Làm Phi

Chương 143: Chương 143: Chuyện xưa




Edit: Tiên Thái Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

“Huệ phi phu nhân vạn an.” Bạch Tiệp dư chắp hai tay lại, cung cung kính kính vái chào, Tịch Lan Vi cười nhạt, khẽ gật đầu: “Tiệp dư nương tử.”

Hai người ngồi xuống, cho đến khi cung nữ dâng trà đều lui xuống dưới, vẫn không ai nói một câu nào. Là Bạch Tiệp dư tới bái kiến, tất nhiên Tịch Lan Vi sẽ đợi nàng ta nói, nhưng nàng ta trước sau cũng không mở miệng, có vẻ giống như cũng đang chờ Tịch Lan Vi.

“Tiệp dư nương tử có chuyện gì không?” Cuối cùng Tịch Lan Vi cũng hỏi. Nhưng không phải là nàng sốt ruột, chỉ là thật sự mệt mỏi đến không còn sức lực gì để hao phí với nàng ta.

“Ta đến để chúc mừng phu nhân dịp năm mới.” Bạch Tiệp dư khom người nói, đôi mày Tịch Lan Vi khẽ nhếch, nhưng vẫn nở nụ cười: “Hôm qua nương tử đã chúc rồi.”

“Vâng.” Nàng ta cúi đầu đáp.

Trong lúc trầm mặc, Tịch Lan Vi nhấp một ngụm trà, liếc nhìn chăm chú vẻ mặt của Bạch Tiệp dư, không suy đoán được đến tột cùng nàng ta tới đây là có ý gì. Trong chốc lát, tuy chưa đoán được, nàng vẫn cứ mở miệng trước: “Xem ra trước khi nương tử tới gặp bổn cung, đã chần chừ ở bên ngoài hồi lâu rồi đúng không?”

Bạch Tiệp dư ngẩn ra, mang theo chút kinh ngạc mà nhìn phía nàng.

“Kia, chẳng phải nương tử khẩn trương đến mức vò nhăn cả ống tay áo rồi sao.” Nàng chứa ý cười, ánh mắt nhìn xuống nơi cổ tay áo nhăn nhúm thành từng đường: “Phàm là trước mặt cung nhân, phi tần đều có dáng vẻ đoan trang, nên chỉ có thể là nương tử đã ở bên ngoài do dự rất lâu.”

“... Huệ phi phu nhân.” Bạch Tiệp dư vẫn có chút ngạc nhiên, hơi ngưng trệ, ngây ngốc không nói nên lời.

“Hôm nay thân mình bổn cung không được dễ chịu lắm.” Tịch Lan Vi nhếch môi cười nhạt: “Nương tử có chuyện gì cứ nói thẳng, thật sự bổn cung cũng không có nhiều sức lực hơn nữa để dây dưa.”

Bạch thị im lặng một hồi, giây lát sau, cười khổ nói: “Thần thiếp biết... có lẽ phu nhân cảm thấy, thần thiếp là người làm việc cho Cảnh Phi nương nương?”

Trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống, liếc nhìn nàng ta giây lát, bình tĩnh nói: “Tiệp dư nói cái gì? Bổn cung và Cảnh Phi ở chung rất hòa thuận.”

“Thật sự như vậy sao...” Bạch thị nhìn lại nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày ấy khi nghiệm thân, động tay động chân trong nước... Khả năng chính là Cảnh Phi.”

Tịch Lan Vi rùng mình, có chút kinh ngạc với lời nói của Bạch thị. Ngày ấy, dàn xếp cảnh nghiệm thân, hòa vào nhau cũng tốt, không tan ra cũng được, đều là nàng và Hoắc Kỳ một tay thao túng. Tuy rằng biết Cảnh Phi vốn cũng dự định ra tay - hay là thật sự xuống tay trong nước rồi thì đều không quan trọng nữa. Với bọn họ mà nói, việc nghiệm thân kia, điều trọng yếu cần xử lý chẳng qua là hai việc: Trước mặt mọi người trả lại sự trong sạch cho Tịch Lan Vi và hài tử; vạch trần Thu Bạch, thuận thế bắt được Cảnh Phi.

“Ngày ấy... Quả thật thần thiếp nói cho cung nhân, đến Di Tức cung lấy nước, nhưng cũng không phải là bởi vì thần thiếp hoài nghi sự trong sạch của phu nhân, mà là...” Nàng ta cắn chặt răng, đè nén âm thanh có chút lộ ra khàn khàn: “Mà là thần thiếp nhìn thấy... Có cung nhân muốn giở trò trong nước đã được chuẩn bị trong cung của phu nhân, có lẽ là vì để nghiệm thân không thành...”Nàng cũng đoán được, Cảnh Phi không biết bọn họ an bài, nên thật sự sẽ xuống tay. Chắc là bởi vì cái này, khi nhìn thấy máu không hòa vào nhau, so với phi tần khác, Cảnh Phi trấn tĩnh nhiều hơn.

Bọn họ đều tính toán phải làm cho máu kia không hòa vào nhau một lần, nhưng thật ra đúng là không mưu mà hợp[1].

[1] không mưu mà hợp (不谋而合): (thành ngữ) chỉ việc không thảo luận trước nhưng cùng hành động chính xác, giống nhau. (nguồn: baidu)

“Không nghĩ tới vẫn để cho người khác động tay động chân...” Bạch Tiệp dư khàn khàn cười nói: “Nếu không phải phu nhân phản ứng nhanh... Thiếu chút nữa khiến phu nhân và Đế cơ chết oan uổng.”

Tất nhiên là không thể nói cho Bạch thị, “Tay chân” này là người của Hoàng đế động vào - không phải ở trong nước, mà là ở trong máu. Tịch Lan Vi trầm ngâm một chút, lộ ra vẻ ngờ vực: “Đúng lúc như vậy sao, vừa vặn là ngươi khuyên bệ hạ nghiệm thân, cũng lại là ngươi gặp phải người của Cảnh Phi giở trò trong nước?”

“Không phải...” Bạch thị vội vàng lắc đầu: “Thần thiếp cũng không phải tình cờ nhìn thấy, mà là... Có lòng đi bắt người.”

Ngược lại lời nói này khiến Tịch Lan Vi có chút ngây ngốc, đánh giá nàng ta, cực kì khó hiểu: “Ngươi sớm có phòng bị với Cảnh Phi?”

“Vâng.” Bạch thị gật đầu một cái: “Cảnh Phi... Không dung thứ cho người khác sinh hạ Hoàng tử. Có điều mắt thấy phu nhân sinh ra là Đế cơ còn muốn ra tay hãm hại, nói chung... Là cảm thấy sự uy hiếp của phu nhân quá lớn rồi.”

“Không buông tha cho người khác sinh Hoàng tử?” Tịch Lan Vi nghiền ngẫm tinh tế những lời này, mày đẹp nhíu lại: “Nàng ta... Trước đây đã hại hài tử của người khác rồi sao?”

Bạch Tiệp dư im lặng, lại gật đầu một cái.

Tịch Lan Vi khẽ hít vào một hơi lạnh, rồi nói tiếp: “Hài tử của ai...”

“Hài tử của Vệ thị...” Bạch thị cười khổ nói: “Còn có hài tử của Đỗ thị.”

Nhưng trong cung đồn đại, là Đỗ thị hại hài tử của Vệ thị. Mà đứa bé kia của Đỗ thị... trước khi tự sát thì Vệ thị đã nhận tội lỗi về mình, thừa nhận là nàng động tay.

Khoan đã...

Nhớ tới lời nói lúc trước của Thu Bạch, Tịch Lan Vi phút chốc tỉnh ngộ - Vệ thị không phải tự sát, mà là chết trong tay Cảnh Phi, thế thì... Để Vệ thị nhận mọi tội lỗi, sau lại chết vô đối chứng, bản thân Cảnh Phi thoát khỏi liên quan?!

Toàn bộ hậu cung đều đã bị lừa rất lâu!

Chúng cung tần lại càng thêm kính trọng Cảnh Phi, so sánh với nhau, Cảnh Phi hiền huệ đoan trang có thanh danh quá tốt đẹp so với “Yêu phi” như nàng nhiều.

Ấy mà trên tay lại có nhiều mạng người như vậy... Trong đó còn có tính mạng của hài tử.

Toàn thân toát ra khí lạnh, vẻ mặt Tịch Lan Vi hoà hoãn, lần thứ hai nhìn về phía Bạch thị: “Ngươi... Ngươi có chứng cứ không? Bổn cung dựa vào cái gì tin ngươi.”

“A...” Bạch thị cười lạnh: “Nếu không thì phu nhân cảm thấy, vì sao một phi tần như thần thiếp, đang tốt đẹp, vị trí cũng không thấp, sao lại phải trốn tránh lâu như vậy... Cáo ốm không ra, ngay cả ngày lễ, ngày tết, cung yến đều không đến bái kiến bệ hạ... Bởi vì thần thiếp sợ!”Bạch thị cố nén nước mắt, nhưng lại không giấu được thống khổ trên mặt. Cả điện đang an tĩnh, lời nói của nàng ta tựa như sương khói trong lư hương chậm rãi lan tỏa, sương khói đằng kia, hiển hiện lại cảnh tượng của nhiều năm trước.

Số tú nữ được tiên đế ban đến phủ Thái tử cũng không tính là ít. Trương thị, Đỗ thị, Vệ thị, Bạch thị... Còn có biểu muội bà con xa của Bạch thị, Quý thị.

Chốn hào môn thâm sâu, các nàng sinh sống đều rất cẩn thận. Một mặt nhìn như giao hảo, một mặt lại đề phòng, tránh bị người khác hãm hại, không tin bất cứ ai.

“Quý Phụng nghi... Chỉ tin duy nhất một người, chính là Cảnh Phi nương nương.” Bạch thị nói như vậy.

Vì lẽ đó, lúc Quý thị mang thai thời gian đầu, bởi vì sợ bị người hãm hại, không hề nói việc này cho bất cứ người nào, bao gồm cả Hoắc Kỳ và Bạch thị.

Chỉ nói cho Trương thị.

“Nàng ấy chết nhanh như vậy...” Bạch thị cười một tiếng mất tự nhiên, lệ trong mắt theo tiếng cười chảy ra: “Nói là do thị tỳ từ nhà theo vào, vì bị trách mắng nên ghi hận mà hạ độc... Cảnh Phi hạ chỉ ban chết, Bạch Thược bên cạnh thần thiếp có giao hảo với cung nữ kia nên đến tiễn đưa nàng ta đoạn đường cuối cùng, nàng ta... Trước khi nàng ta tắt thở đã nói một câu cuối cùng là: “Quý thị... là mang theo hài tử bị độc chết, Cảnh Phi biết nàng ấy có thai...”

Biết Quý thị có thai mà sau khi nàng ấy chết đều im lặng không nhắc đến, đã cho thấy rất rõ ràng là dụng tâm kín đáo. Nhưng Bạch thị coi như biết, cũng là biết quá muộn. Quý thị đã chết, tỳ nữ kia cũng đã chết, tra không đối chứng, bởi vì một câu nói như vậy mà đi tra Cảnh Phi, căn bản không có khả năng.

“Vậy mà ngươi lại không nói cho bệ hạ...” Tịch Lan Vi nhìn chăm chú Bạch thị mà nói, nàng ta lắc lắc đầu: “Thần thiếp không biết nên tin ai, khi đó cũng còn tin tưởng Cảnh Phi, chỉ sợ tỳ nữ kia là có oán hận nên vu oan... Sợ làm ầm ĩ như vậy, sau khi khai quan nghiệm tử thi lại không phải như thế, sẽ liên lụy đến bản thân mình.”

Chỉ cầu tự bảo vệ mình. Nghe ra khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng đại đa số người ở đây dưới tình cảnh như vậy, cũng chỉ có thể hành động như thế.

Cũng chẳng trách Bạch thị khi đó còn tin Cảnh Phi, lục cung không phải cũng đều tin nàng ta lâu như vậy sao.

...

Bạch thị nói cho Tịch Lan Vi, cho đến khi Đỗ thị bị hại chết, một xác hai mạng, nàng mới tin tưởng chuyện năm đó là do Cảnh Phi làm.

“Vệ thị tự sát... Cũng quá kỳ lạ.” Bạch thị hờ hững nói: “Bệ hạ chỉ giam lỏng nàng ấy, cả cái tội danh cũng không nói, lục cung vẫn còn đang thắc mắc nguyên nhân, nàng ấy lại đột nhiên thắt cổ tự vẫn... Còn nhận tội.”

“Có lẽ là chột dạ chăng...” Tịch Lan Vi không nhịn được nói, thử tìm một hướng đi tương đối tốt hơn cho cái âm mưu khiến người khác cực kì phẫn nộ kia: “Rốt cuộc một xác hai mạng, thẹn trong lòng cũng hợp tình hợp lý.”

“Phu nhân cảm thấy có thể sao?” Bạch thị bình tĩnh hỏi nàng.

Tịch Lan Vi không có gì để nói.

Quả thật là nói không thông. Nếu như người là do Vệ thị làm hại, nàng ta chính là vì hài tử của mình mà báo thù, sao lại hổ thẹn?

Còn nữa, dám xuống tay sát hại hoàng duệ, bao giờ cũng là người có vài phần can đảm. Không chỉ có như thế, kế hoạch kia cũng tính toán chu toàn, nếu không phải Tịch Lan Vi nhìn ra manh mối một lời chọc thủng, đại khái sẽ không liên lụy đến Vệ thị.

Như vậy... Coi như là bị cấm túc có phần chột dạ, Vệ thị cũng nên giữ lại chút may mắn. Nếu quả thật muốn tự sát, cũng nên đợi sau khi Hoàng đế công bố tội danh, chứ không phải chết không minh bạch như vậy.

“Thần thiếp không có chứng cứ có thể chứng minh là Cảnh Phi làm, nhưng... Hậu cung, có bản lĩnh bức tử Vệ thị, hay là trực tiếp ra tay giết hại nàng ấy rồi lại tạo thành cục diện tự sát, cũng chỉ có hai người...”

Cảnh Phi của Trương gia và Tịch Lan Vi của Tịch gia.

Ngoài bọn họ ra, nữ tử thế gia trong cung cũng không có gì, gia tộc mấy người kia cũng đều không đủ lớn.

...

“Phu nhân... Bảo vệ Đế cơ cẩn thận.” Trước khi Bạch thị cáo lui, vẻ mặt nghiêm trọng mà nói một câu như vậy, Tịch Lan Vi nghe thấy hít thở không thông một hồi.

Không nghĩ tới, sau lưng Cảnh Phi còn có rất nhiều nợ máu như vậy. Đây là đã được xử lý thuận buồm xuôi gió, nhưng nàng lại là lần đầu ứng phó sự tình đáng sợ như vậy.

Liên quan đến tính mạng hài tử ...

Khi Hoắc Kỳ đến Duyệt Hân điện cũng không tính là quá muộn, đã thấy Tịch Lan Vi đang ngủ, ôm chặt lấy nữ nhi, nhíu mày đến nỗi dường như không giãn ra được.

Cho rằng nàng gặp ác mộng, hắn nhẹ nhàng vỗ để nàng tỉnh, vẻ mặt nàng hoảng hốt một trận.

“... Làm sao vậy?” Hoắc Kỳ nhẹ giọng dò hỏi, cảm giác không phải chỉ đơn giản là một cơn ác mộng.

“Bệ hạ...” Nàng cầm chặt tay hắn, giống như dùng nhiều lực một chút thì có thể thong thả đẩy nỗi sợ hãi ra ngoài, qua hồi lâu, mới dựa vào sức lực của hắn gắng gượng ngồi dậy, hoảng sợ tuy chưa giảm nhưng vẫn hơi hòa hoãn: “Thần thiếp... Nghe nói chút chuyện.”

Bảo vệ hài tử bên người, nàng cố gắng khiến cho mình không sợ hãi - nếu nàng sợ hãi, làm sao bảo vệ đứa nhỏ này. Lời nói nhẹ nhàng, nàng chậm rãi tường thuật lại lời của Bạch thị với Hoắc Kỳ. Nhưng cũng chưa cộng thêm tất cả tội danh lên người Cảnh Phi, một phần Bạch thị nói cũng không đáng tin, nàng cũng thản nhiên nói cho Hoắc Kỳ... Cũng không chắc chắn rốt cuộc thực hư như thế nào.

“Thủ đoạn của nàng ta thật sâu ... Đã lừa gạt nhiều người như vậy.” Tịch Lan Vi cười gượng: “Thần thiếp gần như cảm thấy... Không nên trách Thu Bạch phản bội thần thiếp, là thủ đoạn của nàng ta quá thâm độc!”

Hoắc Kỳ im lặng không nói một hồi lâu, không quan tâm lời nói của nàng nữa, cũng không có thêm bất kỳ bình luận gì.

“Người đâu.” Khi hắn mở miệng lần nữa, đã trực tiếp hạ ý chỉ: “Truyền chỉ, tước quyền chưởng lý lục cung của Cảnh Phi, tước phong hào, giáng xuống phân vị Tu dung.”

“Bệ hạ...” Tịch Lan Vi kinh ngạc, trước khi Viên Tự thi lễ cáo lui vội vàng khuyên can: “Bệ hạ, hiện nay không phải... thời điểm tức giận...”

Nàng cảm thấy, dù sao cũng nên đi từng bước một.

“Tức giận?” Hoắc Kỳ cười lạnh, không nhiều lời nữa.

Trương gia, đã không còn là Trương gia mấy tháng trước, hoặc là mấy ngày trước nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.