sau hay không.”

“May mắn là tìm được con.”

Ông nội Phó dường như tự giễu mà cười một tiếng: “Nó sẽ không nói chuyện này với con đâu, ông nói những việc này cũng không phải... Thật ra là muốn hai đứa lâu dài, yêu thương nó hơn một chút. A Thanh ngần này tuổi đầu, chưa từng có quá nhiều thời gian vui vẻ.”

Tạ Nhan mím môi thật chặt, cậu không lên tiếng, khó chịu đến nỗi không nói ra lời.

Cho dù là khi mười tuổi rời khỏi Phùng gia, có lẽ cũng không khó chịu bằng một nửa hiện giờ.

Trùm trường là thật, đòi nợ cũng là thật, lại không phải tuổi trẻ khinh cuồng, mà là cuộc sống bức bách, không thể không gánh trách nhiệm trên lưng.

Cậu không cách nào nghĩ được Phó ca làm sao mà vui cười được sau những chuyện kia.

Bọn họ dường như là hai người cực đoan, từ nhỏ đến lớn, Tạ Nhan đều quá mức càn rỡ, không cố kỵ gì; mà Phó Thanh lại vẫn luôn chịu áp lực, chưa từng sống vì mình.

Tạ Nhan không thể nào tưởng tượng ra một cuộc sống như thế, cũng không hề nghĩ tới những thứ này nữa, cậu cắn răng, nói từng chữ từng chữ: “Trước đây không có ai đối tốt với anh ấy, nhưng bây giờ thì khác, cháu sẽ yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, đối thật tốt với anh ấy.”

Ông nội Phó không nói thêm gì nữa.

Phó Thanh làm cơm xong thì bưng lên, tâm tình của Tạ Nhan vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, cậu không muốn để Phó Thanh nhìn ra khác thường, lúc ăn cơm liền mượn cớ nay là sinh nhật mà uống nhiều rượu, cả người choáng váng ngất ngây, ngay cả đứng cũng không vững, cuối cùng được Phó Thanh cõng về phòng.

Tạ Nhan đã uống vài chén rượu trắng, say đến nỗi ý thức không rõ ràng, thừa lúc Phó Thanh đi tắm, đã kéo bàn ra, có cái gì bên trong đều lấy ra, còn cẩn thận nhìn nhìn.

Cậu chỉ vào tấm giấy khen, nấc cụt nói: “Cái này, cái là giấy khen, thi vật lý, của Phó ca sao?”

Đồ đạc của Phó Thanh rất ít, những đồ cũ cũng không vứt đi, bây giờ vẫn còn để trong phòng sách.

Đầu ngón tay của Tạ Nhan xẹt qua phía trên: “Phó ca, cũng thật giỏi nha, lúc em học bài, cơ bản chẳng đọc hiểu tí vật lí nào cả.”

Song chỉ trong chớp mắt, cậu đã không còn hứng thú với giấy khen, bò lên trên giường Phó Thanh, nhún nhún mấy cái: “Đây là giường ngủ của Phó ca sao?”

Phó Thanh nhìn Tạ Nhan làm ầm ĩ thành như vậy, có phần dở khóc dở cười. Trước đây Tạ Nhan cũng từng say vài lần, song không tới mức độ này, đều là ngoan ngoãn hơn so với bình thường, ngọt, còn mềm. Lần này lại rất khác, quả thực biến thành một nhóc mèo say trên nhảy dưới đạp.

Tạ Nhan lộn mèo trên giường, ngửa đầu nhìn Phó Thanh, khóe mắt ửng đỏ như hoa hồng, dường như rất khát vọng, nói: “Từ bé Phó ca đã ngủ ở trên cái giường này sao? Vậy chúng ta làm ở chỗ này đi.”

Phó Thanh cũng rất đau đầu. Y không quá muốn làm ở chỗ này. Nguyên nhân rất đơn giản, giường của y quá cũ, đến lúc đó tiếng động chắc chắn sẽ rất lớn, mặc dù có cách âm, nhưng tai ông nội Phó quá thính, nhất định có thể nghe được. Nếu bây giờ thật sự thuận theo Tạ Nhan, ngày mai cậu nhóc tỉnh rượu chắc chắn sẽ ngượng chín mặt.

Lúc bình thường chỉ có hai người, làm tới quá phận cũng không có người nào biết, nhưng nếu có thêm người thứ ba, với tính tình của Tạ Nhan thì thực sư không chịu được.

Phó Thanh nâng mông của Tạ Nhan lên, coi cậu như đứa trẻ mà ôm lấy, nhẹ giọng dụ dỗ cậu: “Đừng làm rộn, ngày mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ hối hận đó.”

Tạ Nhan ghé vào bờ vai của Phó Thanh, ngửa đầu cắn nhẹ lên vành tai của y, rất tủi thân mà nói: “Hôm nay là sinh nhật em, muốn một món quà sinh nhật, Phó ca cũng không cho sao?”

Động tác của Phó Thanh ngừng lại.

Y thực sự không có biện pháp với Tạ Nhan.

Nếu như đối phương muốn, y nhất định sẽ cho, vô luận là dùng cách nào.

Song thực sự không thể làm ở trên giường.



Phó Thanh chọn một chỗ khác.

Đồ dùng trong phòng đã được làm từ rất lâu, bây giờ vẫn còn có thể dùng, song động tác quá mạnh, chắc chắn sẽ phát sinh ra tiếng kẽo kẹt.

Phó Thanh suy nghĩ trong chốc lát, kéo rèm cửa ra, bế Tạ Nhan đặt lên trên bệ cửa sổ.

Bệ cửa vừa cứng rắn lại hẹp, cơ bản không thể chịu nổi thân hình của một người đàn ông cao lớn, Tạ Nhan miễn cưỡng ngồi ở phía trên, động cũng không dám động, cả người gần như đều dựa lên trên người của Phó Thanh.

Trong nháy mắt, Tạ Nhan cảm thấy mình sẽ không chịu nổi sự sung sướng quá độ này mà chết đi.

Như vậy cũng không có gì không tốt, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, nếu như là say với giấc mộng đẹp như vậy, chết cũng vui vẻ.

Song cậu cũng chưa chết, ngày hôm sau khi tỉnh lại, vẫn còn nhớ rõ ràng ngày hôm qua say xong đã làm chuyện gì.

Tạ Nhan hiếm khi muốn mất trí nhớ một lần.

Phó Thanh rời giường trước cậu, lấy rèm cửa sổ xuống bỏ vào trong chậu, khi chuẩn bị lấy ra đi giặt, Tạ Nhan rúc ở trong chăn, ngay cả mặt cũng không lộ ra, khàn khàn nói: “Cái kia không cần đâu.”

Phó Thanh cười cười, ý tứ sâu xa mà nói: “Cái này thì không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.