Edit: Mai Thái Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Khẽ nở nụ cười, ánh mắt Tịch Lan Vi mang theo trào phúng nhìn qua Việt Liêu Vương, cất bước lên bậc thềm.
“Nghe nói hoàng huynh truyền ngự y chữa trị giọng nói cho nàng.” Thanh âm Hoắc Trinh bình tĩnh như nước, chỉ nghe thấy hắn xoay người đi hai bước chân, Tịch Lan Vi vẫn đưa lưng về phía hắn, hắn lại nói, “Hoàng huynh chịu vì nàng mà phí phần tâm tư này thì tốt rồi, nhưng có lẽ... Cũng không dễ chữa, nàng đừng nóng lòng.”
Một lời khuyên hết sức bình thường. Nếu không biết chân tướng, Tịch Lan Vi sẽ cúi đầu biểu hiện lòng biết ơn. Nhưng trước mắt, lại bị “ lời khuyên” này làm cho toàn thân lạnh lẽo.
Thật muốn quay đầu lại chất vấn hắn một câu, đến tột cùng là hắn có bao nhiêu chờ mong căn bệnh này của nàng trị không hết. Nếu như trị hết, có phải sẽ uổng phí một phần thuốc độc tàn nhẫn kia của hắn hay không.
“Xưa nay trong cung không thiếu danh y, nếu thật sự để tâm đến, thần nghĩ bệnh của Tài nhân sẽ không đáng ngại.” Thanh âm trầm ổn khác làm Tịch Lan Vi khựng lại. Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sở Tuyên, không biết vì sao hắn đột nhiên nói một câu như vậy.
Không ngừng do dự mà đánh giá một lần, hơi thở Tịch Lan Vi trầm xuống, lại cất bước đi lên phía trên.
“Lan Vi!” Hoắc Trinh vừa quát, dư quang thoáng nhìn qua làm hai cung nữ vừa muốn theo sau phải kinh hãi, từng người cúi đầu làm như không nghe thấy. Lạnh lùng liếc hai người một cái, rõ ràng hắn có ý tứ ngăn các nàng không được tiếp tục đi về phía trước. Hoắc Trinh đi vòng lên phía trước, chắn ở bậc thềm trước mặt Lan Vi, vốn hắn đã cao hơn nàng một cái đầu, giờ đột nhiên lại cao thêm một đoạn “Nàng không chịu gả cho ta, còn hận ta như vậy?”
Ngữ điệu có chút kích động, giữa tìm tòi nghiên cứu lại có chút buồn cười.
Lan Vi rũ mắt, mặt lạnh lùng không để ý đến hắn, thấy tay hắn cử động, trong chốc lát lấy ra một vật từ trong tay áo.
Một cái hộp lớn bằng bàn tay, hoa văn tinh xảo, nắp hộp có một cái khóa bằng bạc tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Hoắc Trinh mở nắp hộp, bên trong có một chuỗi ngọc gồm mười tám hạt, sắc đỏ anh đào ôn nhuận, dưới ánh mặt trời mang hơi thở nhã nhặn và thanh tao.
“Nghe nói nàng thích ngọc Nam Hồng” Hoắc Trinh lấy vòng tay ra, di chuyển trong tay, đưa tới trước mặt nàng, ý cười nhàn nhạt, “Vòng tay này khó có được, nàng...” Hắn nhìn nàng, “Nếu như thích, thì giữ lại đi.”
Nếu như thích, thì giữ lại đi.
Lan Vi ngẩng đầu nhìn hắn, ý cười khinh thường — hắn có biết là đang ở trước Tuyên Thất Điện hay không?
“Ta không biết vì sao mà nàng không chịu gả cho ta.” Hắn nói, đáy mắt có chút hoảng loạn “Nạp Hứa thị, chỉ là để bình ổn những nghị luận trong triều.”
...Rốt cuộc hắn muốn giải thích cái gì? Thật giống như nếu nàng gả cho hắn, hắn sẽ không cưới Hứa thị kia.
“Nàng và ta đính ước nửa năm, nàng nói không gả thì không gả, nhưng sao lại cư xử giống như ta đã chọc gì đến nàng?” Hắn nhẹ giọng hỏi, tựa hồ không để ý chút nào rồi lại lộ ra vẻ rất tò mò, vô cùng muốn có được một đáp án.Cuối cùng ánh mắt Tịch Lan Vi nâng lên, nhìn vòng tay trong tay hắn. Nhìn chằm chằm cứ như mang theo vài phần yêu thích, Hoắc Trinh hiểu ý, lộ ra vui mừng, vội duỗi tay đưa tới: “Nàng...”
Dự định nhận lấy?
Tịch Lan Vi khẽ cười nhận lấy, đoan trang nâng trong tay trái, nắm chặt lại, sau đó dùng cả tay phải cầm lấy. Dùng lực xé mạnh, sợi tơ vàng nối các hạt châu đứt ra, những hạt châu có sắc đỏ anh đào ôn nhuận mang theo âm thanh giòn vang rơi xuống đất, càng rơi xuống thấp, thanh âm càng ngắn ngủi, cuối cùng tạo thành một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, dần dần biến mất.
Trong khi Hoắc Trinh ngạc nhiên, ánh mắt Tịch Lan Vi dừng ở một mảnh điểm thúy nho nhỏ cách phía trước nàng ba bậc thang, đây vốn là vật điểm xuyết trên vòng ngọc, nhan sắc xinh đẹp thuần khiết cũng không che mất màu đỏ của ngọc Nam
Hồng.
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như vậy, nàng cảm thấy bản thân thật là phí phạm của trời. Thổn thức trong chốc lát rồi tiếp tục cười lạnh, lạnh lùng nhìn Hoắc Trinh, đi ngang qua người hắn, không hề dừng lại.
Cảm thấy thật là ghê tởm.
Vòng tay này nàng đã gặp qua, cũng thật sự thích. Ngọc Nam Hồng vốn không nhiều lắm, lại phối hợp với phỉ thúy, trân châu và điểm thúy tinh xảo, nói là trân bảo hiếm có thật sự không quá chút nào.
Chỉ là trân bảo hiếm có này...
Ở đời trước Việt Liêu Vương hắn không đưa cho chính thê là nàng, không nói hai lời đã rơi vào tay Hứa thị, khiến Hứa thị được vẻ vang trước mặt người khác.
Đời này, nàng không gả cho hắn, hắn lại đưa tới lấy lòng nàng.
Suy đoán không được tâm tư của Hoắc Trinh, Tịch Lan Vi cũng lười suy đoán. Dù sao cũng chỉ là một phiên vương, dù là ở trước mắt cũng chẳng mang đến bao nhiêu phiền muộn, rốt cuộc thì nàng là một cung phi.
Chỉ là cảm thấy hắn dám ở trước Tuyên Thất Điện làm như thế, thật là rất có dũng khí...
Không biết hoàng đế đã biết được việc này hay chưa, bản thân Tịch Lan Vi cũng không nói ra. Nàng hành lễ chào hỏi, tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Thanh Hòa để lên trên bàn.
Lần đầu tiên thấy nàng mang đồ tới...
Hoắc Kỳ liếc nhìn hộp đồ ăn, ánh mắt chứa ý cười: “Làm sao vậy?”
Bộ dáng đã biết là nàng có việc muốn nhờ.
Tịch Lan Vi nhún đầu vai, cũng không che dấu, viết đúng sự thật: “Uống thuốc nhiều ngày không thấy khởi sắc, thần thiếp muốn biết đến tột cùng là ngự y đã nói như thế nào...”
“Sốt ruột như vậy sao?” Hoắc Kỳ cười, gác bút xuống nghiêm túc nói, “Phàm là bệnh nặng, luôn phải chữa trị chậm rãi, huống chi bệnh của nàng ngự y cũng chưa từng gặp qua...”
Lan Vi cúi đầu, cũng biết bản thân quá nóng nảy. Chỉ vừa hơn mười ngày mà thôi, ngay cả vết thương trên vai nàng, không ngừng điều dưỡng nhiều ngày như vậy mới thấy khởi sắc.
Sau một lúc chê cười nàng quá trẻ con, Hoắc Kỳ lại nói: “Không giấu nàng. Ngự y cũng thật sự không biết thuốc này có hiệu quả hay không, chỉ là thử mà thôi. Nếu như không thấy khởi sắc, bọn họ thảo luận qua sau đó sẽ đổi phương thuốc.” Ngón tay hắn xoa nhẹ mũi nàng, trấn an nói, “Nàng mới mười bảy tuổi, còn có rất nhiều năm, nàng gấp cái gì?”Ngữ khí sủng nịch làm Tịch Lan Vi ngẩn ra, Hoắc Kỳ vừa dứt lời cũng ngẩn ra, thế nhưng cảm thấy có chút quẫn bách, hắn biết rất rõ khi bản thân nói lời này, đáy lòng rõ ràng nghĩ là: Bọn họ đều còn trẻ, nàng còn có thể ở bên hắn cả đời, hắn cũng có đủ thời gian chữa khỏi cho nàng...
Điều này làm chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái...
Rõ ràng không bao giờ quá để tâm đến bất cứ phi tần nào, rõ ràng đã cố gắng nhắc nhở bản thân đừng để tâm đến Tịch thị quá mức, sao lòng hắn lại vẫn không tự chủ được như vậy?
Ho nhẹ một tiếng, Hoắc Kỳ dời tầm mắt đến hai đĩa điểm tâm. Trong đó, một đĩa hẳn là làm bằng gạo nếp, nhìn mềm mại, bên ngoài lại bọc một tầng phấn mỏng, trong suốt, láng mịn làm cho người ta rất muốn ăn.
Trước đây không thấy nàng làm này nọ, hiện nay vừa thấy... Tay nghề cũng không tệ lắm.
Khẽ cười gắp một miếng điểm tâm, hương gạo mềm mại nhẹ nhàng, lớp ngoài vào miệng là tan, bên trong ngọt mà không béo, trộn lẫn với nhau tạo thành mùi hương thanh khiết.
Dù không thể nói tay nghề tuyệt đỉnh, nhưng cũng làm cho người ăn yêu thích.
Ăn xong một miếng, Hoắc Kỳ gác đũa xuống, ngón tay khẽ chạm môi sau đó lại đưa ra nhìn — xác định bên môi không dính phấn gạo nếp.
Mang theo ba phần cân nhắc, hoàng đế đắn đo hỏi nàng: “Nàng có quan hệ tương đối tốt với phi tần chủ vị trong cung nào?”
Tịch Lan Vi ngẩn ra, nhất thời quên viết chữ, môi anh đào khẽ nhúc nhích hiển thị đang hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đỗ thị có thai.” Hoàng đế thay đổi khẩu khí: “Thái y mới vừa bẩm báo, trẫm cảm thấy... Nàng không nên tiếp tục ở lại Kỳ Ngọc cung.”
Nàng có chút ngạc nhiên. Theo tính toán thì đã có thai bốn tháng, dù quấn bụng để giấu đi thì cũng phải có giới hạn, Tịch Lan Vi lường trước đại khái ít ngày nữa nàng ta sẽ báo cáo việc này. Lúc đó có lẽ nàng ta sẽ khôi phục phân vị Sung hoa, thậm chí có lẽ sẽ tăng thêm một phân vị — phi tần có thai, được coi trọng hẳn là điều tất nhiên.
Chỉ là không ngờ, chưa nghe ý chỉ tấn phong lại vị trí cũ, hoàng đế lại muốn cho nàng dời cung?
Hắn nghi nàng sẽ hại Đỗ thị?
Tịch Lan Vi ngơ ngẩn nhìn Hoắc Kỳ. Từ khi nàng bắt đầu vào cung, tuy là khó tránh khỏi việc phải tính kế, nhưng thật sự không tổn hại đến người khác, trái lại Đỗ thị luôn tìm nàng gây rất nhiều phiền toái. Chuyện tới hiện giờ, hắn lại lo lắng nàng sẽ hại Đỗ thị?
“Tài nhân.” Nàng có thói quen luôn để tâm tư trên mặt làm hắn nhìn không sót cái gì, hoàng đế cười nhạt, suy nghĩ rồi nói: “Có một số việc trước đây... Nàng vào cung muộn nên không biết, trẫm cũng chỉ là nghe thấy vài điều. Đỗ thị nhiều chuyện, xưa nay lại không hợp với nàng, trẫm không muốn nàng ở lại Kỳ Ngọc cung rồi vô duyên vô cớ dính dáng đến việc gì.”
Đối mặt với ánh mắt sáng rõ của nàng, trong ánh mắt yên tĩnh thâm thúy của hắn thêm hai phần tín nhiệm: “Không phải sợ nàng hại nàng ta.”
Là sợ nàng ta hại nàng.
Tịch Lan Vi rũ mi mắt xuống, cũng không có suy xét là tin lời hắn nói hay không, chỉ nâng bút viết: “Thần thiếp ở trong cung không có quan hệ tốt với phi tần nào, nhưng quan hệ với Hân Chiêu dung của Trường Doanh cung cũng xem như là tốt đẹp vui vẻ.”
Nàng dựa theo lời hắn nói mà cho hắn một câu trả lời mà thôi, không có chấp nhất rốt cuộc là hắn tin ai, nghi ai.
Hoàng đế ngưng thần, xem kỹ chữ viết quen thuộc một lát, thong thả gật đầu một cái: “Được. Nàng dời qua đó đi. Cụ thể ở nơi nào thì xem nàng thích nơi nào, thương lượng với Hân Chiêu dung là được.”
Hắn đã nhận ra, căn bản là đối với lý do thoái thác vừa rồi của hắn, nàng còn nghi vấn, chỉ là giữ bổn phận của phi tần mà nhịn xuống không so đo với hắn mà thôi.
Tịch Lan Vi cúi đầu, rời khỏi chỗ ngồi đi ra giữa điện, cung kính cúi chào, sau đó cáo lui.
Kỳ thật là nàng tin lời nói kia của hắn. Bất luận nói như thế nào, rõ ràng Đỗ thị nhẫn tâm hơn nàng, hắn không có lý do gì để hoài nghi một người chưa từng động thủ hại người như nàng sẽ đi làm hại hài tử của người khác.
Nếu nghi ngờ, hắn cũng sẽ không có thái độ ôn hòa như vậy.
Hoàng đế giải thích với nàng như vậy, nói ra một chút chuyện cũ năm xưa, có thể thấy được là để ý đến tâm tư của nàng. Nàng không nắm chắc được là hoàng đế để ý nàng bao nhiêu.
Hoặc là, để ý đến việc Đỗ thị có thai nhiều hơn, hay để ý nàng nhiều hơn.
Nếu để ý nàng nhiều hơn...
Mới vừa rồi nàng nghi ngờ hắn cũng sẽ để ý, sẽ nghĩ biện pháp làm nàng tin tưởng. Vậy lời hắn giải thích là thật, thật sự sợ Đỗ thị mượn việc này hại nàng.
Ý cười chuyển đến bên môi, Tịch Lan Vi cẩn thận suy tư, suy nghĩ mỗi một chi tiết đến lần thứ hai. Xác định không sai, nàng chậm rãi hạ bước chân xuống bậc thềm, rất nhanh nhìn thấy Thu Bạch lơ đãng duỗi tay đỡ cánh tay nàng. Tay phải của Lan Vi khoát lấy cánh tay Thu Bạch, ngón tay viết lên bàn tay đang mở của Thu Bạch trong tay áo: “Nếu Đỗ thị chưa khôi phục phân vị Sung hoa thì hãy làm cho Cảnh Phi biết ta từng đến Tuyên Thất Điện bái kiến.”