Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Đại khái là bởi vì lúc trước dù Tịch Lan Vi được sủng ái, lại không gây ra “động tĩnh” gì ở hậu cung. Lần này ra tay tàn nhẫn với Liễu thị, thật sự làm trên dưới hậu cung đều chấn động. Phi tần phân vị thấp thấy nàng đều cung kính, cũng không dám thở mạnh. Ngay cả mấy người cùng hàng ngũ cửu tần thấy nàng cũng đều không dám tỏ ra vô lễ, đều là gật đầu hành lễ, nói một tiếng: “Chiêu nghi nương nương.”
Lời này truyền tới tai Hoắc Kỳ, tất nhiên Hoắc Kỳ là không tránh được trêu chọc nàng một phen. Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nhẹ giọng cười, thảnh thơi nói: “Nhìn không ra, lại là một phụ nhân đanh đá.”
Phụ nhân đanh đá...
Tịch Lan Vi bĩu môi, lại cắt miếng táo tiếp theo đút cho hươu con, không mặn không nhạt nói: “Hôm qua phụ nhân đanh đá này còn tận tâm tận lực mà chuẩn bị hạ lễ, đưa đến cho kẻ thù cũ.”
Việt Liêu Vương phi Hứa thị bình an sinh sản, sinh hạ trưởng nữ cho Hoắc Trinh.
Vì thế, Tịch Lan Vi hơi có điểm thất vọng. Tuy biết con trẻ vô tội, nhưng nghĩ đến Hứa thị... vẫn là khó tránh khỏi hận ý bừng bừng. Trong lòng nàng từng âm thầm hy vọng, nếu chiến sự ở Kỳ Xuyên kết thúc trước khi nàng ta lâm bồn, tin Hoài Dục Vương chết truyền tới Việt Liêu, Hứa thị không chấp nhận nổi liền động thai khí, không thể trốn thoát một kiếp này.
Nhưng vẫn là sinh hạ rồi, thế thôi, không so đo chuyện này với nàng ta.
“Chiến sự ở Kỳ Xuyên...Cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?” Nàng nhăn đầu mày, đặt câu hỏi mang theo sự không kiên nhẫn: “Hách Khế nhỏ nhoi, có thể có bao nhiêu binh lực mà vẫn mãi dây dưa? Thật sự cho rằng có thể đánh bại Đại Hạ sao?”
“Sắp rồi.” Hoắc Kỳ cười ngắn gọn, trong tay đốt cho sáp hồng chảy xuống, nhỏ vào chỗ ở miệng bì thư, một giọt lại một giọt, tạo thành một hình tròn nho nhỏ.
Sáp rơi xuống phong thư, ngưng kết, tạo thành một phong ấn bằng sáp.
...
Thư tín do mật sứ[1] đưa vào Thẩm phủ, Thẩm Ninh tiếp nhận, vừa thấy sáp ấn kia, mày đột nhiên nhíu chặt. Hắn gật đầu, cho mật sứ tiền thưởng, lại không hề hủy thư kia đi.
[1]mật sứ: người phụng mệnh làm nhiệm vụ bí mật.
Đây là lần đầu nhận được mật chỉ như vậy.
Quá nửa đêm, người đáng ra nên tiếp ý chỉ này mới tới Thẩm phủ. Đẩy cửa vào phòng, người tới nhăn mày: “Đại nhân lưu quá nhiều ký hiệu ở cửa thành.”
“Việc gấp.” Thẩm Ninh nhàn nhạt nói một câu, xem như giải thích, rồi đưa thư qua. Người nọ duỗi tay tiếp nhận, ánh mắt vừa quét qua sáp ấn kia thì lập tức hít thở không thông. Căng thẳng hồi lâu, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần, nghi ngờ không giảm: “Đây là...”
“Phải.” Thẩm Ninh gật đầu một cái, ngừng lại một chút lại nói: “Nội dung thì ta không biết, ngươi làm theo là được. Sau khi làm thỏa đáng, ngươi biết nên đáp lời như thế nào rồi đấy.“...
Mười bảy ngày sau Hoắc Kì nhận được hồi âm. Tịch lan Vi nhìn sáp ấn trên phong thư, giống như đã từng gặp qua, nàng nhìn không ra là đồ án gì.
Hắn không tránh nàng, nàng vẫn tự giác mà muốn tránh đi. Nhưng hắn đã rút giấy viết thư ra, Lan Vi theo bản năng mà đảo mắt qua, đã không thể tránh mà nhìn đến nội dung trên giấy.
—— Trên tờ giấy trắng chỉ có duy nhất một chữ to rõ ràng: Ổn.
Lại qua năm ngày, tin tức từ tiền tuyến truyền đến Trường Dương, đúng lúc là thời điểm lâm triều, nói ra tin tức trấn động này làm cả điện trầm mặc.
Đại quân chiến thắng trở về, nhưng trên đường Hoài Dục Vương Khương Các mắc bệnh cấp tính, tuy thỉnh danh y địa phương chữa trị nhưng vẫn không có cách nào xoay chuyển.
Lập chiến công vốn nên có vô số phong thưởng, lại truyền đến tin dữ như vậy, toàn bộ triều thần đều thổn thức một trận, pha lẫn cực kỳ bi ai.
Hoàng đế hạ chỉ hậu táng, đất phong của Hoài Dục Vương chia ra làm năm, năm nhi tử mỗi người đều được thừa kế. Đích trưởng tử sở hữu một vùng ở trung tâm, giàu có và đông đúc nhất.
Nhưng nửa tháng sau, tin tức mới truyền đến, đích trưởng tử của Khương Các và thứ tam tử vì bi thương quá độ, một người chết bệnh một người tự sát.
Lại dẫn tới một trận thổn thức khác.
...
Trong Duyệt Hân điện, Tịch Lan Vi đặt bút ở trước mắt, vẽ một vòng tròn đỏ trên bản đồ: “Đất phong của đích trưởng tử giàu có và đông đúc nhất, đất phong của thứ tam tử giáp với Kỳ Xuyên.”
Cái gì “Chết bệnh”, “Tự sát”, rõ ràng là phòng ngừa năm đứa con liên thủ tạo phản, cho nên trước tiên diệt trừ hai người: “Hai vùng đất phong này, bệ hạ nhất định sẽ thu hồi lại.”
Đất phong vốn ở trong tay Khương gia lại cứ như vậy bị phá hỏng, gần một nửa thu về triều đình. Cho dù có một ngày bọn họ biết rốt cuộc vì sao phụ thân chết, muốn tạo phản báo thù... cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
“Khá tốt.” Nàng lại cười, gập bản đồ lại, ngước mắt quét qua Mị Điềm chỉ lo ăn sữa chua, căn bản không nghe nàng nói chuyện, một tay đoạt lại chén sứ, châm chọc chua chát: “Còn ăn sao? Từ khi ngươi có thai đến nay, béo lên bao nhiêu?”
“Rõ ràng đã gầy lại không ít.” Mị Điềm không cam lòng yếu thế, nhàn nhạt liếc nàng một cái lại nói: “Đừng ghen ghét, mỗi ngày ngươi đều đầy bụng tâm sự như vậy, muốn ăn còn không ăn nổi đâu.”
“...” Tịch Lan Vi hoàn toàn thất bại, hậm hực mà cầm chén trở về, lại cố tình đẩy về phía trước, ý tứ rõ ràng: Ngài ăn, ngài ăn đi...
Mùa đông này trôi qua thật sự làm người ta an lòng, về công, việc Hách Khế đã xử lý thỏa đáng; về tư... gần đây Sở Tuyên không xuất hiện.
Tuy là bọn họ sớm có phòng bị, không sợ hắn nghe được cái gì, nhưng khi hai người ở chung, ở nơi tối tăm có người nghe lén cũng không thể làm ngơ....
Sau trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, Tịch Lan Vi ngồi ở hành lang hâm rượu trái cây, cười dài mà nhìn Giản Tiểu Sương đắp người tuyết.
Đắp người tuyết cũng không buồn cười, buồn cười chính là mỗi lần nàng ta đắp được một nửa, hươu con ngủ ở một bên liền đi qua quấy rối. Một chân đá tạo ra cái lỗ thủng trên thân hình tròn vo của người tuyết. Nói đơn giản là nâng móng trước lên ba lượng[2] rồi dẫm xuống, làm cho Tiểu Sương vừa muốn khóc lại vừa nghiến răng nghiến lợi mà phân cao thấp với nó.
[2]lượng: đơn vị đo khối lượng, 1/16 cân cũ của Trung Quốc. Ở đây tác giả dùng với nghĩa áng chừng một khoảng chiều cao.
Lúc sau biết Tịch Lan Vi ở bên cạnh xem náo nhiệt, một người một hươu càng bám riết không tha, nhất định phải làm đối phương chịu thua trước.
“Ngươi thật phiền!” Giản Tiểu Sương khó thở, vốc một nắm tuyết ném tới, hươu con cúi đầu, cục tuyết nện vào thân cây ở phía sau. Hươu con xoay đầu nhìn, quay đầu lại rồi phát ra một tiếng “Hừ” ngạo nghễ, lại nhấc chân đạp một cái lên người tuyết.
Rốt cuộc Tịch Lan Vi bị chọc đến nhịn không được cười ra tiếng, cười đến phát run liền kinh động đến mèo con đang gối đầu ngủ say.
Mèo con lắc lắc đầu, còn buồn ngủ mà nhìn qua, đáy mắt đều là bất mãn đối với Tiểu Sương và hươu con.
“Tiểu Sương, tới đây.” Nàng cười gọi một tiếng. Giản Tiểu Sương theo tiếng đi qua, nhưng không quên giận dữ trừng mắt liếc hươu con, đi tới trước mặt nàng phúc thân: “Nương nương có gì sai bảo ạ?”
“Đi phòng bếp nhỏ nhìn xem canh nấu xong chưa, nếu xong rồi thì múc ra bát cho nguội đi, bệ hạ cũng sắp tỉnh rồi.”
Có lẽ bởi vì lần trước quá nhiều việc nhọc lòng, mấy ngày gần đây Hoắc Kỳ nghỉ ngơi nhiều hơn, còn bắt đầu ngủ trưa... Chính là ở Duyệt Hân điện của nàng ngủ một canh giờ, rồi sau đó buổi chiều lại tinh thần phấn chấn đến nửa đêm.
“Lăn lộn” đến ban đêm nàng khó có thể ngủ yên.
Giản Tiểu Sương đáp lời “Vâng”, rồi thối lui nửa bước, giương mắt nhìn lên lại vội quỳ xuống: “Bệ hạ thức dậy rồi ạ.”
“Ừ...” Hoắc Kì tỉnh táo lại, gật đầu một cái ý bảo miễn lễ, tiện đà xoay đầu nhìn về phía Tịch Lan Vi đang cười nhìn mình. Bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy không có vấn đề, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay bệ hạ ngủ ít hơn một khắc.” Nàng nâng cằm nói.
“... À.” Hoắc Kỳ lên tiếng, cảm thấy nàng còn có ẩn ý.
“Cho nên buổi chiều bệ hạ có thêm một khắc thời gian nhàn rỗi phải không?” Nàng hỏi hắn.
Hỏi như vậy thể hiện có việc phải dùng “thời gian nhàn rỗi” này, nào có tùy vào hắn nói phải hay không? Hoắc Kỳ nghĩ đến minh bạch mà gật đầu một cái: “Phải.”
“Thần thiếp muốn đi Hàm Chương điện ngắm tuyết.” Nàng lộ ra tươi cười, con mắt sáng nhìn không chớp về phía hắn.“...Được.”
Ngoại trừ đáp ứng, Hoắc Kỳ cũng không có lựa chọn khác.
...
Không giống với Tuyên Thất điện nơi Hoàng đế sinh hoạt hàng ngày, Hàm Chương điện và Vĩnh Duyên điện cách xa hậu cung, không phải nơi nàng có thể đi, cho nên đành phải “mượn dùng hắn một chút“.
Xem vẻ mặt sung sướng của nàng, Hoắc Kỳ ở bên cạnh, nhìn lướt qua, càng nhìn càng cảm thấy rõ ràng là chính mình bị lợi dụng.
Phía trước Hàm Chương điện bị tuyết che phủ hoàn toàn, mỗi một chỗ đều là màu trắng, làm Hoắc Kỳ không tự chủ được mà nhớ tới một sự kiện trước đó. Liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn không lên tiếng, chỉ cười, sải bước tiếp tục đi về phía trước, xem nàng sẽ thế nào.
“...” Lòng bàn chân Tịch Lan Vi bị lạnh lẽo thâm nhập vào, làm cho nàng không dám đi tiếp, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã đi rất xa rồi.
Vì thế nàng liền một mực đi về phía trước, cũng không cho Thanh Hòa đỡ nàng —— Thanh Hòa rõ ràng cũng đi không xong, lại nâng đỡ nàng, rõ ràng là muốn cùng nhau té ngã.
Tất cả lực chú ý đặt tại dưới chân, nàng thật cẩn thận mà đi tới, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi.
Một trận lạnh lẽo tạt vào mặt làm cho Tịch Lan Vi đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cảm giác bông tuyết hòa tan thành nước lạnh lẽo ở trên mặt, lại tức giận trợn mắt.
Cách đó mấy bước, Hoắc Kỳ khoanh tay đứng nhìn, ngậm cười nhàn nhạt liếc nàng, thảnh thơi nói: “Nàng quá chậm, hay là đi xuống đi, đã qua một khắc rồi còn chưa lên đến bậc thềm.”
Ngáp một cái, hắn nhìn chung quanh, cảm khái nói: “Cảnh tuyết thật sự không tồi, nàng chậm rãi đi tới, trẫm ngắm trước.”
“...” Tịch Lan Vi nghiến răng mạnh hơn, thấy hắn thật sự quay đầu tiếp tục đi, trong lòng giận dữ, mạo hiểm xách váy đuổi theo phía trước.
Trên lưng bị người áp vào, Hoắc Kỳ không nhìn cũng biết là chuyện gì.
Dưới chân trụ vững, hắn lạnh mặt nói: “Làm gì vậy?”
Người “bám” trên lưng hắn không có động tĩnh.
“... Xuống dưới!” Hắn quát.
Người “bám” hắn trên lưng vẫn không động tĩnh.
“...” Hoắc Kỳ bị ép buộc một lúc, rốt cuộc nói: “Xuống đi, trẫm ôm nàng.”
Đổi lại là Tịch Lan Vi bị ép, sau khi nghĩ kỹ, nàng kiến nghị rất thành khẩn: “Nghe nói cõng tương đối nhẹ nhàng.”
“Nhưng cõng thì trẫm không nhìn thấy nàng.” Hắn cứng rắn bác bỏ.
Hoắc Kỳ sắc mặt âm trầm đi về phía trước. Thời điểm nghe thấy nàng bật cười khanh khách ở trong lồng ngực hắn, mặt hắn càng đen hơn. Rũ mắt liếc nhìn một cái, hắn hỏi nàng: “Cười cái gì?”
Đôi mắt đẹp của Tịch Lan Vi giương lên: “Thần thiếp cười chính mình tốt số.”
“...A.” Sắc mặt hắn lại đen hơn một tầng, không mặn không nhạt mà đáp lời: “Mệnh trẫm không tốt, cùng nàng ngắm tuyết, còn phải cố sức ôm nàng.”
Nàng nghe vậy không hề xấu hổ, trái lại càng co lại trong ngực hắn, đơn giản nhắm mắt lại, một bộ dáng muốn ngủ.
“...” Hoắc Kỳ trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng vẫn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Nàng rốt cuộc không để Hoắc Kỳ ôm nàng đi lên bậc, híp mắt nhìn lên rồi thoát khỏi lồng ngực hắn, hành lễ thập phần trịnh trọng: “Đa tạ phu quân!”
“Ừ.” Hoắc Kỳ vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng, không thèm để ý tới, đi thẳng lên trên. Đi được vài chục bước, hắn nghe được một tiếng nói với ngữ điệu lên cao: “Bệ hạ?”
Dường như còn mang ý hơi kinh hãi... Nàng thật sự cho rằng hắn tức giận sao?
Quay đầu lại, Hoắc Kỳ hòa hoãn thần sắc, vừa muốn mở miệng an ủi nàng, lại thấy nàng đang ở phía bên trái bậc thứ nhất, chỉ vào lan can đá mà nói: “Bệ hạ xem...”
... Cái gì?
Hắn nghi hoặc đi xuống, theo phương hướng nàng chỉ, vừa nhìn thấy, trong lòng hơi trầm xuống.
Tuyết đọng trên lan can đá, mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lại bị tuyết bay xuống không ngừng che đến nhìn không ra chữ gì. Tịch Lan Vi nhìn nửa ngày, không ngừng vẽ thử ra lòng bàn tay để so sánh, nhưng mới nhận ra một chữ trong đó là “Quân“.
Mấy chữ còn lại...
Hoắc Kỳ cũng nhíu mày cẩn thận phân biệt, hiếm khi cân nhắc nói: “Chữ thứ ba là ' không ', chữ thứ tư là ' đi '.”
Chữ thứ hai, chữ thứ năm... Thật sự không nhận ra.
“Quân cái gì... không đi cái gì...”
Tịch Lan Vi nhíu chặt mày, rất không vui: “Cố tình làm cho huyền bí, có chuyện còn không tới nói thẳng. Duyệt Hân điện cũng được, Tuyên Thất điện của bệ hạ cũng thế... Hắn lại không phải chưa đi qua!”
Chỉ có thể là Sở Tuyên làm, lén lút viết chữ ở đây, rõ ràng cũng biết bọn họ sẽ đến, lại không nói thẳng, không biết muốn làm cái gì.