Làm Phi

Chương 81: Chương 81: An bài




Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

“Ngô thị không xem như là kẻ ác.” Tịch Lan Vi viết xuống một câu như vậy trong tay Hoàng đế. Hắn khẽ cười, không thèm để ý mà hỏi nàng: “Tựa như nàng và ta không xem như người lương thiện sao?”

Lan Vi nghẹn lại.

“Rất hiếm có 'người lương thiện' hoặc 'kẻ ác nhân' chân chính.” Hoắc Kỳ gối đầu lên cánh tay, nhìn màn giường: “Dù là đời sau bình phẩm thiện ác, cũng chỉ là dựa vào một sự kiện lớn nhất để mà bình phẩm. Nhưng trừ lần đó ra, người lương thiện chưa chắc không làm qua chuyện ác, kẻ ác nhân cũng chưa chắc là chưa từng có tâm địa Bồ Tát.”

Tịch Lan Vi gật đầu một cái, tán đồng cách nói này của hắn, chỉ là khó hiểu: “Bệ hạ muốn nói cái gì?”

“Muốn nói nàng không cần vì thế mà áy náy.” Hoắc Kỳ cười, quay đầu qua liếc nàng một cái: “Muốn ban chết cho nàng ta là trẫm, muốn ăn màn thầu kia để tự sát chính là bản thân nàng ta. Trong việc này, không có liên quan nhất chính là nàng.”

Nhè nhẹ thở ra, tuy rằng đã sớm khuyên chính mình, cũng không quá tự trách bao nhiêu, nhưng hắn khuyên giải, an ủi như vậy vẫn giúp cho lòng thoải mái hơn.

Trở mình, tay Tịch Lan Vi thăm dò bên hông hắn, sờ soạng đi lên, khẽ xoa trên bờ ngực rắn chắc mà ấm áp của hắn. Hoắc Kỳ liếc nàng, cười nhẹ một tiếng, vừa nắm chặt tay nàng vừa nghiêng người lật qua.

Sáng mai, mèo con sẽ lại cực kỳ không hài lòng mà kêu la oán giận vì ban đêm không thể ngủ ngon.

...

Có lẽ là bởi vì cảm kích với Ngô gia vất vả nhiều năm qua, lại có lẽ bởi vì Tịch Lan Vi cảm khái một câu nàng ta không xem như kẻ ác, Ngô thị vẫn được an táng theo nghi lễ của Phi vị.

“An táng long trọng ha.” Mị Điềm nhấp trà, cười khẽ. Hôm nay, nàng ăn mặc đơn sắc một chút, mới vừa rồi cũng đi cung Ngô thị kính một nén nhang, nhưng trừ lần đó ra, thật sự khó mà có nhiều tôn trọng hơn đối với người này, vẫn là tiếc hận: “Ha, trong nhà đều sụp đổ rồi, nàng ta còn có thể đường hoàng mà an táng vào phi lăng cơ.”

“Chưa chắc nàng ta muốn tiến vào phi lăng.” Thần sắc Tịch Lan Vi nhàn nhạt, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lời này ta không tiện nói với bệ hạ. Nàng ta nói mấy năm nay, đối với nàng ta thì nghe được tên bệ hạ giống như là ác mộng vậy.”

Lời nói nhẹ nhàng chậm chạp, nói một cách rõ ràng, vài phần khàn khàn chưa trút hết kia lại giống như vì lời này mà thêm hai phần bi thương. Mị Điềm nhất thời cũng trầm mặc, một lát sau, mới lại nói: “Quý nữ thế gia đang êm đẹp, rõ ràng có thể tìm một nhà chồng tốt, cố tình đưa vào cung...”

Lời nói khựng lại, Mị Điềm đột nhiên ý thức được ở trước mặt Tịch Lan Vi nói lời này cũng không thích hợp, cứng lại trong chớp mắt, lắp bắp mà giải thích: “Không phải... Không phải nói ngươi.”

“Ta biết.” Tịch Lan Vi cười nhạt, thản nhiên nói: “Ta là tự mình muốn vào cung, hơn nữa... Tuy là lúc ấy nguyên nhân phức tạp, nhưng tới hôm nay, ta không hối hận.””Bình tĩnh mà xem xét, ta vẫn cảm thấy ngươi vào cung thật thiệt thòi...” Mị Điềm nói một câu như vậy, tạm dừng một chút, biết lời này nói nhiều cũng vô ích, liền sửa miệng, nói: “Không nói cái khác, xem trước mắt, là năm sau tuyển tú rồi.”

Thần sắc Tịch Lan Vi buồn bã.

“Tú nữ từ các nơi tuyển tiến vào, dù là khó có người gia thế hay dung mạo vượt qua ngươi, nhưng kiểu gì cũng phải có mấy vị xuất sắc...” Mị Điềm dừng lại, tươi cười có chút chua xót: “Đến lúc đó, trong lòng ngươi không khó chịu sao — đừng nói không khó chịu, đều là gả cho người, nếu Thẩm Ninh nạp thiếp, ta nhất định chịu không nổi.”

“Nhưng bệ hạ không phải Thẩm Ninh.” Tịch Lan Vi ra vẻ thoải mái mà nhún đầu vai: “Trước khi ta tiến cung, phi tần đã không ít, lại nhiều thêm mấy người thì có làm sao?”

Dù sao... Nàng khó chịu thì có ích lợi gì. Hoắc Kỳ cũng đã nói rất rõ ràng, đây là lần đầu tuyển tú, không tuyển là nhất định không được.

...

Giữ Mị Điềm ở Y Dung Uyển dùng cơm trưa, sau đó thoáng nghỉ một lát, hai người cùng đến trong viện chơi với hươu con. Ngày mùa thu, hoa quả phong phú, hươu con thấy cái gì cũng đều muốn nếm một miếng. Gần đây nó vô cùng chuyên chú với việc chặn cung nữ bưng hoa quả ra vào ở trong sân lại, sau đó ngẩng đầu nhìn không chớp mắt, cho đến khi đối phương chọn một quả ngon lành ném cho nó thì mới bằng lòng bỏ qua.

Khi hai người mới vừa đi đến trong sân, nó liền ngậm một quả lê vàng óng ánh đi bộ lại đây, thả xuống bên cạnh chân Mị Điềm. Tịch Lan Vi nhìn một cái: “Ồ, mời ngươi ăn đấy.”

“...” Mị Điềm khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ cái trán hươu con: “Đa tạ.”

Hươu con lại không có ý tứ rời đi, vẫn ngẩng đầu nhìn nàng, cái đuôi ngắn xù xù lông phe phẩy một chút, quả nhiên là đang nói: “Ngươi ăn đi chứ...”

Vì thế Tịch Lan Vi dùng cánh tay chạm một cái vào Mị Điềm, cũng cười nói: “Ngươi ăn đi chứ.”

“...” Mị Điềm khựng lại ở đó, ăn thì đương nhiên không thể, nhưng cũng không đành lòng làm hươu con thương tâm.

Cứ như vậy, thái giám từ Tuyên Thất Điện tới đây quả thực tựa như là mưa đúng lúc.

“Uyển hoa nương tử vạn an, Thẩm phu nhân vạn an.” Thái giám vái chào, Mị Điềm liền nhìn về phía Tịch Lan Vi: “Lại tới truyền gì cho ngươi.”

Thái giám kia lại nói ra là: “Bệ hạ mời Thẩm phu nhân đi Tuyên Thất Điện một chuyến.”

“...” Mị Điềm giật mình, không biết lại là chuyện gì. Nàng nhìn nhìn lại quả lê trong tay, lập tức cảm thấy nhanh chóng rời đi cho thỏa đáng, thế là nàng vung vẩy quả lê về phía hươu con, lại nói một lần “Đa tạ”, rồi lập tức rời đi.

...

Vào Tuyên Thất Điện, “Hàn huyên” cũng chưa kịp hàn huyên vài câu, hai quyển sách thật dày liền đặt tới trước mặt Mị Điềm. Mị Điềm tiện tay lật qua, bên trong từng hàng viết nào là tên, hộ tịch, gia thế linh tinh, lập tức hiểu ra sao lại thế này.

Nâng nâng mắt, thần sắc Mị Điềm nhàn nhạt: “Bệ hạ, khi tiên đế còn sống đã từng cho thiếp thân dạy dỗ tú nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.