Phó Thanh cùng Tạ Nhan hẹn ở phố cũ.
Gần đây đang bận một hạng mục lớn, Phó Thanh có mấy ngày không về phố cũ. Anh và Tạ Nhan hẹn ở đây, còn có thể thăm gia gia, chỉ là mới tiến vào phố cũ, liền bị Chu Ngọc tóm lấy, nhất định phải cùng Phó Thanh ăn cơm.
Lúc Chu Ngọc bắt đầu biết ghi nhớ, ba Phó Thanh đã qua đời. Phó gia chỉ còn một già một trẻ, người lớn lại bị mù, chỉ còn lại người trẻ chống đỡ. Hắn từ nhỏ là nghe truyền thuyết của Phó Thanh mà lớn lên, đặc biệt sùng bái Phó Thanh. Thêm vào hắn là tiểu đồng lứa, khi hắn còn bé đúng lúc là khoản thời gian khó khăn của phố cũ, Phó Thanh cùng anh trai hắn quen biết, đối với hắn đặc biệt khoan dung. Hơn nữa Chu Ngọc so với người cùng lứa lại gan lớn không biết xấu hổ, như cái đuôi đi theo Phó Thanh, quan hệ hai người thân thiết, Phó Thanhh xem Chu Ngọc như em ruột.
Bất quá hôm nay Phó Thanh không cho Chu Ngọc vào nhà, Phó Thanh nói cùng người khác hẹn ăn cơm.
Chu Ngọc năm nay cũng mới chừng hai mươi, hơn nữa tính khí không nhỏ, nghe vậy liền hỏi: “Ca, anh và ai ăn cơm mà em không thể ăn cùng?”
Có thể hẹn nhau tại phố cũ đều là người quen, bạn bè kinh doanh bình thường, Phó Thanh sẽ không mang tới đây. Chu Ngọc tự nhận cầm đầu trong số đồng lứa, lại không thể gặp được người sao?
Phó Thanh biết tính tình của hắn, có chút đau đầu. Anh không thích nói chuyện, bọn trẻ đồng lứa phố cũ đều có chút sợ anh. Mà Chu Ngọc bất đồng, Phó Thanh kỳ thực đối với bọn nhỏ đều rất khoan dung, gửi wechat hỏi Tạ Nhan, “Có một em trai hàng xóm cùng nhau ăn, được không?”
Tạ Nhan lập tức đáp: “Được”
Vì vậy Phó Thanh mới đồng ý.
Chu Ngọc trơ mắt mà nhìn Phó Thanh hỏi người kia, đợi đối phương đáp ứng mới được, cảm giác sâu sắc địa vị của chính mình giảm xuống, thử hỏi: “Ca, là bạn bè làm ăn sao?”
Phó Thanh tiến vào nhà hàng lẩu, cùng ông chủ chào hỏi, “Không phải, cùng cậu tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhỏ hơn cậu một chút. Em ấy tên Tạ Nhan, cậu gọi tên em ấy là được.”
Tạ Nhan ngồi xe buýt xe tới, Phó Thanh sớm đã đi trạm xe đón cậu. Chu Ngọc một mình lưu lại nhà hàng lẩu, trong lòng nghĩ có thể là ai? Lại trịnh trọng như thế.
Phó Ca cũng không như bình thường.
Không lâu sau, màn cửa nhà hàng lẩu bị vén lên, một người đi vào, Phó Thanh theo sau lưng. Chu Ngọc chưa từng gặp cậu, ngẩng đầu tỉ mỉ mà nhìn Tạ Nhan kia.
Liếc mắt một cái liền thấy mái tóc lập dị.
Tạ Nhan nhuộm một đầu tóc xanh đã hai tuần, màu phai không ít khiến tóc nửa xanh nửa vàng, rất phi trào lưu, rất nổi loạn*, so ra như tên tiểu côn đồ. Nhưng chất tóc tốt, tuy rằng xõa tung cũng không rối như đống rơm.
*Bệnh trung nhị: nổi loạn tuổi dậy thì.